Chương 18 : Ghen Và Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ồ, thì ra là vậy. Tôi cũng xin giới thiệu với anh, tôi tên là Jack, tôi cũng sẽ là người theo đuổi Lí Đồng Châu sắp tới đây

Lí Hạo Nhất nghe đến câu " tôi cũng sẽ là người theo đuổi Lí Đồng Châu sắp tới đây " thì cảm xúc trong người anh đột nhiên bỗng nhiên lộn xộn, anh vừa lo lắng, vừa bồi hồi, cũng cảm thấy ghen ghen.....

- Vậy sao ? Tôi không cho anh cơ hội đâu !

Lí Đồng Châu nhận ra không khí xung quanh ba người càng lúc trở nên căng thẳng, cô sợ sẽ xảy ra đánh nhau nên mới chen vào

- À, à , à, thôi, mọi người đừng đứng đây nữa. Mau về nhà thôi.

- Để anh đưa em về

- Không, không cần đâu Jack, nhà anh ngược hướng nhà em mà

- Anh nghe rồi chứ, tôi sẽ đưa cô ấy về.

Lí Hạo Nhất sẽ không để bất kì cơ hội nào cho người đàn ông đang theo đuổi cô tiếp cận cô. Từ giờ trở đi, anh sẽ theo soát cô mọi lúc mọi nơi.

- Anh đừng tưởng anh ở chung với cô ấy thì cô ấy sẽ yêu anh. Tôi sẽ làm cho cô ấy yêu tôi. Anh đã tổn thương cô ấy quá nhiều rồi.

Lí Hạo Nhất bất ngờ khi nghe tên đó nói như vậy, hắn ta làm như biết hết mọi chuyện về anh với cô vậy. Lí Đồng Châu chứng kiến mọi chuyện mà không xen vào được câu nào, cô đang bị hai người vần mãi trong cái vòng này. Anh cũng chẳng muốn gặp người tên Jack này nữa, nên xoay người cầm lấy tay cô dắt đi.

Trên đường về nhà, hai người không ai nói một lời nào. Anh cảm thấy khá bực khi nhớ lại cảnh mà cô cười nói với người kia, mà không phải anh. Đã bao năm cô không như thế với anh, Hạo Nhất nhận ra cô càng ngày xa cách anh hơn, rồi anh sợ một ngày nào đó cô sẽ bỏ anh đi người đó. Lí Đồng Châu quay sang nhìn anh, thấy vẻ mặt anh đang đăm chiêu, suy nghĩ điều gì đó, cô bất giác hỏi

- Anh có chuyện gì không ?

Lí Hạo Nhất bị câu nói cô kéo về thực tại, từ nãy giờ anh chỉ suy nghĩ, không biết là cô nói gì.

- Em nói gì ?

- Nhìn thấy anh đang mơ màng gì đó nên em mới hỏi thôi.

- À, thì...... Một lát về nhà rồi nói.

Sau khi trở về nhà, Lí Hạo Nhất giữ tay Đồng Châu lại nói rõ ràng :

- Em với tên mắt xanh đó có quan hệ gì ? Sao lại cười nói vui vẻ với hắn ta ? Sao hắn ta biết chuyện anh với em

Gương mặt xanh xanh tái tái, lại cộng với vẻ giận giữ trách móc của anh khiến cho cô thấy ngạc nhiên. Cô không ngờ anh lại để ý tới lời nói của Jack, cô biết Jack chỉ giỡn thôi, Jack đã có bạn gái rồi, với lại hai người giống như anh em vậy. Từ lúc qua đây học, anh tương trợ cô rất nhiều, cô cũng mến anh, chuyện gì hai người cũng chia sẻ cho nhau, kể cả chuyện của cô với Lí Hạo Nhất.

- Thật ra, em chỉ vô tình thôi, chứ không có ý nói cho anh ấy biết.

Lí Hạo Nhất bây giờ đen mặt lại, không lẽ bao nhiêu chuyện đó giờ về anh cô lại nói hết cho người khác, cảm thấy khó chịu nên anh cau mày lại hỏi thêm :

- Em nói vô tình nói là sao. Chuyện này giữa chúng ta mà em lại kể cho người khác ?

- Em, em hôm đó có uống một chút rượu ở nhà anh ấy. Rồi, ... rồi lỡ kể cho anh ấy nghe.

Lí Đồng Châu ấp úng, úp úp mở mở nói anh. Anh nghe xong lại tối mặt hơn.

- Em uống rượu ở nhà một người đàn ông khác sao ?

- Tại vì em buồn, muốn tâm sự nên mới qua nhà anh ấy.

Hạo Nhất quát lớn lên, nhưng cũng lo lắng cho cô :

- Em không sợ hắn ta sẽ làm gì em sao ? Em qua nhà người đàn ông khác uống rượu có phải là quá dễ dãi hay không.

Dễ dãi, anh nghĩ cô là loại người như vậy sao. Đâu ai muốn mình như vậy, nhưng anh lại nói cô như vậy, có phải là cô bị oan.

- Anh nghĩ em là người dễ dãi ? Anh nói như vậy ý là em đi quyến rũ đàn ông đúng không ? Đúng, tại sao em lại qua nhà anh ta chứ, tại vì anh ấy cho em cảm giác ấm áp, cho em cảm thấy gia đình bên cạnh, và anh ấy chưa làm em buồn bao giờ, nhất là vào lúc này.

Lí Đồng Châu rất buồn khi anh nói như vậy, cô đã chịu bao nhiêu lời nói gây tổn thương từ anh. Cô đã tha thứ cho anh, nhưng anh thì cứ làm mọi chuyện rối lên lại.

Lí Hạo Nhất cũng cảm thấy mình hơi quá lời. Đồng Châu chắc chắn đang cảm thấy đau lòng, anh không muốn cô buồn, nhưng anh cũng lo sẽ mất cô nên nhất thời lớn tiếng.

- Châu, nghe anh nói.

Cô quay người bước lên lầu trở về phòng. Cô không muốn nghe thêm lời nói nào nữa, càng nghe cô càng thấy đau lòng hơn.

- Em phải tin anh !

Lí Đồng Châu nghe thấy, cô đứng lại nhưng không quay mặt nói một câu lạnh lẽo khiến cho anh thêm lo lắng.

- Thế anh có tin em không !

Không để anh nói thêm, cô bước nhanh nhất có thể. Lí Hạo Nhất vô cùng thất vọng về bản thân mình. Lúc trước, cô bỏ đi cũng vì lời nói của anh tàn nhẫn, anh đã hứa sẽ sửa lại, nhưng hiện tại, anh lại nói thêm một lời tàn nhẫn nữa, liệu không biết cô sẽ bỏ qua cho anh.

Lí Hạo Nhất không muốn làm phiền cô, muốn cho cô yên tĩnh một lát rồi qua giải thích. Anh trở lại phòng mình nằm lên chiếc giường, mọi suy nghĩ cứ xuất hiện lên trong đầu anh. Anh biết mình lại sai nữa, đắng lẽ anh không nên lớn tiếng như vậy , mọi chuyện chỉ cần nhỏ nhẹ với nhau, thì sẽ ổn thỏa, nhưng anh làm lớn lên, khiến cho cô lại buồn.

Lí Đồng Châu sau khi về phòng, cô chạy vào nhà tắm bật vòi sen lên. Cô muốn dòng nước dội đi những chuyện xảy ra vừa rồi. Nước mắt hoà cùng nước từ vòi quyện vào nhau, không biết đâu là nước mắt của cô. Sau một lúc thì cô mới bình tĩnh lại, không biết rằng lúc nãy cô có làm lớn chuyện không, chỉ là hiểu lầm nhỏ, nhưng sao bây giờ lại thành ra chuyện lớn. Nếu như nói với anh hết sự thật thì anh sẽ hiểu hơn, ban nãy chỉ là hiểu lầm thôi.
Cuối cùng, Lí Đồng Châu quyết định qua phòng anh, đứng ở trước cửa đang định gõ thì cô nhận ra phòng anh không đóng. Cô từ từ đẩy cửa rồi bước vào trong, thấy anh đang nằm trên giường, hình như là đã ngủ say. Cô càng tức hơn, lúc nãy còn lớn tiếng với người ta, không thèm qua xin lỗi mà lăn ra ngủ như heo. Dự định là sẽ ra ngoài để anh ngủ, nhưng cô lại nghe tiếng anh kêu mớ khi ngủ.

- Châu ơi, anh xin lỗi, anh không muốn lớn tiếng với em đâu, tại anh ghen đó. Anh ghét người đàn ông nào mà dám cười nói vui vẻ với em, anh chỉ muốn em cười với anh thôi. Tha thứ cho anh đi. Anh yêu em

Lí Đồng Châu nghe xong cười thầm trong bụng, lúc ngủ mà anh cũng đáng yêu, còn xin lỗi nữa. Cô thật ra cũng hết giận rồi, ai bảo anh cứ bám dai cô, làm cho cô muốn kiếm chàng trai nào đó cũng khó. Bây giờ cô muốn anh chịu tránh nhiệm với cô, lúc nào cũng phải cưng chiều cô hết.

Bước ra khỏi phòng, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi cười, nói nhỏ chỉ một mình nghe :

- Đồ ngốc, em cũng yêu anh !

-------000-------

Sáng hôm sau

Tính là hôm qua sẽ qua xin lỗi cô, nhưng không hiểu sao lại ngủ quên đến sáng. Lú Hạo Nhất đi xuống dưới để chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày cho cô. Nhưng khi bước vào trong, anh nhìn thấy có một tờ giấy note dán trên tủ lạnh, chắc là do cô để lại. Anh mới lại đó cầm lên đọc :  Em có chuyện gấp ở bệnh viện, tối nay sẽ về trễ, anh không cần đợi cửa.

Có lẽ là do chuyện hôm qua, cô còn giận nên mới đi từ sớm như vậy. Anh sẽ đợi cô về và nói mọi chuyện đàng hoàng với cô.

Đến giữa trưa

- Sao hôm nay ngày lại dài như thế chứ. Hazzzz

Lú Hạo Nhất đang nằm lê lết trên sofa ngoài phòng khách, sáng nay vẫn chưa được gặp cô nên có hơi buồn.

- Hay là gọi cho em ấy

Nói xong làm liền, anh cầm điện thoại lên bấm vào số cô gọi. Nhưng đầu dây bên kia mãi không trả lời, chỉ kêu để lại lời nhắn. Anh cũng gọi thêm lần nữa nhưng cô không bắt máy

- Thuê bao quý khách vừa gọi không nhấc máy, xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn....

- Đồng Châu, bây giờ là trưa rồi. Em ăn gì chưa. Sao không nghỉ ngơi đi, có phải em còn làm việc không. Nếu nhận được tin nhắn rồi nhớ gọi cho anh nhé

Chiều đến

- Châu ơi, khi nào em mới về. Anh có làm món em thích ở nhà đó, em mau về nhà nha.

Tối

- Đã 9h tối rồi mà em chưa về sao. Em còn không bắt máy anh nữa. Anh lo lắm, em có chuyện gì không .

......................
......................

- 12h rồi, anh sẽ vào bệnh viện kiếm em đó

Lí Hạo Nhất ở nhà vô cùng bồn chồn, từ sáng giờ, cô chưa gọi cho anh cuộc nào. Mà bây giờ đã khuya rồi, dù có trễ thì cũng gọi điện về nhà chứ, đằng này lại không nhắn tin hay gọi anh gì cả. Thế là anh khoác áo vào, quyết định đến bệnh viện xem sao. Khi bước ra cổng, thì  anh nhìn thấy cô bước ra từ chiếc xe hơi. Nhìn kĩ hơn, thì người đàn ông kia là Jack, máu anh lại sôi sục lên. Cô lại đi cười nói với người kia mà không thèm nhắn tin cho anh, cô làm anh lo đến nỗi không ăn cũng không ngủ được.

Lí Hạo Nhất bước ra ngoài, anh đi đến nắm tay cô, rồi nhìn Jack

- Sao em về trễ vậy

- Ở bệnh viện có việc quan trọng. Bây giờ em mệt rồi, em muốn đi ngủ sớm.

- Châu

Đồng Châu bước vào nhà, cô bỏ mặc lại hai người đàn ông đấu khẩu nhau

- Anh để cô ấy nghỉ ngơi đi. Hôm nay cô ấy mệt mỏi rồi. Anh đừng phiền nữa, có chuyện gì rồi mai hẵn nói

- Anh.... tôi có chuyện muốn nói với anh

- Để khi khác đi. Tôi cũng mệt mỏi từ công việc rồi.

Nói xong thì Jack lên xe và phóng đi. Anh nhìn theo chiếc xe càng lúc khuất dần, tâm trạng anh càng nặng nề hơn.

Bước vô nhà, anh cũng không thấy cô ở bếp, phòng khách cũng không, mọi khi về nhà, cô đều bắt anh làm đồ ăn cho cô, nhưng hôm nay anh lại không thấy đâu. Trái tim anh lại quạnh lên một lúc, gương mặt nặng trĩu

- Em đừng tránh mặt anh nữa được không !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro