Nhị tiểu thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Nhị tiểu thư

Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì đã không thấy anh đâu rồi. Cô cũng chẳng quan tâm lắm. Bước xuống giường, làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà. Cô lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng. Hầu như chỉ có lúc ở với anh, cô mới là một cô nhóc, còn những lúc khác thì vẫn là cái khuôn mặt lạnh tanh này đây.

Vừa nhìn thấy cô, Zen đã tíu tít chạy lại

- Tiểu thư, chị dậy rồi! Chị dùng cơm nhé!

- Ừ.

Cô gật nhẹ đầu. Hôm qua đã không ăn gì nên bây giờ cô thấy đói lắm. Vả lại cô phải ăn mới có sức để đấu võ mồm với anh. Cô ăn rất nhiệt tình nha! Một mâm lớn thức ăn đều bị cô chén sạch. Gia nhân trong nhà chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cô

---------------------------------------------------------------------------------

Cô đi lòng vòng trong vườn. Tiết trời buổi sáng thật đẹp. Nhưng thật buồn khi cô lại như con chim bị nhốt trong lồng. Giờ cô mới hiểu ao ước tự do là như thế nào .Ở trường, khi học đến những bài thơ của các bậc vĩ nhân thì cô lại mắng thầm trong lòng. Cô nói họ thậm tệ. Cô bảo họ thì biết gì về cuộc sống mà nói cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Họ thì biết gì về tự do mà ao ước tự do. Đến cuối cùng, người sai lại là cô. Cô chính là con ếch ngồi đấy giếng, không biết chuyện thế gian mà tỏ ra cao ngạo. Thời gian ở Dương gia này, cô có lẽ nên tận hưởng cho hết thiên nhiên bốn mùa ở đây

Cô tiến đến vườn hoa. Những bông hoa đang đua nhau nở thật là đẹp. Hoa hồng, hoa luly, hoa bách hợp, hoa oải hương…Nhiều nhiều lắm. Ai lại có thể trồng một vườn hoa lớn như thế này

- Zen, đây là do ai trồng?

- Dạ là nhị tiểu thư!

- Nhị tiểu thư? Là em của tên đáng ghét đó à?

- Dạ không! Cô ấy không có quan hệ gì với chủ nhân cả ạ. Chỉ là năm xưa, ba cô ấy đã đỡ một nhát dao cho chủ nhân nên mới qua đời. Từ đó chủ nhân sống cùng cô ấy để tiền bề chăm sóc. Mấy ngày nay cô ấy đi thực tập với trường nên không có ở nhà, nghe đâu hôm nay nhị tiểu thư sẽ về ạ

Cô gật đầu như đã hiểu.

- Nhưng ngôi nhà lớn này sao chỉ có một mình hắn ta và vị tiểu thư gì đó sống thôi? Dương gia đâu phải chỉ có vài người lãnh đạo.

Từ khi cô đến đây, thì ngoài gia nhân và thuộc hạ ra thì người cô thấy chỉ có hắn. Còn những bậc bề trên của Dương Gia thì sao?

- Ơ, chuyện này…

- Sao thế?

- Đây không phải là nơi ở của tộc Dương. Đây chỉ là nơi chủ nhân tá túc thôi. Tộc Dương đang sống ở Mỹ, và người quản lý ở đó là ông nội của chủ nhân. Năm xưa ông ấy đã chỉ định ba của chủ nhân lên nắm quyền quản lý Dương gia nhưng nhiều người không phục nên đã gây nên một cuộc chiến lớn. Ba mẹ của chủ nhân đã…đã…chết trong trận chiến đó rồi. Chủ nhân may nhờ có ba của nhị tiểu thư nên mới sống sót. Sau đó, chủ nhân mới lên thay thế ba mình, năm đó, ngài ấy mới có 10 tuổi.

