Chương 30:Nhiệm vụ bí ẩn (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Pằng...pằng...pằng...pằng...".

Tiếng súng vang lên liên hồi như tiếng pháo nổ rất vui tai (vì đây là khu vực không có dân cư sinh sống xung quanh nên không cần dùng giảm thanh). Tất cả mọi thứ bây giờ đã vẽ nên một bức tranh chết chóc thê lương đến rợn người.Máu chảy lênh láng thành suối, ngập khắp phòng. Mùi của máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi khiến nó khó chịu, còn riêng về phía .Phương Linh và Bảo Anh thì mùi máu này lại càng khiến cả hai chị em hăng máu nhiều hơn nữa.Đột nhiên...

"Cạch...cạch..." Súng Phương Linh hết đạn!!!


Khi nghe âm thanh phát ra từ cây súng, đám còn lại mỉm cười hạnh phúc vì chúng tự tin rằng mình sẽ không cần phải bỏ mạng dưới nòng súng ấy. Nó khi thấy cảnh tượng ấy, một nụ cười khinh khỉnh nở trên môi nhưng chỉ là thoáng qua, không ai có thể thấy...Bảo Anh ngẩng mặt lên nhìn bọn còn lại, một nụ cười uỷ dị nở trên môi.

"Bùm...


"Một tiếng nổ phát ra, không lớn cũng không nhỏ, chỉ có điều là ngay sau tiếng nổ thì một làn khói trắng xuất hiện lên dày đặc, che phủ tầm nhìn của tất cả mọi người, kể cả nó. Tuy không thể nhìn thấy gì nhưng nó biết, Phương LInh đang làm gì và có chuyện gì đang xảy ra!

"Áaaaaaaa...


"Những tiếng thét cứ vang vang lên không ngừng. Cứ cách đều 5 giây là lại có một tiếng hét phát ra. Lớp khói dần tan đi, hiện ra là một viễn cảnh của địa ngục. Máu bắn tung toé khắp mọi nơi và bức tường trắng lại càng làm nổi bật lên màu đỏ sẫm của máu tươi.Hiện tại, tất cả mọi người đều đã bị hạ gục. Trên bãi chiến trường đầy máu chỉ còn lại mỗi Bảo Anh và Phương LInh . Lớp khói vừa rồi đã làm cho bọn kia không thể hành động nhưng điều đó lại là ưu thế giúp hai chị em càng nhanh chóng kết thúc trận chiến này.Dựa vào lớp khói,Bảo Anh và Phương LInh nhanh chóng rút một con dao găm từ trong người ra và lướt qua từng người rồi tặng họ một nhát dao chí tử.


Xong xuôi, cả hai chị em vứt con dao xuống nền đất đẫm máu rồi bước về phía chỗ nó đang đứng.Nó cười hiền với hai người, nói

- Làm tốt lắm!Sau đó, nó liên lạc bộ đàm với Phương Thảo

"Cho người đến dọn dẹp nhanh đi."

"Ok! Tuân lệnh sếp!" – Phương Thảo đùa

.Nó quay lại nhìn Bảo Anh và Phương LInh , lo lắng hỏi:

- Cả hai ổn hết chứ?

- Ừm...ổn, chỉ xướt xát ngoài da thôi, không đáng lo. –Phương Linh trả lời rồi dùng tay, cô vuốt hết máu đang dính trên người mình vẩy xuống đất.- Chị cũng thế. Không sao.

Linh mỉm cười với nó.- Vậy thì chúng ta về thôi. Cũng gần năm giờ sáng rồi. Giờ về chỉ cần tắm rửa rồi leo lên xe phóng tới trường đi học luôn.

– Nó nói.- Còn đi học nữa á? Nghỉ một ngày cũng được mà/

Bảo Anh nhăn mặt.-

Không được! Tụi mình đi mà giấu mn ,nên nếu không đi học, mn sẽ nghi mất. Lúc đó, mn mà hỏi thì chắc chết cả bọn!

– Nó trề môi.- Đành vậy...

Bảo Anh trả lời chán nản. Xong xuôi, tụi nó ra xe gặp Phương Thảo rồi trở về nhà chuẩn bị để đi học  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro