title of your story

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tách trà nóng bốc khói nghi ngút. Từ Minh Minh ngồi xuống ghế sofa giữa phòng, từ từ đưa ánh mắt tò mò, khó hiểu về phía chồng mình - Lý Thế Nam.

Tiếng đồng hồ quả lắc nhích từng giây nặng nề.

Đưa tay cầm tách trà, chậm rãi đưa lên miệng, húp 1 ngụm, Lý Thế Nam lén liếc vợ, vẻ mặt vẫn trầm ngâm như mọi khi.

- Có chuyện gì thì anh nói nhanh đi! - Từ Minh Minh có vẻ bồn chồn, bà nhìn chồng nói bằng giọng vội vã. Nhìn cái cách người đàn ông đối diện đưa tách trà lên, bà đã nghĩ ngay đến những gì chồng mình sắp nói.

- Em có nghĩ chúng ta nên nói cho Băng Băng biết? - đặt tách trà xuống, ông nhìn vợ bằng cặp mắt âu yếm.

- Không phải anh đang nói về... "chuyện đó"? - không ngạc nhiên, bà chăm chú nhìn chồng.

- Anh muốn biết ý kiến của em?

- Đừng!

- Tại sao? Băng Băng đã đủ lớn để hiểu tất cả.

- Không. Đừng đi quá xa! Em không muốn nhắc lại những gì đã qua.

- Em nghĩ nó sẽ gặp rắc rối? Hay em đang cố gắng ngăn chặn...

- Không. - Từ Minh Minh ngắt lời chồng, khuôn mặt bà đang tái nhợt đi. Bà đang lo sợ 1 điều gì đó. - Anh đừng nói gì cả! Tốt hơn hết là đừng nói gì về "chuyện đó" nữa.

- ... - Lý Thế Nam im lặng, ông lo lắng nhìn vợ, khẽ thở dài - Anh nghĩ rằng chuyện gì đến cũng sẽ đến, vì vậy đừng cố trốn tránh làm gì...Có lẽ, đó là... định mệnh!

- Không. Đó không phải là định mệnh. Em sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Chắc chắn đấy!

- ... - người đàn ông im lặng, bất lực nhìn người phụ nữ đối diện. Ông còn có thể nói được gì khi mà vợ ông đã kiên quyết như vậy? Nhìn ánh mắt hoảng loạn của bà, ông biết bà đang lo sợ, 1 điều gì đó chỉ 2 người mới biết.

- Good morning! - bỗng từ trên cao vọng xuống tiếng nói lanh lảnh của 1 cô gái. Rồi sau đó là 1 tiếng "soạt" kéo dài.

Ngạc nhiên, Từ Minh Minh quay qua nhìn về phía cầu thang. Bà im lặng, cặp lông mày chau lại. Cô con gái của bà đang... trượt từ trên cầu thang xuống.

- Thôi được! Dừng lại ở đây thôi! - Lý Thế Nam nói nhỏ.

- Lý...Băng...Băng...Sao...Sao con có thể...đu người từ trên đó xuống đây vậy hả? Con có phải là con gái không? Hả?

- Hello, Mom! - Băng Băng cười hớn hở, đưa tay lên làm dấu chữ "V", miệng toe toét. Dường như không nhận thấy cái không khí căng thẳng vừa nãy, cô tinh nghịch chạy vào bếp, phớt lờ giọng nói sang sảng của mẹ.

- Sandwiches hả mẹ?

- Mẹ hỏi sao con không trả lời hả? Con có phải con gái không hả? - Từ Minh Minh tức giận quát. Bà thật sự không hiểu nổi đứa con gái trước mặt có phải con gái của bà không nữa.

- Mẹ đừng có càu nhàu như vậy chứ! - Băng Băng nhai nhóp nhép cái bánh Sandwiches kẹp xúc xích, mặt tỉnh bơ - Sẽ có thêm nhiều nếp nhăn đấy mẹ!

- Con...Ý con nói mẹ già hả?

- Con không có ý đó, là o mẹ tự nói đấy nhé! - cô nháy mắt tinh quái, đôi môi anh đào chu ra.

- Cái con nhỏ này...

- Ba... - Băng chạy ra sau bàn, ôm chặt lấy cổ ba, đôi mắt nâu ánh lên sự tinh nghịch. Hí hửng, cô nhìn mẹ chớp mắt.

- Ông xã, anh làm cái gì đi chứ!

- Lý Băng Băng... - ông mỉm cười, quay đầu sang nhìn cô con gái quý báu - Mấy giờ rồi con gái?

- 7h28 ba à. - cô gái nhỏ nhắn liếc mắt nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường, cảm giác hưng phấn vẫn còn đọng lại tong cái giọng nói ngọt ngào như kem bông của cô.

- Hay thật! Để xem con gái ba có trễ học không nhé!

- Ba à, làm sao mà... Khoan, 7h28... 7h28... - Băng cười nhạt, nhưng dường như sực tỉnh, cô lặp đi lặp lại câu nói vừa nãy của mình, rồi sau đó kinh ngạc hét toáng lên.

- AAA... Trễ...Trễ rồi!!! - cô đẩy ba ra, chạy xộc lại ghế, vội vã đeo cái ba lô lên vai.

- Chính xác là 7h29, con gái à. - Lý Thế Nam nháy mắt.

Như 1 mũi tên đã bắn khỏi dây cung, Băng Băng lao về phía cửa ra vào.

- Chào ba mẹ con đi học!

- ...

- Hừm! - 1 nụ cười lo lắng nở trên đôi môi Từ Minh Minh - Với tính cách của nó, anh nghĩ xem, sẽ ra sao nếu nó biết tất cả?!

- ...

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cherry