Zen nghẹn ngào kể lại. Cô bé lúc đó cũng đã nhận thức được mọi chuyện. Cha cô bé là trợ thủ đắc lực của ba anh. Cũng vì trận chiến đó mà cô bé đã mất ba mãi mãi

- À

Cô “à” một tiếng rồi không nói gì nữa. Giết người, máu, cô thấy nhiều rồi. Bản thân cô cũng có khác gì anh. Ba mẹ cũng bị giết hại. Bởi vì thế nên cô không thấy thương hại anh tí nào. Nếu muốn thương hại, trước tiên người đó phải là cô mới đúng. Anh còn ông, cô thì không còn ai cả, chỉ trơ trọi trên cõi đời. Cứ nhớ đến mấy chuyện này thì cô lại buồn. Tiện tay cô bẻ một nhánh hoa rồi một nhánh hoa nữa. Cô bẻ rất nhiều rồi tết thành một vòng hoa rất đẹp.

- Zen, cho em

- Cảm ơn tiểu thư!

Cô cười nhẹ nhàng, mắt nhìn lên bầu trời trong xanh. Cô có vẻ đã rất nhàn nhã rồi.

- Cô là ai?

Tiếng ai đó vang lên gọi hồn cô về. Cô đưa đôi mắt xanh biếc nhìn người con gái trước mặt rồi sau đó cô lại đưa mắt sang Zen ý muốn hỏi cô ta là ai?

- Tiểu thư, đây là nhị tiểu thư! Đặng Ngọc Ly

Cô nhìn cô ta từ trên xuống dưới rồi khẽ nhếch môi. Ăn mặc hở hang là tuýp người mà cô ghét nhất. Rio cũng đâu phải nghèo đến nỗi không thể cho cô ta một bộ đồ nguyên vẹn. Ăn mặc gì mà hở trên lòi dưới, haizz!

- Cô là ai? Sao dám ngắt hoa của tôi?

- Nhị tiểu thư, đây là khách của chủ nhân

Zen vội giải thích mong cho cô gái đó có thể nể mặt chủ nhân mà coi như không có chuyện gì. Nhưng không, cô ta lại sừng sỗ lên

- Cô có quan hệ gì với anh ấy? Trước giờ Rio chưa hề dẫn ai về nhà!

Cô nhìn cô ta như nhìn một con điên-một con điên đang lên cơn. Cô lại nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ rồi lướt ngang qua cô ta đi vào nhà. Cô ta đứng chết trân ở đó. Từ khi sống cùng anh, chưa ai dám khinh cô như vậy. Cô ta tức giận liền đuổi theo cô vào nhà.

- Con nhỏ kia!

Cô ta níu tay cô lại và rồi! “Chát” Một bạt tai giáng xuống mặt cô. Đây là điều cô cảm thấy nhục nhã nhất. Lại có người dám tát vào khuôn mặt đáng giá bộn tiền của cô? Cô chưa làm gì thì nghe thấy tiếng bước chân trầm thấp vang lên. Rồi sau đó là giọng nói của anh

- Có chuyện gì sao?

Anh cứ như ông hoàng, đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của mọi người. Lướt nhìn mọi người một lần, đôi mắt anh chợt dừng lại trên khuôn mặt của cô. Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó nhưng bây giờ lại có thêm một bàn tay màu đỏ hằn lên. Máu nóng trong người anh lại trỗi dậy. Nhưng chưa kịp để anh nói gì thì Ly đã chạy lại mà bám víu lấy anh.

- Anh à, cô ta là ai? Cô ta dám ăn hiếp em, còn không coi em ra gì

Cô ta dùng tay chỉ vào cô. Đôi mắt thì vẫn dán vào anh mà mè nheo. Cô chúa ghét ai chỉ tay vào mặt mình. Điều cấm kỵ đó đã đi với cô từ rất lâu rồi. Nhanh như chớp Mia liền chụp lấy bàn tay của ả rồi thẳng tay bẻ gãy, tiện thể còn trả lại một bạt tai cho ả nữa. Trước giờ cô luôn là người sòng phẳng. Cô cũng không thể nào để bản thân mình bị thiệt. Anh nhìn cô bất ngờ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến anh cũng không phản ứng kịp.

- Cô muốn gây sự với ai thì tùy nhưng hãy nhớ là chừa con này ra, và nhớ lần sau đừng có chỉ tay vào mặt tôi, không thì cả cánh tay cô sẽ là thứ bỏ đi đấy chứ không đơn giản bị bẻ gãy như hôm nay đâu

Mia để lại lời cảnh báo rồi đi thẳng lên phòng. Một ngày xui xẻo. Mới sáng sớm đã thế rồi.

- Anh, anh thấy cô ta chưa kìa? Hống hách thế đấy

Ly lại tiếp tục mè nheo với anh như mọi lỗi lầm đều do cô mà ra. Cứ nghĩ anh sẽ ngọt ngào quan tâm đến nhỏ nhưng ngược lại anh lại trừng mắt

- Không phải là do em gây sự trước à. Vết lằn trên mặt Mia cũng không phải nhẹ đâu nhỉ? Lần sau mà còn thế thì chính anh là người không tha cho em_Anh đe dọa

- Anh và cô ta là như thế nào? Sao anh lại bảo vệ một người xa lạ cơ chứ?

- Cô ấy đối với anh còn quan trọng hơn em. Em tốt nhất nên sắp xếp hành lí quay về Anh với mẹ em đi. Anh sẽ gửi tiền đều đặn

- Anh…Ba em là ân nhân cứu mạng của anh đấy!_Nhỏ Ly lấy ba mình ra làm lá chắn. Anh khựng người lại. Nhìn phản ứng của anh, nhỏ ta đắc ý. Chiêu này của nhỏ trước nay đều thành công

- Đúng, ba em là ân nhân của anh nên anh mới bỏ tiền ra mà chu cấp cho gia đình em. Còn Mia, cô ấy cũng là ân nhân của anh nhưng anh vẫn chưa làm gì được cho cô ấy cả.

Anh lạnh lùng đi lên phòng để lại nhỏ Ly với khuôn mặt ướt át và bàn tay đang sưng lên vì bị cô bẻ gãy. Nhỏ chỉ biết nhìn theo anh rồi nhìn lên phòng cô với ánh mắt căm thù. Mấy năm nay anh đều thương yêu nhỏ nhưng sau khi cô đến thì lại tỏ ra lạnh lùng như thế.

Còn Anh, anh chẳng có gì phải ray rứt cả. Suốt mấy năm qua, anh đều chăm sóc họ chu đáo. Còn với cô, nếu 10 năm trước, không phải cô và gia đình cô cứu anh thì anh đã chết vì mất máu rồi. Anh chưa kịp báo đáp thì cô đã mất tích. Mãi đến 10 năm sau gặp lại, anh lại để cho cô bị ức hiếp như thế.

Anh nhẹ nhàng mở cửa. Cô lại leo lên giường và trùm chăn nữa rồi. Ở cái nơi này thì ngoài việc ngủ cô còn biết làm gì nữa chứ.

- Em lại ngủ sao?

- Vậy chứ anh nghĩ tôi phải làm gì? Ra ngoài thì không được. Đi loanh quanh trong vườn thì lại đụng độ cô em gái của anh. Bọn tôi thế nào cũng xảy ra xung đột. Mà bản tính tôi trước giờ vẫn luôn rạch ròi. Thế nào anh cũng trách mắng tôi vì làm tổn thương em gái anh

Cô uất ức nói. Đầu óc linh hoạt tìm thêm từ ngữ để làm cho anh mềm lòng, thấy cô tội nghiệp mà buông tha cho cô.

- Tôi còn bạn bè và người thân, họ sẽ lo cho tôi._cô tiếp tục nói mà đâu hề nhận ra khuôn mặt anh đang dần xám xịt.

- Bạn bè, người thân? Em cả gan nói dối tôi. Ba mẹ em đã mất, người thân cũng chẳng còn ai. Ở trường thì luôn bị bạn bè hắt hủi. Em nghĩ tôi chưa tìm hiểu về em sao?

Anh tức giận. Cô thì không dám nói thêm gì. Cô tự chửi rủa bản thân là ngu ngốc. Làm sao anh không điều tra về cô chứ?

- Tốt nhất em nên an phận đi. Em mãi mãi không được rời xa tôi!

Một lời tuyên bố hùng hồn. Anh nghĩ cô sẽ sợ sao? Để rồi xem, thế nào cô cũng thoát khỏi đây được

- Ngày mai, Ly sẽ về Anh nên em đừng lo!

Anh nói rồi bỏ đi. Anh và cô luôn bất đồng ý kiến vậy đó. Có phải cô cầm tinh con cua hay không? Sao lại ương bướng như thế. Tốt nhất bây giờ anh nên tránh mặt để mọi chuyện dịu xuống đã.

- Anh ta quá quắt thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro