Vol 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía sau trường học…

Băng Băng đặt tay lên song cửa phụ, sẵn sàng trèo lên ngay khi đã ngó ra xung quanh và chắc chắn rằng không có ai nhìn thấy. Cô nhanh nhẹn đặt chân lên song sắt và thoắt cái đã lên đến sát bờ tường bên cạnh. Cô lò dò đưa chân sang, đặt lên bức tường cao gần 3m. Bây giờ chỉ việc nhảy xuống. Nhưng cô nhầm. Cái váy đồng phục quái quỷ bỗng dưng phản chủ, mắc chặt lấy cái móc trên cánh cửa sắt. Băng Băng chau mày, môi mím chặt, 1 tay bám chặt lấy thành tường, 1 tay đưa ra để gỡ cái váy mắc kẹt.

- Cậu… đang làm gì vậy? – 1 giọng nói con trai vang lên khiến cô giật mình, mắt tròn mắt dẹt quay về phía phát ra tiếng nói.

- … - Băng Băng im lặng, cả người tê dại như bị điện giật.

Cô nhìn chằm chằm chàng trai phía dưới, không chớp mắt lấy một cái.

Dưới ánh nắng lấp ló xuyên qua kẽ lá, 1 khuôn mặt thon dài đập vào mắt cô. Làn da trắng nõn, láng mịn không tì vết. Sống mũi cao, thanh. Đôi môi mềm mại, đỏ hồng, ngon như 1 trái anh đào chín mọng. Vầng trán cao, mái tóc mềm mượt buông rủ xuống vầng trán, 1 mái tóc màu hạt dẻ, giống mái tóc cô. Cậu cao, có vẻ là hơn 1m8. Toàn thân cậu toát lên 1 vẻ anh tuấn đến khó tả. Băng Băng im lặng, tiếp tục thường thức dung nhan chàng trai quyến rũ. Dưới cặp lông mày cong cong của cậu là 1 đôi mắt nâu, giống cô, đủ mê hoặc người đứng đối diện, dù là nam hay nữ. Cậu hệt như 1 thiên thần đi lạc vào thế giới loài người. 

- Cậu có cần tôi giúp? Cái váy đó… - thiên thần quyến rũ lên tiếng, phá tan không khí im lặng, tay cậu chỉ về phía Băng Băng, những ngón tay thon dài.

- … - Dường như vẫn chìm đắm trong ánh hào quang của thiên thần, Băng Băng ngồi im như tượng, đôi mắt nâu đờ đẫn nhìn thiên thần. Chàng trai trước mặt cô còn đẹp trai hơn cả Wang Zi của nhóm Lollipop nữa.

- Có vẻ là không. – thiên thần đưa những ngón tay thon dài, vuốt mấy lọn tóc bị gió thổi tung cho vào nếp, rồi 1 nụ cười… ranh mãnh nở trên đôi môi mềm mại.

Không phải chứ. Băng Băng giật mình. Cô đưa ánh mắt mới vừa đờ đẫn vài giây trước trở về trạng thái ban đầu, 1 cảm giác lạnh buốt len lỏi vào da thịt cô.

Thiên thần vừa cười? Với cô? Bằng 1 nụ cười ranh mãnh? Hay là cô hoa mắt?

- Tớ thấy hết rồi! – thiên thần cất giọng nói ngọt ngào, khuyến mãi thêm cho Băng Băng 1 cái nháy mắt tinh quái, nụ cười…gian không thể tả xen 1 chút thích thú từ từ nở trên môi cậu.

- Hm…Thấy…- Băng Băng ngơ ngác, đôi mắt vô hồn đậu ngay trên khuôn mặt “đẹp rạng ngời” của thiên thần, 1 nụ cười ngọt ngào và mát lạnh như kem bông chớm nở.

-… - thiên thần bỗng im lặng, nhìn Băng Băng khó hiểu, cặp lông mày khẽ cau lại. Cậu có 1 cảm giác gì đó, rất lạ, từ từ len lỏi vào người. Rồi dường như có ai đó đưa tay, đấm thẳng vào lồng ngực cậu, 1 cú đấm rất mạnh. Cậu loạng choạng lùi về sau. Khựng lại, cậu phát hiện tim mình đang đập loạn trong lồng ngực. Cậu đưa tay trái lên ôm ngực, khuôn mặt khẽ nhăn lại. Cảm giác này, cậu chưa từng trải qua và cũng không biết đó là cảm giác gì.

- Hả? - dường như sực tỉnh khỏi giấc mộng, mắt Băng Băng lập tức trợn tròn, miệng há hốc - Thấy? Thấy gì cơ? – đôi mắt ngây thở chớp chớp, hàng lông mi cong vút rung rung.

Nụ cười ngọt ngào đang dần đông cứng, cô ngồi im như tượng trên cái bờ tường cao 3m, ngơ ngác. Cô thật sự không nghe hết những gì mà thiên thần kia nói nãy giờ. Tâm trí cô lúc đó còn đang bận…treo tít cành cây cao.

Trở lại trạng thái ban đầu, thiên thần khẽ phì cười. Nhìn bộ dạng Băng Băng lúc này không buồn cười mới là đồ điên! 

- Phì… Đừng nhìn tớ ngơ ngác như vậy! 

- Cậu…Cậu…- cô gái nhỏ run run, đôi môi anh đào khẽ mấp máy, cặp lông mày nhíu lại, 2 bên huyệt thái dương của cô giật giật. Như hiểu ra vấn đề, cô từ từ đưa ánh mắt xuống cái váy đồng phục phản bội. Lộ hết!

- AAA…

Phịch!

-…

Cả người Băng Băng đổ nhào xuống đất. Rơi từ độ cao 2,5m. Ừ, cú ngã không đau, chẳng nhằm nhò gì với cô. Dù chân tay trầy xước và rỉ máu, cô cũng chẳng cảm thấy đau. Đứng dậy…hiên ngang, đôi mắt nâu to của cô mở trừng trừng, những tia điện phóng nhanh về phía thiên thần vừa mới trở thành ác quỷ trong vài giây - vấn đề chính khiến đầu cô bốc hoả.

- Đồ biến thái!!! Cậu mà bước chân vào đây là chết với tôi!

- … - thiên thần im lặng. Ngạc nhiên? Hay ngỡ ngàng? Cậu không thể biết được cái thứ cảm xúc đang biểu lộ trên khuôn mặt của mình là gì nữa. Người đứng bên kia song sắt là 1 cô gái? Liệu đó có đúng là 1 cô gái? Ngã từ độ cao đó mà còn đứng dậy la oai oái, chẳng thèm để ý đến vết thương trên người? Nhìn khuôn mặt của cô gái đó vẫn tràn đầy năng lượng và sức sống? Đặc biệt? Hay khác thường? Có vẻ như cậu đã tìm được câu trả lời. Một câu trả lời, đối với cậu, rất thú vị, về cô gái nhỏ có mái tóc màu hạt dẻ, giống cậu. Trong vô thức, cậu nở 1 nụ cười… thích thú.

Băng Băng cúi người phủi lớp đất bụi bám trên người, rồi ngẩng đầu lên nhìn chàng trai bên kia song cửa.

- Sao? Sợ rồi hả? Nhìn đồng phục thì có vẻ cậu học trường này. Tôi kông nghĩ là sẽ không tìm ra cậu đâu, vì vậy…đừng có nhìn tôi mà cười như vậy. Đồ biến thái! - cô chống hông, nói oang oang về phía tên ác quỷ vẫn còn đang cười, khuôn mặt đanh lại. 

Nói xong xuôi, cô quay người, ngúng nguẩy bỏ đi, tưng tưng nhảy chân sáo vào lớp, để lại ánh mắt thích thú phía sau lưng.

- …

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cherry