Chương 13: Bắt đầu cuộc hành trình cứu nhân độ thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng đột phá sớm cũng chẳng phải chuyện gì tốt. Đột phá quá sớm sẽ khiến nền tảng và đạo tâm của muội quá tải với lực lượng linh lực lớn đột ngột tràn vào cơ thể muội. Tiểu Vân, muội trả lời tỷ thật tình, hiện giờ có cảm thấy đầu óc bản thân có gì bất thường không? Có cảm giác căng thẳng đột ngột không?..." Tống Mạc Nhiên lo lắng mà tuôn ra một tràn.

"...Muội thật sự cảm thấy bản thân từ a đến z đều rất bình thường." Đế Phong Vân dò xét bản thân một chút rồi nói. Dù đột phá kim đan sớm, có chút bất ngờ với lượng linh lực tràn vào cơ thể nhưng Đế Phong Vân không cảm thấy có điều gì bất ổn như Tống Mạc Nhiên nói cả.

"...Đại nữ chủ có khác! Đúng là muội muội của tỷ!" Tống Mạc Nhiên giơ ngón cái khen. Về điểm này thì con bé đúng thật là vượt qua cô, cái người đã từ trúc cơ đột phá kim đan 7 năm trước cần bế quan để ổn định đạo tâm và nền tảng. Còn Đế Phong Vân lại chơi trội hơn, vừa khai mạch liền đột phá rồi. Quả thật là đánh vỡ thường thức của một người chăm đọc tiểu thuyết, thoại bản từ kiếp trước đến kiếp này của Tống Mạc Nhiên.

"Hì hì, quá khen quá khen." Đế Phong Vân khoang khoái hưởng thụ cảm giác được khen.

"Hmm... Nếu muội đã đột phá rồi thì cũng đến lúc bắt đầu con đường cứu nhân độ thế, thống nhất cửu thiên trong nguyên tác. Dù sao, mọi thứ đang trở về đúng với quỹ đạo của nó, trong nguyên tác, muội 15 tuổi đột phá kim đan, phá được 1 tầng phong ấn và giờ cũng vậy..." Tống Mạc Nhiên như suy tư điều gì đó, nói.

"Có thể...không đi không?" Đế Phong Vân ngập ngừng hỏi, dù sao cô cũng đã bị Tống Mạc Nhiên đồng hoá, chỉ muốn nằm nhà hưởng thụ chứ chẳng thích can dự chi vào ba cái chuyện thiên hạ này.

"Muội trên người mang thiên mệnh, không thể không đi. Chỉ có điều..." Nghe câu trước Tống Mạc Nhiên nói, Đế Phong Vân xị mặt xuống. Haizz...quả nhiên là phải đi.

"Chỉ có điều lần này, tỷ sẽ đi cùng muội." Nghe được câu sau, thần thái của Đế Phong Vân sáng láng hẳn lên, cô sẽ không phải bước đi một mình trên con đường trải đầy chông gai vàđau khổ này nữa.

........................

Thế là, Đế Phong Vân đến giúp Tống Mạc Nhiên dọn nhà. Tống Mạc Nhiên đang trộm lười thì phát hiện một tiểu hồ ly đáng thương lông xù xù đang bị thương trong rừng trúc, thuận tiện nhặt nó làm sủng vật nuôi cho đỡ hiu quạnh trong chuyến đi chỉ có người với người mà không có lông xù xù. Có một em thú cưng lông xù xù dễ thương để nuôi như này đã là mong muốn của Tống Mạc Nhiên từ tận kiếp trước, chỉ là thời gian qua, trong cả hai kiếp cô quá bận để biến mong muốn đó thành hiện thực.

 Sau đó, Đế Phong Vân xúi giục Tống Mạc Nhiên cũng nữ cải nam trang cho bằng chị bằng em, rồi hai tỷ muội đi từ biệt vợ chồng Lưu bá bá và mọi người trong thôn Viên Thanh. Họ rất kinh ngạc khi thấy Tống Mạc Nhiên vẫn chẳng đổi thay gì so với lần cuối gặp nhau là 7 năm trước.

Sau đó hai người đến Lưu gia trang, nói lời từ biệt với cặp cha mẹ đã nhận nuôi Đế Phong Vân suốt 8-9 năm qua, đồng thời đổi lại họ Đế cho cô. Sau đó lại đi dạo phố mua chút đồ.

"Sau này chúng ta cứ xưng huynh gọi đệ với nhau đi, dù sao đã mất công nữ cải nam trang rồi." Tống Mạc Nhiên nói, thiết lập cô chọn là kiểu tiên trưởng ôn hoà, bình đạm, có vẻ là do tu Nho Sách nên tính cách Tống Mạc Nhiên khá ngay thẳng, ôn hoà, phù hợp với kiểu thiết lập này. Tống-vừa hố chết hai lão quái nguyên anh kì ở chương trước- Mạc Nhiên cho là vậy.

"Được, Nhiên Nhiên ca ca!" Đế Phong Vân cười. Cô từ đại nguyên tác đến giờ cũng không đổi, chính là cái kiểu thiếu niên sinh long hoạt hổ, thi thoảng có chút điên rồ, liều mạng, hết mình với tuổi trẻ, đây chính là con người thật của Đế Phong Vân.

"Ừm, Tiểu Vân đệ đệ." Tống Mạc Nhiên tay bế tiểu hồ ly lông xù xù rất dễ thương, câu môi cười, nói.

Hai cô phải nói là có đặc điểm cơ thể rất hợp để nữ cải nam trang, ví dụ như cao ráo, ngực phẳng, khuôn mặt thon dài, ngũ quan tinh tế, lại có một thân khí chất bất phàm, đẹp phi giới tính.

Vì vậy, dù hai người có là nữ hay nam, thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng cái giá trị nhan sắc bất phàm này của cả hai đã vô thức hấp dẫn ánh mắt của người qua đường ngoái lại nhìn họ, đặc biệt là nữ tử.

Cũng có một số người nhận ra Đế Phong Vân, nói: "Đó chẳng phải tiểu tử nhà họ Lưu hay sao, thật sự càng lớn càng tuấn rồi."

Đế Phong Vân nghe vậy cũng vẫy tay cười: "Đúng vậy, chào Vương bá bá. Vừa hay chúng cháu đang muốn đến cửa tiệm của bác."

"Ồ, thế thì rất hoan nghênh. Hôm nay tâm trạng ta cũng tốt, sẽ giảm giá." Vị Vương bá bá kia cũng cười, có trời mới đếm hết được số người bu lại quanh cửa tiệm ông mua chút đồ khi nghênh đón hai vị khách này.

"Thế thì chúng cháu đa tạ trước." Đế Phong Vân có vẻ rất được mọi người ở đây yêu thích. Thế thì Tống Mạc Nhiên cũng bớt lo muội muội nhà mình trong 7 năm qua lại đi gây sự mà không có ai bênh vực.

Cửa tiệm của Lưu bá bá là một cửa tiệm chuyên bán thảo dược, lá trà, gia vị và một vài loại đồ dùng lặt vặt khác. Hình như 7 năm trước trong chuyến thăm Lưu gia cùng vợ chồng Lưu thẩm thẩm, Tống Mạc Nhiên cũng có ghé qua đây mua chút đồ.

Sau đó hai con người cuồng mĩ thực không biết đến tu hành khắc khổ này còn ghé lại thêm vài cửa tiệm nữa để mua thức ăn cho cả người lẫn hồ, đồ dùng cắm trại, sách hướng dẫn và bộ dụng của chăm sóc thú cưng cũng như vài bộ y phục để mặc trên đường du hành; sẵn tiện tạm biệt những người trong trấn Viễn Hà đã chiếu cố Đế Phong Vân thời gian qua.

Từ đây, cuộc hành trình cứu nhân độ của hai tỷ muội Tống Mạc Nhiên và Đế Phong Vân cùng linh sủng của họ chính thức bắt đầu.

—————————————————

Chương sau sẽ bắt đầu với mở bài quen thuộc đã lâu không thấy: "Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác...~".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro