Chương 19 : Đêm Dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng thế, Lí Đồng Châu đã rời khỏi nhà từ sáng sớm. Lí Hạo Nhất cảm thấy rằng Đồng Châu càng ngày càng xa cách anh hơn. Chuyện này không thể kéo dài hơn được, nếu cứ như vậy mãi thì hai người sẽ không còn như trước đây, tình cảm cũng sẽ rạn nứt.

Nhưng sự thật không phải vì cô giận anh nên mới tránh mặt, thực ra ở bệnh viện có chuyện quan trọng. Lí Đồng Châu không thể vì chuyện cá nhân mà xao nhoãng đến công việc được, cô là một người có trách nhiệm, và chu toàn bổn phận. Chính vì cô biểu hiện như thế mà đã làm anh hiểu lầm.

-------000-------

( Sau đây là cuộc đối thoại bằng tiếng Anh, nên mình sẽ dịch ra tiếng Việt )

- Lí Đồng Châu, hôm nay cô xử lí tốt lắm. Tôi thấy cô rất chú ý trong quá trình điều trị của bệnh nhân, nên mới phát hiện ra được những dấu hiệu lạ. Nhờ có cô mà ca phẫu thuật khó nhất từ trước đến giờ đã thành công. Xin chúc mừng cô

Jack từ bên ngoài bước vào phòng họp, hôm nay anh cũng góp mặt trong cuộc phẫu thuật nên anh cũng cảm thán rất nhiều về cô. Mọi người cũng vỗ tay chúc mừng, mới chỉ là một nhân viên tạm thời mà cô đã giỏi như vậy, không biết sau này học hỏi nhiều hơn thì cô sẽ ra sao.

- Đúng rồi giáo sư, bác sĩ Châu rất hay chú ý đến tình trạng, diễn biến bệnh của bệnh nhân. Nhờ có cô ấy mà chúng ta đã chiến thắng được loại bệnh này. Nhưng tiếc là cô ấy sắp phải đi rồi

Lí Đồng Châu nghe mọi người khen ngợi mình thì trong lòng cảm thấy vui lắm, chỉ là cô hơi quan tâm bệnh nhân thôi mà cũng giúp người ta rất nhiều như thế.

- A, mọi người quá khen, tôi chỉ là làm tốt nhiệm vụ của mình thôi.

- Cô sắp đi sao bác sĩ Lí. Không ở đây làm việc sao ?

- À phải, tôi sẽ về nước để tiếp tục ạ.

- Vậy thì chúc cô may mắn nhé !

- Vâng, cảm ơn bác sĩ ạ

Sau khi kết thúc cuộc họp thì mọi người ai nấy trở về làm tiếp nhiệm vụ của mình. Chỉ còn mỗi cô và viện trưởng trong phòng đang bàn chuyện gì đó.

- Khi nào bác sĩ sẽ đi

- Thưa viện trưởng, cuối tháng này tôi sẽ về nước. Tôi sẽ cố gắng đến bệnh viện thường xuyên trong thời gian này để cố gắng giúp mọi người ạ.

- Ừm, mất đi cô thật tiếc. Cô làm việc rất có hiệu quả.

- Cảm ơn ngài đã khen

- Cô cứ ở nhà sắp xếp, dọn dẹp. Nếu như có chuyện gì thì cứ xin ở nhà, chuyện ở bệnh viện có thể điều chí nhân lực. Nếu không còn gì nữa thì kết thúc tại đây

- Vâng, ngài đi thong thả

Viện trưởng trong lòng cô là một người cô rất ngưỡng mộ, ngài ấy đã chỉ cô rất nhiều chuyện, nhờ đó mà cô đã có như ngày hôm nay. Lú Đồng Châu sắp xếp lại mọi thứ của mình, chuẩn bị rời đi thì bỗng có tin nhắn. Phải nói là từ hôm qua đến giờ cô chưa thèm bật điện thoại lên, công việc bận đến nỗi cô không có thời gian để nghỉ ngơi.

- Châu, hôm nay hẹn em ở nhà 7h tối. Em hãy về nhà nhé, anh chờ em.

Là tin nhắn từ Lí Hạo Nhất, cô đọc xong thì mỉm cười. Tối nay cô sẽ về như lời hẹn của anh, hai hôm nay chắc là anh rất lo cho cô. Nhìn lại danh sách cuộc gọi nhỡ thì lên hàng chục từ số anh, tin nhắn thoại thì khỏi nói, chất dài trong điện thoại. Lí Đồng Châu không khỏi ngạc nhiên, đó giờ anh có như vậy đâu, nhưng bây giờ, anh đã thay đổi quá nhiều. Mỗi bữa sáng anh đều chuẩn bị cho cô, anh còn lau dọn nhà cửa, rửa chén, giặt quần áo, phơi đồ, đó toàn là những công việc mà cô dồn vào ngày cuối tuần để làm. Châu nghĩ thầm trong bụng không biết sau này cưới được anh, thì cô chắc chỉ ở nhà sung sướng.

- Thôi, không nghĩ tào lao nữa, quay lại làm việc.

-------000-------

Nhìn lên đồng hồ, cũng 6h30 rồi. Nãy giờ lo làm việc mà cô mém nữa quên hẹn với anh, Đồng Châu dọn dẹp ở bàn làm việc xong rời đi. Nhưng khi vừa mới sắp ra cửa bệnh viện thì có người mặc áo blouse trắng chạy đến- là bác sĩ Hermine, gương mặt có vẻ hoảng hốt.

- Bác sĩ Lí, có cuộc phẫu thuật gấp, nhưng bây giờ đang chuyển, bác sĩ trong khoa vẫn chưa có mặt, cô mau đến giúp đi.

- Được rồi, bác sĩ báo cáo tình trạng đi.

....

Mặc dù biết mình sắp có hẹn, nhưng mạng người quan trọng hơn, cô không thể bỏ mặc người trong tình trạng nguy hiểm như vậy được.

Lí Hạo Nhất ở nhà đang chuẩn bị một bữa ăn lãng mạn ở nhà. Anh trang trí nến, bong bóng và hoa hồng trải đầy quanh nhà. Trên bàn chứa đầy những món mà cô thích ăn, có cả luôn hai chai rượu chamgagne. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, còn cỡ 15 phút nữa là 7h rồi, anh ngồi trên bàn ăn để chờ cô về, hai người sẽ hưởng thức bữa tiệc này, lúc đó anh sẽ xin lỗi và sẽ tỏ tình cô, anh hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.

7h cũng đến, nhưng Lí Đồng Châu chưa về. Anh sẽ đợi thêm, anh nghĩ chắc là kẹt xe gì thôi.

Rồi 8h, cô vẫn chưa thấy đâu. Anh kiên nhẫn tiếp tục chờ

- Hay là cô ấy có việc ở bệnh viện. Đơi thêm một lát vậy.

9h, anh gọi cho cô, nhưng điện thoại cô không ai nghe máy. Anh tiếp tục đợi.

10h, rồi 11h vẫn chưa thấy cô đâu. Anh đang chờ trong vô vọng sao. Thức ăn trên bàn đã nguội từ lâu, nến cũng sắp tắt, ngoài đường không còn tiếng xe cô inh ỏi nữa. Không gian bao trùm anh rất thinh lặng.

Lí Hạo Nhất cố không tỏ ra vẻ mặt buồn, anh sợ khi cô về sẽ thấy anh ở bộ dạng đó. Anh cầm chai rượu lên khuy ra, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào nó rồi rót ra ly. Thứ chất lỏng màu đỏ óng ánh lên trông rất đẹp mắt, nhưng người uống nó không có chút vui vẻ nào.

- Em không về anh sẽ uống hết chỗ rượu này.

Hết ly này đến ly kia, uống xong anh lại rót thêm ly khác. Cũng không biết là uống bao nhiêu cho đủ, anh cứ uống thôi.

Lí Đồng Châu mệt mỏi bước ra từ phòng phẫu thuật, gần 5 tiếng đồng hồ trôi qua, đúng là 1 đêm dài.

- Bác sĩ Châu, cảm ơn vì đã giúp đỡ, nếu không có cô, tôi không biết phải làm sao nữa.

- Không có gì đâu, cứu người là việc của bác sĩ mà.

- Bác sĩ về nhà đi, đã trễ rồi.

Nhờ có hermine nhắc cô mới nhớ ra mình quên mất cuộc hẹn với Hạo Nhất. Cô nhanh chóng xin phép bác sĩ rồi bắt xe chạy nhanh về nhà. Chắc là anh sẽ giận lắm, chờ lâu như vậy rồi, không biết anh đã ngủ chưa nữa, trong lòng cô vừa thấy bồn chồn, lại thấy lo lắng.

Về tới nơi cũng gần 12h, cô chạy nhanh vào nhà, trong nhà tối om không một bóng đèn. Đồng Châu bật điện lên, bong bóng đầy dưới sàn, hoa hồng trải quanh lối đi, những cây nến cũng đã tắt hết, tất cả những thứ này cô biết là do anh chuẩn bị. Cô biết mình sai rồi, cô đã quên không thông báo với anh chuyện có ca phẫu thuật gấp. Gạt qua chuyện này, cô bước lên phòng để kiếm anh nhưng lại không thấy người đâu. Cô kiếm ở phòng cô, nhà bếp, sau vườn cũng không thấy. Nhưng đột nhiên là nhớ cô chưa kiếm ở nhà tắm, nhanh dài chân ngắn chạy nhanh lên trên lầu. Mở cửa ra, đúng là có anh rồi, nhưng anh đang trong trạng thái say xỉn, ngâm ngập mình vào bồn nước, tay còn đang cầm chai rượu chuẩn bị đưa lên miệng.

- Anh, anh bị gì vậy.

Bị tiếng kêu nào đó quấy rối, Hạo Nhất mới bực mình ngước lên định chửi. Nhưng chưa kịp nói anh đã nhìn thấy cô, phút này anh bất chợt đứng lên đưa tay vuốt mặt cô, không biết mình có đang mơ không.

- Em về rồi hả Châu ?

- Em về rồi

Khi biết đây là sự thật anh mới bước ra khỏi bồn nước ôm cô. Ban đầu là ôm nhẹ, về sau Hạo Nhất mới ôm vô chặt vào lòng mình. Anh sợ cô sẽ lại đi mất.

- Sao anh lại uống nhiều như vậy chứ ?

- Tại vì em không về nhà. Anh sợ em sẽ bỏ anh nữa.

- Ngốc quá, anh bỏ em ra đi. Người anh ướt hết rồi. Mau thay đồ đi kẻo lạnh.

Lí Hạo Nhất không buông cô ra, anh cứ giữ chặt cô mãi. Đến khi cô bảo thì anh mới lưu luyến bỏ ra

- Người em cũng ướt rồi. Anh cứ ôm như vậy, em sẽ bệnh với anh đó

- Anh không muốn em bệnh đâu. Anh buông rồi đây.

- Ừm, anh về phòng thay đồ đi.

- Em dắt anh về đi, anh sợ té.

Người ta thường nói, con người không bình thường khi yêu, phải chăng anh đã yêu cô rất nhiều. Lí Đồng Châu lắc đầu rồi đỡ anh về phòng. Sau khi đỡ anh vào, cô dặn dò anh thay đồ xong phải ngủ ngay, nhưng anh  lại giở thói nũng nịu không chịu.

- Anh thay đồ xong em phải ôm anh ngủ.

- Được rồi, anh mau thay quần áo đi, kẻo bệnh đó.

- Em hứa đi

- Ừm em hứa

Cô nào muốn như thế, nhưng nếu từ chối thì anh sẽ không chịu thay đồ, sợ rằng sẽ phiền cô cả đêm, cô làm về đã mệt rồi, mà còn gặp cảnh này nữa, thì sẽ không chịu nổi mất.

Nói xong Hạo Nhất cũng để cô đi. Cô về phòng lấy đồ ra rồi vào nhà tắm ngâm mình trong nước ấm. Đặt mình trong đó được 10 phút, cô mới cảm thấy người dễ chịu hơn, muộn phiền cũng bay đi mất.

Sau khi thay đồ xong, Đồng Châu qua phòng anh xem anh đã ngủ chưa hay lại tiếp tục uống rượu nữa. Nhìn thấy Hạo Nhất anh đã nằm trên giường đắp chăn ngay ngắn, ngủ cũng rất ngon. Cô tính quay về phòng, nhưng lại không hiểu sao nhớ lại lời lúc nãy anh nói. Không biết cô có nên ôm anh ngủ hay không, nếu làm như vậy thì thể diện cô giục đâu, cô với anh thậm chí còn chưa có mối quan hệ gì. Một nửa muốn, một nửa không, con tim hay lí trí. Cuối cùng Lí Đồng Châu quyết định sẽ nghe theo con tim, ở lại ngủ với anh tối nay.

Do mệt mỏi, cô vừa mới bước lên giường không lâu thì cũng lăn vào ngủ say luôn. Từ khi nào mà bàn tay không yên phận của cô bắt ngang qua người Hạo Nhất. Trong mơ , Hạo Nhất nhìn thấy có một cô gái đang tiến tới ôm anh, người đó không ai khác là cô- Lí Đồng Châu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro