Chương 6 : Dọn Ra Ngoài Ở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh lái xe tới chỗ cô dọn đến, chỗ này là một khu nhà nhiều phòng dành cho sinh viên thuê mướn, nhìn chung cũng thấy bảo đảm. Anh nhìn xung quanh đây một lúc rồi bước lên phòng cô. Phòng cô nằm ngay kế cầu thang đi lên, không gian cũng thoáng, điểm tốt là có trang bị bình chữa cháy, nói chung cũng không có gì gọi là nguy hiểm.

Anh nhấn chuông phòng, cô nghe thấy cũng chạy ra mở cửa. Khi nhìn thấy anh đang đứng trước cửa phòng mình thì cô cũng ngạc nhiên, làm sao anh biết chỗ mà tới đây.

- Sao anh biết em ở đây mà tới.

- Vào trong đi rồi nói chuyện

Cô nghe lời mở cửa cho anh vào. Anh bước vào rồi cô cũng đi vô xong đóng cửa lại. Anh vẫn chưa nói gì mà đi dạo xung quanh tham quan. Căn phòng có một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, một gian bếp nhỏ, có phần lan can phía ngoài, không gian cũng chỉ phù hợp cho một người. Anh biết chắc là cô nói dối ba mẹ dọn ra ở chỉ vì chốn anh

- Bạn của em đâu, sao anh không thấy

Đồng Châu nghe anh nói thì cũng hơi giật mình, cô còn trả lời lắp bắp :

- Ngày mai cậu ấy mới tới.

- Vậy mai anh sẽ tới tiếp

Cô sợ anh biết cô ở một mình sẽ không cho cô ở lại đây, nên cho dù cách nào cũng phải dấu cho bằng được

- Không cần đâu, phiền anh lắm. Ngày mai khi bạn em tới rồi, em sẽ nói cậu ấy gọi cho anh.

- Em còn nói dối nữa sao, căn phòng này chỉ dành cho một người.

Chắc là anh đã biết cô nói dối rồi. Thôi thì cô cứ nói đại ra, hay năn nỉ gì đó cho anh để cô ở lại.

- Thật ra thì em..... em chỉ ở có một mình thôi. Nhưng mà anh cho em ở lại đây đi, em hứa sẽ nghe lời anh mà, anh đừng cho ba mẹ biết

- Em sợ rồi còn dám sao, lỡ như ba mẹ tới thăm em thì thế nào.

- Anh, em thật sự muốn dọn ra ngoài ở.

Từ nãy đến giờ nghe cô nói, anh rất muốn nổi giận, anh không hiểu cô bé này đang nghĩ gì nữa. Anh dùng tay kéo người cô ngồi xuống cái ghế ngay đó.

- Em nói lý do tại sao lại dọn ra ngoài đi

- Mẹ không nói cho anh sao .

- Anh không tin đó là lý do chính đáng.

- Thật sự đó là lý do mà, ở đây tiện nghi, giá phòng cũng rẻ, đường đi tới trường cũng nhanh nữa.

Anh từ nãy giờ nghe cô, nhưng anh không quan tâm những cái lý do vớ vẩn đó. Anh biết là do chuyện ngày qua nên cô mới dọn ra ngoài.

- Có phải vì anh không ?

Cô nhìn thấy gương mặt anh đang rất căng thẳng, hàng lông mày nhíu lại trông rất lạnh lùng. Đúng là do anh nên cô mới đi, nếu cô còn ở lại đó nữa thì người chịu tổn thương cũng chỉ có cô. Thế nên cô giả bộ cười

- Em đâu phải vì cái lý do tào lao đó mà đi đâu. Thật sự em muốn tự lập thôi.

Anh nhìn cô nghi ngờ hỏi :

- Vậy sao sáng nay em đi không nói cho anh

- Anh ngủ như chết vậy đó, em kêu mấy lần mà anh có dậy đâu. Hơn nữa em còn đi sớm để dọn đồ nữa chứ

Cứ coi như là xong đi, anh cũng không muốn lằng nhằng nữa

- Anh sẽ không nói cho ba mẹ biết với điều kiện.

- Ok, điều kiện gì em cũng đồng ý

- Thứ nhất, em làm thêm một chìa khóa đưa anh, ngày mốt anh sẽ tới lấy. Thứ hai, mỗi tối phải call video cho anh, nếu không gọi anh sẽ tới đây. Thứ ba, không được dắt bất kì đứa con trai nào vào đây cả, không an toàn. Thứ tư, em phải về nhà trước 9h tối, khu này rất vắng người. Thứ năm, mỗi tuần phải về nhà ít nhất một lần, nếu không, anh sẽ đưa ba mẹ tới đây ngay và bắt em về.

Một đống điều, giống như bạn trai đang ra lệnh bạn gái vậy. Cô không lạ gì chuyện này, vì anh luôn lo lắng thái quá lên, chính vì anh mà cô luôn trẻ con, cũng chính anh mà cô phải đi. Anh là nguyên do làm cho hai người xa cách nhau hơn, nếu tối hôm qua anh chịu nói với cô một câu thì cũng không ra nông nỗi này

- Anh sẽ phụ em mang đồ vào

Anh nói xong thì nhanh chóng dọn dẹp lại. Cô thì loay hoay mang quần áo xếp vào tủ, dọn các thứ linh tinh lại. Mới đó mà đã hơn 6h chiều, mọi thứ đều đã dọn xong, nhờ có anh nên mới nhanh như vậy.

- Anh muốn ăn tối không ? Có một quán mì ở dưới rất ngon

- Được rồi, anh vào rửa tay rồi hai chúng ta đi

-------000-------

Hai người bước xuống quán mì gần chỗ cô ở, quán ở đây không lớn lắm, nhưng rất đông người ăn. Cô gọi hai tô thập cẩm, nên thế trong tô có nhiều đồ ăn. Hai người đây cũng là lần đầu ăn thử, cô chỉ nghe nói thôi, nhưng không ngờ lại ngon như thế. Cô cứ thế cắm cúi ăn, anh cũng vừa ăn vừa nhìn cô. Cô em của anh rất đơn giản, anh thích cô ở điểm này, cô gái ngây thơ, bé bỏng của anh luôn làm anh cười và vui vẻ.

Anh ăn xong thì cũng tạm biệt cô ra về. Người cô cũng mệt rã rời vì hôm nay dọn đồ quá trời, cô lên phòng tắm xong rồi đi ngủ luôn.

Sau khi anh trở về nhà thì cũng lấy điện thoại ra gọi cô, nhưng gọi nãy giờ 3 cuộc rồi cô chưa bắt máy, nếu gọi thêm lần nữa không bắt máy thì anh sẽ đến nhà cô tiếp.

- Alo- đầu dây bên kia trả lời, giọng thì giống như còn đang mơ ngủ

- Em ngủ rồi sao ?

- Ưm

- Vậy ngủ đi anh không phiền nữa

Thấy cô chịu bắt máy thì anh mới hết lo. Nếu cô ở nhà thì anh sẽ biết cô đang làm gì, nhưng bây giờ cô đã ở xa nhà, nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Anh để cô ở bên ngoài thì trong tâm cảm giác không vui tí nào, lâu lâu lại cảm thấy nhớ, lâu lâu lại cảm thấy lo. Không lẽ sau này, cô sẽ dọn ra ngoài luôn sao, nghĩ tới đây anh càng thấy bực hơn. Anh không muốn gia đình mình chia cách như vậy, anh muốn trở lại như ban đầu, lúc mà cả nhà ở bên nhau.

-------000-------

Từng ngày, từng ngày cứ trôi qua, cô cũng đã quen với việc sống ở đây, cũng thích nghi được với những thứ xung quanh, cô còn làm quen được nhiều bạn đại học mới nữa. Cô đi xa học cũng đồng nghĩa với việc phải xa gia đình, ngôi nhà cũ đó càng ngày càng thiếu tiếng cười của cô, cô là người làm cho mọi người gắn kết với nhau hơn, bây giờ cô đi rồi thì mọi thứ càng xa rời.

Hôm nay cô về nhà mình để thăm gia đình cũng như đi thăm bạn cô - Minh Ngọc, lâu rồi cô chưa gặp lại nó nữa.

- Ba mẹ ơi, con về rồi !

Cô bước từ ngoài cửa vào la lớn lên. Mẹ cô từ trong nhà thấy cũng chạy ra ngoài

- A, con gái về rồi nè ông.

Ông cũng vừa từ trên lầu bước xuống

- Ôi, con gái cưng của ba chịu về rồi. Có nó nhà vui hẳn lên. Mà sao nay con lại về sớm thế, hôm nay mới thứ 7 thôi mà.

Cô bước đến ôm ba mẹ rồi nói :

- Dạ, là chiều nay con được nghỉ tiết nên mới về sớm, chiều mai con về.

- Thôi được rồi, hai ba con vào trong ăn tối đi nào, tôi vừa mới dọn xong đó.

Cô bước vào ngồi xuống, nhìn lên nhìn xuống, nhìn qua nhìn lại không thấy anh đâu nên mới hỏi :

- Mẹ ơi, anh hai đâu rồi sao con không thấy.

Chắc cô cũng chưa biết chuyện nên mẹ nói cho cô biết luôn

- Sáng nay, anh con nó nói với ba mẹ là sẽ không theo nghề giáo nữa mà sẽ chuyển qua học kinh doanh để sau này làm trong công ty nhỏ của ba con. Nên nó đi học vẫn chưa về nữa.

- Oh, con vẫn chưa nghe anh nói.

Lúc cả nhà ăn xong thì anh mới về tới. Anh nhìn thấy cô thì vui hẳn lên

- Em về sao Châu ? Sao hôm nay về sớm vậy ? Sao không nói cho anh ? Sao không bảo anh rước ?

Anh nói nguyên một tràn ra không để cô nói kịp câu nào. Ba mẹ cô nghe xong cũng cười phì

- Con hỏi con bé nguyên một đoạn làm sao mà nó trả lời kịp đây

Anh quay sang nói với mẹ rồi quay sang nói với cô

- À, vâng. Em về từ lúc nào vậy ?

- Anh ngồi xuống ăn đi rồi em nói

- Ừm

Cô xới cơm vào chén cho anh rồi nói :

- Em mới về lúc nãy thôi. Anh ăn đi, em lên phòng có việc.

Anh không biết cô từ lúc nào đã trở nên lạnh nhạt với mình đến thế. Hai người gặp nhau nói nhiều lắm cũng được 5 câu, mỗi tuần cô đều về nhà thăm ba mẹ theo lời anh, cũng về trước 9h tối, cũng không dắt bạn trai về nhà, cô cũng đã đưa chìa khóa phòng cho anh, cô cũng gọi video call cho anh mỗi tối, nhưng không quá được 5, 10 phút. Anh cảm giác như mình bị cô né tránh vậy, cô thật sự không còn tình cảm nào với anh sao. Tình cảm của hai người bao năm nay không lẽ sẽ trôi qua hết sao.

Cô trở vào phòng thở phào một hơi, bao lâu nay cô luôn tìm mọi cách trốn anh, điều này khiến cô rất mệt mỏi, nhưng nếu không né tránh anh thì cô chỉ làm bản thân mình đau hơn, anh không thích cô, vậy cô phải thân thiết với anh làm gì.

" Reng reng reng " - tiếng điện thoại cô vang lên

- Alo, Ngọc hả, có chuyện gì không ?

- Lúc nãy mình thấy cậu vào nhà á, cậu về nhà rồi hả ?

- Ồ, đúng rồi. Mình vừa mới về lúc nãy.

- Nè, mai tụi mình hẹn đi chơi đi. Cậu đi học ở xa rồi về cũng không thèm gặp mình nữa

- Mình xin lỗi nha, mấy tuần trước về còn lo bận này kia, cho nên không gặp cậu được. Mình tính sẽ rủ cậu mai đi ra trung tâm chơi đó, đi được không

- Tất nhiên là đi rồi, lâu lắm mới gặp lại, không đi thì uổng lắm.

- Ok, vậy mai 10h hẹn ở nhà cậu nha.

- Ok, mai mình tám tiếp, bye

- ok, bye bye

Nói chuyện xong cô cũng tính đi tắm, nhưng nghe có tiếng gõ cửa nên cô bước ra, là anh cô.

- Anh kiếm em có việc gì không ?

- Anh có chuyện muốn nói với em, lát nữa em chuẩn bị xong rồi ra sau vườn được không ?

- Được, anh đợi em tắm xong rồi sẽ ra

- Ừm

Anh nói xong rồi rời đi. Đã 1 tuần không gặp anh mà trông anh tiều tụy đi rất nhiều. Là một đứa em cô cũng lo cho anh lắm, lát nữa cô sẽ hỏi thăm anh một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro