"Mục rỗng"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A,tớ đã được sinh ra cách đây *** năm và có lấy 3 năm mục rỗng.
Không đổ lỗi được,
Tại tớ.
Tớ chọn mà
Vô thức chọn sai.
Tớ rất ngu ngốc, tớ đưa bản thân vào thế khó để rồi lại lầm than với chúng. Tớ luôn nhắc nhở mọi người phải vui vẻ đối với những quyết định của mình, nhưng tớ hối hận rồi.
Tớ chọn sai.
Tớ lệ thuộc vào chúng, thứ giết chết tớ từng ngày.
Nó ăn mòn tớ, nó mài dũa tớ tới không ra hình hài, nó khiến tư tưởng tớ méo mó đi từng ngày
Cho đến khi..chẳng thể quay đầu nữa.
Tớ hối hận lắm, hối hận bao nhiêu lần rồi nhỉ? Có lẽ là mỗi ngày.
Tớ có lỗi với bản thân mình,với bố mẹ,với thầy cô.
Tớ không thể bào chữa?
Là do tớ chọn mà..
"Tớ đã cố thay đổi"
Thực sự là đã cố?
Đồ hèn!!

Tớ hoảng sợ rồi, nhưng không phải bây giờ, là rất lâu về trước..
A..khoảng thời gian ấy như giết chết tớ, tớ mục rỗng, tớ ngu xuẩn.
Tớ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, tâm trí tớ rối bời, tớ cầu cứu bản thân, tớ cầu xin mình hãy tiếp thu lấy 1 tí "tự nhiên"
Tớ sợ lắm, tớ như con cá mắc cạn, chỉ 1 vài giọt nước biển, cho dù là mặn đắng cũng đủ làm cho tớ vui mừng.
Nhưng rồi..à làm gì có nhưng rồi, tớ vẫn sẽ lạc lõng trong chính cái gông cùm mà mình tạo ra thôi..

Cứu tớ với!
Tớ đặt lại mục tiêu rồi, nhưng tớ không làm được!!
Nó vẫn như thế, vẫn thối nát đi từng ngày.
Đến giờ, a...vẫn vậy tớ vẫn mục rỗng. Chẳng có chút tiến triển nào cả, tớ sắp thất bại rồi!! Tớ sợ lắm, cứu tớ với!!
Haizz ai mà cứu được tớ ngoài chính bản thân mình đây.
Tớ chùn bước.
Tớ sợ bản thân sẽ chấp nhận thất bại.
Aaa thế thì sẽ chết thật đấy, sẽ chết rất thảm.
Con cá ấy sẽ mục rữa ra cho mà xem, rồi người ta sẽ ném cục thịt vô tri ấy vào thùng rác.
Và tớ chắc chắn sẽ chết thật.
Nếu tớ không đuổi kịp ngọn sóng ấy, tớ sẽ chết thật đấy?
Tớ khóc rồi, cứu tớ với!
Tớ không cần tình yêu đâu, thứ rẻ rúm ấy sẽ khiến tớ phiền hà, nó cũng sẽ giết tớ,nó không cứu tớ đâu.
Làm ơn!! Tớ chỉ cần thế thôi, tớ nguyện dâng hiến thứ tình cảm muôn đời ấy cho người, trả lại sự sống cho tớ được không?
.....
Tớ sai rồi,tớ xin lỗi.
Tớ không biết phải trở mình như thế nào nữa.
Tớ sẽ mốc đen trong chính con đường này sao?
Tớ không dám...
Tớ sợ những suy nghĩ viển vông ấy sẽ giết chết tớ, sẽ dìm tớ xuống đáy của địa ngục sẽ khiến tớ một ngày nào đó sống không bằng chết, sẽ khiến tớ thất thểu gọi tên mẹ,sợ hãi nhìn ánh mắt ba..
Tớ không làm được
Họ không doạ tớ,
Tớ thực sự không làm được.
Tớ không chọn sai vì hẳn chưa từng ai bắt tớ chọn cả.
Tớ tự đâm đầu vào,
Tớ ngu.

"Sẽ không ai cứu mày đâu đồ ngu ạ!"
Thật sự đấy, tớ sẽ phải tự mình giành lại sự sống thôi, nhưng cái thằng lười lại khiến tớ chết mòn rồi?
Sống sao đây,bản thân lại như thế này? Thật thất bại
Tớ lại đổ lỗi
Lỗi là của tớ,
Tớ chấp nhận rồi.
Thật sao?
-
Tớ không dám thở mạnh nữa.
Tớ sắp ngộp thở,
Thực tại đáng sợ quá, tớ đối mặt không nổi
Vậy tớ sẽ như thế nào?
Sẽ khô héo trong ánh mắt khinh bỉ của người đời hay sẽ sống mòn trong những ngày dài tăm tối?
Tớ sẽ chết trong sự mòn mỏi thôi.
-
Níu tớ lại với!! Tớ vẫn muốn sống, vẫn muốn được vật vã trong hoan ca và tớ sẽ phát điên nếu bản thân níu được cái đích, níu tớ với.
-
Rồi một mai nắng xanh trời, tớ sẽ không chết. Cái thằng hồn sẽ không đi mất,sẽ không bỏ rơi cái thằng xác trơ trọi mục ruỗng ở lại nữa, tớ sẽ lại sống.
Sống như những ngày đầu tiên.
Nhưng tớ vẫn sợ lắm, cái màu xanh kia sắp tắt rồi? Cái mặn đắng giết nó rồi, tớ sẽ đi theo luôn, không, không tớ không muốn!!
Một lần nữa,
Cứu tớ với..
-
Tớ vẫn lo lắm,đích không ở gần tớ như tớ đã tưởng,
Nó xa quá,người đó sẽ là tớ, là tớ đầu tiên..
Tớ đi xa quá rồi, tớ buông bè lỏng quá,tự đẩy mình ra xa, tớ quá sợ hãi, tớ hết hi vọng rồi, thực sự sao?
Ôi làm ơn đấy, cho tớ sống một lần thôi, sống như chưa từng được sống, sống như chưa từng mục rỗng.

Tớ biết sợ rồi, tớ không dám tin bản thân mình nữa, tớ chỉ có thể chết trôi trên những vần thơ, khóc ròng trong những con chữ, còn chúng thì có thương tớ đâu?
Tớ thấy đau lắm, sẽ như thế nào nếu mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn?
Có phải bên trong tớ sẽ thối rữa, mục nát và đen đúa đi không? tớ nghĩ vậy.!
Tớ không thể kết thúc nó đi được, tớ muốn tự giết chết những cảm xúc trong mình.
Sự lo lắng đang dày vò đay nghiến tớ, nỗi buồn gặm nhấm tớ từng chút một, còn nỗi cô đơn thì nhấn tớ ngày một sâu..
... này "hạnh phúc" có phải là cậu ghét tớ rồi không ?
Tớ quên mất cậu rồi, không còn nhớ cậu trông như thế nào nữa, không còn biết cậu đi về chốn nao,
Không còn thở..

Tiếng khóc ỉ ôi trong đêm đen, nóng đến điên người, khóc rỉ rức không nguôi, oán quá!!
Tớ như muốn phát điên, tớ bấu vào cứa sổ, đưa tay ra, chẳng cảm nhận được gì, tớ lại càng khóc lớn hơn. Ghét quá!
Tớ chạy thật nhanh, cướp lấy những gì thuộc về mình, tớ chịu đựng nó, tớ..lại khóc.
Tớ thế nào vậy?? Sao lại bắt đầu chẳng còn hi vọng.
Vì càng hi vọng thì tớ càng đau khổ, nhưng không hi vọng thì để chết à??
Nỗi lo xâm chiếm tớ, nó lay tớ để tớ hiểu rằng mình còn hi vọng.
...
Nhưng
....
Mệt quá
Tớ
Muốn mình

1
Con sứa..
"Không tim và không não".

Lúc ấy, sẽ chẳng có thứ gì dày vò được tớ cả, tớ sẽ sống mông lung như một cái túi nilong trôi giữa biển.
Không có xương sống và vô tri.
Nếu bị vớt lên, tớ có lẽ sẽ bị đốt rụi, hoà vào không khí, giết chết loài người, giết chết bản thân.
Sẽ không đau nếu chẳng có cảm xúc, hoặc có quá nhiều cảm xúc và nó khiến con người ta phát điên phát dại, mất lý trí và chẳng còn biết gì nữa.
Thích nhỉ?
Giá mà ai cũng thấy, ai cũng biết, ai cũng yêu thương tớ.
Tớ đau, tớ mệt, tớ sợ hãi, tớ lo lắng..
Nhưng đừng hỏi tớ là "mày có ổn không?"
Vì như thế tớ sẽ khóc oà lên một cách mất kiểm soát.
Và một lần nữa,
Cứu tớ với...
-
Tớ nói rằng mình đang bị mục rỗng đi, vậy con mọt đó là gì ?
Là tớ.
"Ngu thì chết chứ tại gì?"
Thật ấy,
Không chối được,
Chối người ta cười cho..
Còn tớ thì khóc..
Khóc cho sự mục ruỗng của chính mình, khóc cho đời tầm thường đi, khóc cho đến ngu dại.
Khóc cho tới chết!
.
.
.
Thì đáng mà, tự làm tự chịu, oán cái nỗi gì ?
Phải không ?
Nhỉ ?

Thôi, mục rồi thì phải giết con mọt thôi,
Giết nó thôi.
Kẻo.. "lại mục rỗng bây giờ!".
.

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro