Chương 29:Nhiệm vụ bí ẩn (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---------Gay cấn rồi đây mn đọc truyện vv--------------------

"Rầm"

Nó đạp phăng cánh cửa để bước vào căn phòng duy nhất của tầng lầu này và cũng là nơi cấp cao nhất của toà nhà. Hiện ra trước mắt cả ba đứa là khoảng 300 tên như lời Phương Thảo  báo trước. - Kẻ nào dám chiếm trụ sở của D.E.A.T.H? (tổ chức này về sau mình sẽ nói). – Nó hỏi.

- Là ai điều đó không quan trọng. – Một tên to con bước lên nói

.- Thế à? Vậy thì một câu hỏi khác nhé? Tụi bây muốn gì? – Linh hất mặt 

- Thứ tụi tao muốn là thứ mà tụi mày đang giữ! – Tên đó trả lời.- Ý mày là "mảnh ghép đồng"? – Bảo Anh khinh khỉnh 


- Mày thông minh đó! Khôn hồn thì giao nó ra đây đi. Ở đây có tận 300 người thì cho dù tụi mày có là Tứ ma nữ cũng chẳng thể địch lại nổi.

 Chưa kể ở đây không có Nam ma nữ thì tụi mày thua chắc rồi. – Tên đó chỉ thẳng vào mặt nó.

"Ya..."Linh hét lên rồi phóng nhanh về phía tên đó, cô dùng một chân hất cánh tay đang chỉ về phía nó ra rồi dùng chân còn lại phang thẳng vào đầu tên đó. Dù vậy, tên đó sau khi bị gạt tay xuống thì cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra nên ngã người ra sau để tránh.Linh sau khi tiếp đất an toàn thì thụp người xuống gạt chân tên này. Hắn ta ngay lập tức mất thăng bằng nhưng nhanh chóng lấy đà lộn ngược người ra sau rồi dùng chân tiếp đất. Sau đó, hắn ta dùng tay, vo lại thành nắm đấm, hướng thẳng mặt Linh  rồi dùng hết sức tấn công.Linh ngã người ra sau, tiện thể co chân, giơ lên ngang tầm bụng hắn ta rồi duỗi thẳng.


Hắn ta vì quá bất ngờ, không kịp phản kháng nên lãnh trọn cú đá vào bụng với lực ngang ngửa một tên con trai từ Linh . Tên đó bật ngược ra sau, văng ra sau, ngóc đầu lên không nổi.- Chỉ như thế này thì không cản trở được chị mày đâu.

 Còn đứa nào là thằng cầm đầu? Ra đây cho tao! – Linh  quát lớn.

"Cộp...cộp..."Tiếng đầu nhọn của gót giầy vang lên. Một đứa con gái mặc bộ đồ cơ động màu đen bó sát với gương mặt bị che lại bởi cái mặt nạ bước ra.- Cô...là người cầm đầu? – Linh hỏi.- Là tôi. – Nhỏ ta lạnh giọng.


- Thế thứ cô muốn là "mảnh ghép đồng"? – Linh  phủi phủi tay.

- Phải. Giao nó ra đây! – Nhỏ ta gắt lên.

- Thế thì tôi đành phải cáo lỗi với cô rồi! Thứ cô muốn tìm không có ở đây! Thật tiếc quá! – Linh

giả vở tiếc nuối.

- Đừng có nói láo! Mau giao nó ra đây! - Ả ta quát lớn.

- Cô cứng đầu thật đó! Tôi đã bảo nó không có ở đây cơ mà? – Linh  lắc đầu chán nản.


- Được! Nếu muốn đối đầu thì được thôi! Tui bây xông lên! - Ả ta tức tối, ra lệnh cho bọn lâu nhâu phía sau mình. Ngay sau đó là hàng loạt tên xông lên, hướng thẳng về phía linh

 mà tiến. Bảo Anh với ý định muốn giúp chị nên bước tới, nhưng ngay lập tức, bước đi phải khựng lại khi bị nó chặn.Bảo Anh nhìn nó van nài nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu vô cảm của nó. Cô nàng đành phải lui về đứng cạnh nó vì ở nơi đây, chốn này, quyết định của nó là mệnh lệnh, là bất khả kháng. Ai chống lại cũng có nghĩa là chính thức tuyên chiến đối đầu với nó và với D.E.A.T.H.


Tỉ lệ 1 chọi 300 quả là con số mà không ai có thể tưởng tượng. Việc đó cũng như là bắt con người ta sống tới tuổi thứ 300. Một việc như thế thì bất kì ai, kể cả đàn ông còn không thể nhưng ở đây, người chọi với 300 tên du côn bặm trợn lại là một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, mảnh dẻ tới mức bất kì thằng con trai nào nhìn vào cũng đều muốn che chở cho cô.Từng đợt, từng đợt, mấy tên to con cứ lao đầu vào lINH mà đấm mà đánh không chịu ngừng.


Cô nàng sau khi sử dụng hết số châm độc còn còn lại mà bảo anh đưa cho thì cứ liên tục, liên tục ra những đòn chí mạng làm bọn đó cứ ngã ra là không thể đứng dậy. Sau hơn 45 phút, số lượng bọn đó cũng vơi đi quá nữa nhưng vẫn còn rất đông. Sức của Linh thì vẫn còn khá ổn định lúc này nhưng mà nếu nói tới việc còn đánh được lâu hay không thì không chắn. Dù nói lúc này, cô vẫn còn khá ổn nhưng Linh cũng đã thấm mệt, sức cũng bắt đầu yếu đi từ từ. Các đòn tấn công, những đường đánh hiểm hóc bây giờ đã đổi thành những đòn đánh thường. Nếu cứ tiếp tục sử dụng những chiêu thức khó thì e là Linh không đủ sức để duy trì tới cuối trận đấu.Bảo  Anh ngồi ngoài nhìn chị mình với vẻ khá lo lắng, cô nàng không biết được chuyện chị mình có thể cầm cự được thêm bao lâu. Nó ngồi yên, chăm chú quan sát trận đấu một cách tỉ mỉ. Khuôn miệng khẽ mấp máy, nó nói

- Vào đi! 

Bảo Anh quay sang nhìn nó như không tin vào những gì mình vừa nghe. Cô nàng nhìn nó đầy nghi hoặc.

Nó khẽ gật đầu như nói rằng: "Mày không nghe lầm đâu, vào đi!"

''Đây''-Nó đưa cho Bảo Anh 2 con súng 

Bảo Anh vui vẻ, chạy ngay vào trận chiến và bắt đầu hạ từng tên một cách thích thú. Phương Linh cũng k vừa 

Đôi tay cô nàng thoăn thoắt rút hai khẩu súng lục được giắt hai bên hông ra và bắn. Một phát một tên. Hàng loạt viên đạn được Phương LInh  nhắm rất chuẩn vào giữa tim hoặc trán làm con mồi của cô nàng chết ngay không kịp ngáp.

Cả 2 đều phối hợp ăn ý chia ra phái tay trái là Linh lo liệu

Phía phải là Bảo Anh lo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro