Chap 2: 227 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không sao, tôi vẫn ổn...
.
.
.
Ngày hôm nay, bạn đã thử nhìn lại bạn phải trải qua những gì hay chưa.
Hay bạn thấy một ngày là quá ít ỏi, không cần thiết phải ngoảnh đầu lại nhìn.
Tôi có để ý một điều bởi những người xung quanh tôi, rằng:

Họ nói riêng hay con người nói chung đều có một cái tính e rằng sẽ khó sửa:
Là "Để lại". Dù là tốt hay xấu đều như thế.

Họ cứ để nó tích tụ dần, từ một thành hai, hai thành mười, mười thành trăm và trăm thành rất rất nhiều.
Cứ như thế sẽ đến một ngày nó sẽ nổ tung, và vỡ ra cho mọi người thấy nhiều thứ mà có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ biết được.
Tôi là một trong số đó.
Hôm nay chính là một biểu hiện chính cho việc đó.
Tôi chỉ vì một việc nhỏ mà "nhẫn tâm" dồn tất cả những gì đã chịu đựng từ trước đến nay, bật khóc
Một lần như là tất cả.
Không biết bao nhiêu giọt nước mắt đã vươn ra khỏi bờ mi của tôi rồi
Tôi thấy khóc thật vô ích, nó chẳng giải quyết được gì nhưng sao vẫn cứ như thế, không sao ngừng lại được.
Nhìn phía trước,
Tôi không phục những gì họ đã làm với tôi, họ coi tôi như kiểu:

"Có cũng được mà không có cũng chẳng ảnh hưởng gì".

Tôi khinh bỉ và sợ những con người làm mọi người đau khổ...
Họ không suy nghĩ trước khi làm
Tôi nghĩ như thế.
Và tôi nghĩ hôm nay, chỉ hôm nay thôi
Tôi thật đáng sợ và đáng khinh bỉ.
Không không, không sao tôi vẫn ổn...

Sẽ ổn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro