một phen hoảng loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: một phen hoảng loạn

Khi cô tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối. Bên cạnh cô lúc này là một bộ quần áo mới. Có lẽ Zen đã nói chuyện với hắn về ý kiến của cô. Cô bỏ hai chân xuống giường. Nhìn những vết hôn cô lại thấy ớn lạnh. Cô không thấy bị xúc phạm chỉ là thấy mình bất lực. Bản thân cô là một sát thủ nhưng lại không làm được gì. Đối với cái loại tình dục này cô không có hứng thú. Cô thở dài rồi cầm lấy đồ vào phòng tắm.

Lê thân người không còn nguyên vẹn đi xuống cầu thang, cô nhìn quanh không thấy anh đâu. Anh ta không có ở nhà. Chẳng lẽ anh ta cũng hoạt động về đêm như cô.

- Tiểu thư, chị dậy rồi? chị có mệt không?

- Mệt?

Nghe Zen hỏi, cô có phần khó chịu. Giống như là cô bé biết chuyện gì vừa xảy ra. Thật là xấu hổ.

- Được rồi! Tiểu thư, chị lại dùng bữa tối đi. Chủ nhân đã dặn phải chăm sóc chị chu đáo

- Chị không muốn ăn! Chị về phòng đây!

Về phòng cô lại quay về với những suy nghĩ của mình. Cô phải tìm cách thoát khỏi đây. Nhìn thấy hàng rào vệ sĩ cô đã thấy chán nản. Đúng là Dương gia, người đông không đếm hết. Nhà thì cứ như cung điện, gia nhân ra vào tất nập.

Cô trườn người ra ngoài, bắt lấy bệ nước trên mái rồi leo lên. Vài phút sau, cô đã yên vị trên mái nhà anh. Cô nhìn khắp nơi để quan sát địa hình. Tường cao, vườn rộng, người đông. Làm sao cô thoát đây? Cô còn phải đến gặp thầy nữa. Thầy không liên lạc được với cô chắc đang lo lắng lắm. Nhưng tình hình thế này thì khó đây.

Cô nằm dài trên mái ngắm sao. Thật tình phải cảm ơn anh. Nhờ có anh mà cô mới có thể nhàn nhã ngắm sao như thế này. Cuộc sống của một sát thủ không cho cô thời gian để tận hưởng cuộc sống. Cô đã không biết thế giới đẹp đến nhường nào. Cô chỉ cuốn mình trong thế giới của riêng cô-một thế giới chỉ toàn là máu và xác người. Bỗng dưng cô lại thấy mến cái cuộc sống này, ao ước trở về là cô bé Nhi của năm nào.

Đôi mắt cô hướng vào những ngôi sao lấp lánh. Trong muôn vàn ánh sao đó bỗng có một ngôi sao sáng hơn cả. Cô nhìn sao, sao nhìn cô. Một cảm giác ấm áp ùa về trong tim cô. Khóe mắt đã bắt đầu cay cay. Cô nhớ lại những năm tháng lúc nhỏ. Cô đã hạnh phúc biết nhường nào. Cô nhìn chằm chằm vào ngôi sao sáng lấp lánh kia rồi nhỏ giọng thủ thỉ

- Có phải ba mẹ đang dõi theo con?

Một cơn gió ở đâu ùa đến. Cơn gió không lạnh, không làm cô thấy khó chịu mà ngược lại, nó như mang cô đến với vòng tay ấm áp của ba mẹ, làm cho cô thấy yên lòng hơn. Nằm trong làn gió mát mẻ đó, cô ngủ thiếp đi. Một giấc ngủ yên bình, không lo lắng bất cứ điều gì.

21h anh mới về đến nhà. Mấy cái vị đối tác này thật là rắc rối. Anh lại không thể nào từ chối bọn họ. Vậy là họ kéo anh đi đến bây giờ mới tha. Trong lòng anh đã nôn nóng gặp cô lắm rồi. Xe vừa vào đến cổng anh đã vội đi vào nhà. Nhìn quanh chẳng thấy cô đâu, anh liền gọi Zen lại

- Tiểu thư đâu?

- Đang ở trên phòng ạ!

- Cô ấy vẫn chưa dậy sao?

- Dạ không, đã dậy nhưng không ăn ạ

Anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Cô gái này ăn uống thất thường như thế mà cái dạ dày của cô không có vấn đề gì sao?

- Cô ấy thức dậy có hỏi tôi không?

- Dạ không!

Nghe câu trả lời từ Zen, anh có chút không vừa ý. Cô thật không để anh trong lòng. Làm thế nào thì cô nàng bé nhỏ này mới chịu khuất phục anh đây? (Rio: Làm thế nào hả tác giả? Mi là kẻ dựng nên cái tình huống oái oăm này mà / tg: hơ hơ hơ, sao qui trách nhiệm về tui. *Toát mồ hôi hột, sợ bị ăn thịt*)

Anh đùng đùng bỏ lên phòng. Zen thì cứ tròn mắt nhìn anh. Đây là lần đầu tiên cô nhóc nhìn thấy thái độ này của anh

Vào phòng, anh nhìn quanh khắp nơi nhưng không thấy cô đâu. Zen bảo cô ở trên phòng mà, đâu thấy đâu. Anh vào phòng tắm, nhưng cũng không có (giờ chỉ đang tận hưởng rồi anh à…) Anh đi ra lan can nói vọng xuống dưới

- Zen, không có!

- Rõ ràng tiểu thư đâu có đi ra khỏi phòng!

Zen và mọi người bắt đầu tái mét mặt mày. Họ đâu phải không có mắt mà không thấy chủ nhân của họ đối xử với cô gái này như thế nào. Có thể nói đó là một báu vật mà chủ nhân họ đang nâng niu. Nếu không tìm ra cô ấy thì cái đầu của họ đành từ biệt cái cổ thôi.

Cả một căn biệt thự bắt đầu nháo nhào cả lên. Anh thì chỉ ngồi một chỗ trong phòng mà bực bội. Mặt đen đi thấy rõ

- Cả một đám người mà không trông nỗi một cô gái!_Anh hừ lạnh_Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu?

Anh nhìn khắp nơi, mong tìm thấy một dấu tích gì đó của cô. Đôi mắt anh quét một vòng rồi dừng lại ở ban công. Ngoài đó hiện có đôi giày của cô. Anh chạy ngay đến nhìn xuống dưới

- Dưới kia có người, nếu muốn trốn cũng không thể xuống đó, nếu tự tử thì không thể bọn thuộc hạ đó không biết.

Anh nghĩ rồi lại ngước mắt lên trên. Chỉ có thể trèo mái nhà thôi. Tuy không tin một cô gái như cô có thể liều lĩnh làm việc này nhưng anh cũng nên kiểm tra thử. Anh vọt một cái đã lên được trên mái nhà. Đôi mắt anh phải căng hết cỡ để nhìn cho rõ. Cô có phải đã quá nhàn nhã rồi không? Giường lại không nằm, leo lên đây nằm ngủ. Anh thật không biết nói gì với cô nữa.

Anh nhẹ nhàng tiến lại chỗ cô. Anh nhìn cô, nhìn kĩ từng chút một. Hàng mi cong vút, khóe miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt mềm mại. Cô chính là một mĩ nhân. Cô nằm ngủ thế này thật xinh đẹp, thật yên bình. Chẳng như lúc cô thức, chỉ biết cãi nhau với anh thôi. Anh sờ má cô, bỗng dưng một hàng nước mắt chảy xuống làm anh rụt tay lại. Anh cứ ngỡ cô sắp tỉnh dậy nên vội vàng thu lại hành động phá rối của mình. Nhưng không, nước mắt cô là tự rơi đấy chứ.

Nhìn thấy cô rơi nước mắt, anh xót lòng. Đưa đôi tay chùi đi nước mắt của cô. Anh nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng. Người cô lạnh buốt. Có lẽ cô đã nằm đây từ rất lâu rồi.

- Cô bé ngốc này, sao lại có sở thích quái dị vậy chứ?

Anh lắc đầu.

- Này, Mia! Dậy đi nào!_Anh gọi. Cứ nằm thế này thế nào cũng bị cảm cho mà xem

- Ơ…!

Cô lồm cồm ngồi dậy. Dụi dụi đôi mắt như chú cún con, nhìn thương ghê luôn. Anh cứ nhìn chằm chằm cái vẻ đáng yêu đó của cô

- Anh về rồi sao?

- Sao lại lên đây? Mà làm sao em leo lên đây được?

Chuyện này lạ lắm nha. Một cô gái như cô lại dám liều lĩnh leo mái nhà như thế. Thật đáng nghi.

- Đừng có nhìn tôi như thế! Tôi là chuyên gia leo mái nhà đấy! Tôi..Hắc xì

Rồi. Kết quả của việc phơi sương trên mái nhà. Cô đúng là người lớn nhưng tính tình chẳng lớn tí nào. Ai đời lại nằm trên mái nhà chứ. Đáng lo thật

- Chúng ta xuống. Em bị cảm rồi

- Không liên quan tới anh!

Cô nói rồi đứng lên thong dong đi đến bệ nước. Lại theo con đường lúc nãy, cô leo xuống một cách tài tình. Anh thật không biết nói gì nữa. Trước giờ anh chưa thấy cô gái nào lại lắm trò như cô. Cô xuống rồi lại leo lên giường trùm chăn kín mít. Cốt cũng để không nhìn thấy mặt anh. Anh cũng chẳng muốn làm phiền cô nữa. Đôi chân dài bước thẳng vào phòng tắm. Nghe tiếng nước chảy róc rách, cô mới chịu ra khỏi chăn. Bộ óc thông minh lại bắt đầu hoạt động.

Với cái hàng rào bảo vệ như thế thì cô khó lòng mà thoát khỏi. Chẳng may thoát không được lại bị anh mang về giam giữ như thú nuôi thì chết. Cô phải vạch ra một kế hoạch kĩ lưỡng để thoát thân mới được. Muốn thoát khỏi anh chỉ có một cách mà thôi. Đó là phải làm anh tin tưởng cô để nới lỏng hàng rào người kia. Chắc chỉ có cách đó thôi.

“Cạch” Cô lại trùm chăn kín đầu. Anh từ trong phòng tắm bước ra. Đôi mắt dán chặt vào con người nằm trên giường. Anh biết cô chưa ngủ, chỉ là tránh mặt anh. Anh chẳng chần chừ gì mà đi thẳng về phía cô. Cả người cũng nhanh chóng vào chăn mà ôm lấy cô.

- Ngủ đi!

Giọng nói trầm thấp như chất chứa toàn bộ yêu thương trong đó. Cô bỏ chăn ra rồi ti hí nhìn anh.

- Anh biết tôi chưa ngủ?

- Em làm gì mà tôi không biết

- Xùy!_Cô bĩu môi không tin.

Cả hai im lặng không ai nói gì. Đôi mắt anh đã nhắm lại nhưng không biết trong bộ ác siêu phàm kia đang nghĩ cái gì? Có khi nào đang nghĩ cách trị cô không? Tự dưng cô lại thấy thắc mắc. Sao anh lại muốn giữ cô? Cô và anh chỉ mới gặp nhau, đụng chạm cũng chỉ có hai lần. Cái thắc mắc này có liên quan đến cô làm cô không thể không hỏi.

- Tại sao anh lại giam cầm tôi?

- Tôi không có giam cầm em!

Đôi mắt anh vẫn nhắm hờ nhưng anh biết tất cả mọi hành động của cô

- Anh còn dám nói không? Cho người canh tôi. Lại không cho tôi ra ngoài. Anh là đang sợ tôi bỏ trốn! Tôi và anh đâu có nợ nần gì, sao lại bắt tôi ở đây chứ?

Cô uất ức nói. Cô biết những câu này không phải là lần đầu cô hỏi anh. Nhưng có lẽ đây là lúc cô nghiêm túc nhất

- Tôi đã nói em là người phụ nữ của tôi, em không được phép đi đâu cả

- Anh…

Cô tức giận không nói nên lời. Không ngờ Death lại có lúc thất bại như thế này. Anh có phải đã quá bá đạo rồi không? Làm sao anh có thể thốt lên câu nói đó một cách tự nhiên như vậy? Người phụ nữ của anh? Cô chính là ghét nhất cái cụm từ đó

- Tốt nhất chúng ta nên im lặng mà ngủ đi. Nói chuyện với anh tí nữa chắc tôi tăng xông chết mất thôi!

Cô giận dỗi xoay người lại với anh. Anh nhìn cô bất giác khóe môi khẽ nhếch lên. Anh lại thấy được môt biểu cảm của cô. Có vẻ như anh rất thích quan sát biểu cảm của cô. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào sát mình hơn. Cô cũng không phản kháng lại, mặc cho bản thân mình đang dán chặt với thân thể của anh. Trong vòng tay ấm áp của anh, cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ một cách an lành. Dường như bên cạnh người đàn ông này cô luôn cảm thấy an toàn. Hầu như đêm nào cô cũng ngủ ngon giấc đến tận sáng hôm sau. Cô cảm thấy không vui mấy khi bản thân đang ngày một thích ứng với anh. Điều đó đồng nghĩa với việc, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi hình bóng của chủ nhân Dương Gia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro