Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3

" Cung Tuấn, Cung Tuấn, chúng ta đến Nhân giới làm gì a? " Trương Triết Hạn tung tăng đi theo Cung Tuấn, lắc lắc đầu, ánh mắt tròn xoe nhìn xung quanh.

" Đeo dây chuyền vào." Cung Tuấn vừa nói vừa đưa cho Trương Triết Hạn một sợi dây chuyền.

" A! Đây là gì ? Tại sao phải đeo? Có tác dụng gì vậy? " Thời gian đeo dây chuyền đủ để cậu thốt ra vài vấn đề.

Cung Tuấn bực bội trong một giây, biết không trả lời, hắn sẽ tiếp tục bị oanh tạc, cho nên mở miệng: " Dây trói hồn, để cho cậu có thể cố định hồn thể, lấy thân người xuất hiện ở nhân giới, tránh tạo thành hỗn loạn không cần thiết.

"Thì ra là vậy, vậy có phải người khác cũng có thể nhìn thấy tôi không? Tôi cũng có thể chạm vào người và vật phải không? Tuyệt quá!"

"Nó chỉ để cậu giữ lại thân người, có bản năng cơ bản của con người, cũng không có nhiệt độ con người nên có. Không có chuyện gì thì cách xa loài người một chút để tránh phiền phức."

" A? Như vậy à . . Được rồi!" Trương Triết Hạn cắn môi đáp lại.

"Oa. . . .Hóa ra nhân giới náo nhiệt như thế! "" Đây là chiên cái gì vậy? Thơm quá a ~ "" a! Vật phát sáng kia là cái gì? " dọc đường đi Trương Triết Hạn rất tò mò với tất cả sự vật và con người, không ngừng cảm thán, người trên đường đều liếc nhìn cậu. Cung Tuấn mặt đen, dùng sức kéo Trương Triết Hạn bước nhanh hơn.

_____________________

Cung Tuấn dẫn Trương Triết Hạn đến một căn nhà trọ.

" Sau này cậu ở phòng kia, không được chạm vào bất kỳ đồ vật gì trong nhà. Không được vào phòng tôi khi chưa có sự cho phép của tôi."

" wow. . . . Nhà anh sạch sẽ. . . . quá? " Trương Triết Hạn ở trong lòng bỏ thêm một câu 'Đây cũng quá trống trải rồi'

" Không được tôi cho phép, cậu không được hành động một mình. Đây là thân phận của cậu ở nhân giới, mai dậy sớm một chút, tôi còn phải lên lớp. " Cung Tuấn nói xong liền trở về phòng.

"Lên lớp? Cung Tuấn còn là học sinh sao? Mình nhớ lần trước nghe lén lão ca ca nói chỉ có nhân loại trưởng thành mới có thể làm thầy trừ tà, bởi vì tính cách ổn định? Không đúng, anh ta lên lớp tại sao mình phải dậy sớm? ? " Trương Triết Hạm đứng tại chỗ suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra nguyên do, dứt khoát không nghĩ nữa về phòng đi ngủ.

Buổi sáng, Cung Tuấn bị một trận khói hun tỉnh, trong không khí vẫn còn mùi khét. Cung Tuấn giật mình, lập tức mở cửa phòng xông vào bếp.

Trong bếp, Trương Triết Hạn tay trái cầm nắp nồi, tay phải cầm xẻng xúc, trước mắt là cái nồi bị cháy và một đống vật thể màu đen không xác định.

Nhìn thấy cảnh này, Cung Tuấn bộc phát toàn bộ bực tức tích tụ từ qua đến nay." Trương Triết Hạn! !"

"Cung Tuấn, tôi không cố ý! Tôi nghĩ sau này chúng ta là cộng sự, nên muốn làm bữa sáng cho anh. " nhìn vẻ mặt tức giận của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn không tự chủ cúi đầu, trong miệng lại nói thầm " rõ ràng hôm qua nhìn nhân loại ven đường làm rất đơn giản mà!"

" Đi ra ngoài! " Cung Tuấn bình tĩnh lại liền bắt đầu dọn dẹp bếp, tự mình làm bữa sáng.

Trương Triết Hạn bám vào khung cửa phòng bếp, vẻ mặt sùng bái nhìn Cung Tuấn chuẩn bị bữa sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro