Chương 5 : Thất Hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Châu, tối mai 7h anh sẽ đợi em ở trung tâm K. Em hãy đến nhé, anh có chuyện muốn nói với em

Anh bước đến nói với cô, không để cô kịp trả lời thì anh rời đi luôn. Cô cũng muốn nói chuyện với anh, cô muốn nói cho anh biết sự thật về cô Hồng Nhung, cô không đơn giản tí nào.

-------000-------

Sáng hôm sau

- Cả nhà ơi, mọi người ra đây xem điểm thi của con này !

Hôm nay là ngày thông báo kết quả thi của các học sinh lớp 12, cũng là ngày cô có biết là mình sẽ đậu trường y không. Mọi người đang tập trung đợi cập nhật của trang, ai nấy cũng đều vã mồ hôi lo lắng, hình như ba mẹ và anh cô còn lo hơn cả cô nữa kia mà.

- A, có rồi. Con sẽ bấm vào đây.

Cô chuẩn bị ấn vào thì tay mẹ ngăn lại

- Đồng Châu, nếu con có rớt thì đừng có buồn quá, mẹ luôn ở đây ủng hộ con.

- Mẹ à, mẹ không đặt niềm tin vào con gái mẹ sao. Con sẽ làm được mà.

- Được rồi, con vào xem đi. Mẹ sẽ đợi con xem xong rồi xem sau

Mẹ bỏ tay cô ra rồi bước chậm vào bếp. Bà sợ con gái bà rớt sẽ khóc lóc nên lo, bà không kiềm được. Đã năm phút trôi qua, bà ở trong bếp chưa nghe thấy động tĩnh gì từ bên ngoài, nên có vẻ hồi hộp. Đợi mãi, đợi mãi mà bà vẫn chưa thấy con vào thông báo nên bà quyết định bước ra. Bà vừa bước được một bước thì con bà lao tới la lên rất lớn

- Mẹ ơi con đậu rồi, còn dư ra tận 2 điểm nữa đấy. Mẹ thấy con giỏi không

Mẹ cô nghe xong cũng mừng cho cô, cô con gái bà đã trưởng thành rồi, không lâu nữa cô sẽ trở thành một vị bác sĩ tài ba. Sau một hồi thì bà ôm cô vào lòng

- Con của mẹ giỏi lắm, sau này con sẽ cứu sống được rất nhiều mạng người đó biết không

- Vâng, con có được như hôm nay cũng nhờ tới công ba mẹ và anh dạy dỗ và chỉ bảo con. Con hứa sau này sẽ đền đáp xứng đáng cho gia đình mình.

Anh đứng đấy nhìn cô và mẹ ôm nhau trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Đã từ lâu anh chưa cảm giác như vậy, có lẽ anh vui khi gia đình ở cạnh nhau, chỉ cần bốn người  ở bên nhau là đủ rồi.

-------000-------

Theo như lời hẹn thì cô có hẹn ở trung tâm K vào tối nay. Cô đến ngay chỗ mà anh nói ngồi đợi, bây giờ chỉ mới 6h30, chắc anh vẫn chưa đến.

Còn anh thì đang đứng nói chuyện với cô Nhung

- Cô Nhung, thật sự cảm ơn cô vì thời gian qua cô đã giúp đỡ tôi. Hôm nay tôi tới là để nói với cô rằng từ giờ trở về sau không cần diễn nữa

- Anh nói như vậy là đang trách tôi diễn lố sao

- Tôi không có ý như vậy, tôi chỉ là muốn dừng lại thôi. Mong cô thông cảm, bây giờ tôi có hẹn rồi, tôi phải đi đây

- Anh đợi đã

Cô Nhung từ trước tới giờ luôn kiếm cơ hội để tiếp cận anh, cô thích anh từ dáng vẻ bên ngoài đến tâm hồn bên trong. Nếu hôm nay cô không giở trò thì có lẽ sau này không còn cơ hội nữa.

Anh chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên cô quỵ xuống làm ra vẻ mặt đau đớn. Anh nhìn thấy cũng hơi lo

- Cô Nhung, cô bị gì sao ?

- Tôi lại lên cơn bệnh rồi, anh đưa tôi về được không. Nhà tôi cũng gần đây.

- Nhưng bây giờ tôi có hẹn rồi, hay tôi sẽ bắt taxi cho cô về vậy

Bây giờ đã đến giờ hẹn của hai người. Nếu như anh đi với cô ta bây giờ thì sẽ trễ hẹn, điện thoại anh thì hết pin rồi, làm cách nào để liên lạc với cô được.

- Anh lỡ đành để tôi ở đây sao. Anh chỉ cần đưa tôi về nhà thôi mà

Do dự mãi anh mới đồng ý lời cô ta. Anh lái xe đưa cô ta về nhà, lúc này trời cũng đã đổ mưa, anh chạy nhanh dắt cô ta vào nhà, thấy cô ta uống thuốc rồi chuẩn bị rời đi.

- Anh ở lại đây một lát đi, bây giờ tôi còn mệt lắm. Lỡ như có chuyện gì thì tôi biết nhờ ai bây giờ, với lại trời cũng đang mưa nữa, chắc người hẹn anh cũng về rồi. Hay là anh vào đi rồi tôi cho anh mượn điện thoại gọi lại cho người đó.

Anh cũng nghĩ là cô sẽ trở về rồi vì cô ghét mưa lắm. Thế nên anh mới quyết định ở lại một lúc vậy. Anh bước vào nhà cô ta rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa, cô cũng đưa ra cho anh một cái khăn lau tóc.

- Người anh ướt hết rồi, anh lau nhanh cho khỏi bị cảm ạ

Anh nhận lấy rồi lau xung quanh đầu. Những hành động ấy đều đã được cô chụp lại hết, không biết mục đích kế tiếp là gì.

- Đây, anh lấy điện thoại gọi cho người kia đi

Cô ta đưa điện thoại cho anh rồi quay vào bếp rót ly nước. Anh nhận lấy điện thoại rồi nhấn số gọi cô.

" tút ..... tút ..... tút "

Tiếng điện thoại kêu mãi không thấy ai trả lời. Anh định gọi lại lần nữa thì Nhung bước ra ngoài đưa anh một ly nước

- Đây, anh uống đi. Người đó vẫn chưa trả lời sao ? Chắc một lát nữa người đó sẽ gọi lại thôi. Anh ở đây một lát, tôi lên phòng có chuyện

Cô đưa tay lấy điện thoại anh đang cầm rồi bước lên phòng mình. Nhung vừa mới bước vào phòng thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhung thầm nghĩ rằng đây là số lúc nãy anh gọi nên mới bắt máy

- Alo

- Cho hỏi lúc nãy cô gọi có chuyện gì không ạ

- A, là em sao, Lí Đồng Châu phải không, là cô, Hồng Nhung. Lúc nãy anh Hạo Nhất có mượn điện thoại cô gọi cho em, điện thoại anh ấy hết pin rồi.

Anh Hạo Nhất gọi cho cô bằng số điện thoại cô Nhung sao, rốt cuộc anh làm gì ở đó chứ.

- Anh ấy hiện đang ở nhà cô, anh ấy muốn nói rằng em hãy về trước đi, bây giờ anh ấy đang ở cùng cô rồi.

Tại sao chứ, anh hẹn cô ra đây mà qua nhà người khác, đây là ý gì chứ

- Cô cho em nói chuyện với anh hai được không ?

- A, Anh ấy đang tắm rồi, có gì lát nữa cô bảo anh ấy gọi lại nhé.

- Vâng, em cúp máy đây

Cô không tin là anh cố ý như vậy. Cô sẽ đợi ở đây thêm một lát nữa, cô sẽ đợi anh nói cho rõ.

Sau khi cô cúp máy thì phía bên kia mới nhết mép lên cười. Cô ta lấy những tấm hình đó đăng lên mạng ghi với dòng cap THẬT TỐT. Chỉ với hai dòng chữ nhưng ý nghĩa vô cùng sâu xa, cô ta muốn chứng minh cho mọi người thấy anh đang thuộc sở hữu của cô ta.

Cô bên đây cứ đợi mãi nhưng chẳng thấy anh đâu, không lẽ nào anh đang ở với cô ấy thiệt sao. Cô mới lấy điện thoại ra lên mạng lướt, tấm hình anh đang vò đầu xuất hiện trước mắt. Đúng là sự thật rồi, cô ta không nói dối, nhưng tại sao anh lại làm như vậy chứ. Trái tim cô lại một lần tan vỡ nữa, cứ tưởng hôm nay hai người sẽ hòa giải nhưng anh lại làm một cú đau quá. Cô không ở lại làm gì nữa mà cũng bước chân ra về, cô đi dưới mưa, vừa đi vừa khóc, cô cũng hy vọng rằng đây sẽ là lần cuối cô khóc vì anh.

Ở đó cô không biết được anh đang bị Nhung giữ chân lại không cho đi. Tâm trạng anh cũng lo lắng vô cùng, mặc dù nghe cô Nhung kia nói là cô đã về rồi, nhưng anh cảm thấy lòng vô cùng bất an.

Mãi cho đến 10h đêm anh mới về tới nhà, anh liền bước lên phòng cô xem cô đã về chưa. Mở cửa ra thì thấy cô đã ngủ ngon lành, anh cũng bớt lo đi, rồi sau đó quay về phòng.

Tính ra hôm nay anh sẽ nói cho cô sự thật là giữa anh và cô Nhung kia không có mối quan hệ gì cả. Nhưng không ngờ mọi chuyện đều không theo ý muốn, chắc mai cô sẽ giận anh lắm. Anh sẽ chuẩn bị tinh thần mà nghe cô mắng đây.

-------000-------

Không hiểu sao hôm nay tới 11h trưa anh mới ngủ dậy, chắc là do hôm qua dầm mưa nên hôm nay mới cảm thấy mệt mỏi. Anh lầm lì bước xuống giường rồi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân các thứ xong mới xuống nhà. Hôm nay căn nhà yên ắng hơn mọi khi, đặc biệt là không thấy cô đâu, thấy lạ nên anh mới hỏi mẹ đang ngồi xem tivi

- Hôm nay không thấy Châu đâu vậy mẹ .

Mẹ nhìn anh cau mày rồi bảo :

- Con ngồi xuống đi, mẹ cứ tưởng là con bé nói cho con rồi chứ.

Anh ngồi xuống theo lời mẹ ngơ ngác hỏi :

- Con bé nói gì, con đâu có biết đâu.

- Hazzzz, hôm qua khi trở về nhà mẹ thấy con bé ướt nhem à

Anh nghe thấy thì mới lo hỏi :

- Châu nó dầm mưa sao mẹ

- Đúng rồi, mẹ hỏi mà nó không trả lời. Sau đó thì nó xuống nhà nói chuyện với bố mẹ

Vẻ mặt của anh bây giờ lại càng lo lắng hơn lúc nãy

- Con bé muốn dọn ra ngoài ở, nó nói sẽ ở với bạn gần trường đại học cho tiện

- Sao ba mẹ không phản đối, con bé ở đó lạ lẫm lỡ có người muốn hại nó thì sao

- Thì ban đầu ba mẹ cũng đâu có đồng ý. Nhưng nó cứ lý giải các thứ bảo là an ninh rất an toàn, còn ở chung với bạn nữ, sinh hoạt sẽ tự lo được, việc đi học sẽ dễ dàng hơn. Con bé bảo từ nhà tới trường mất hơn một tiếng, nên nó mới xin ra ngoài thuê phòng trọ ở, còn nói là đi học chỉ mất 10 phút thôi.

- Như vậy thì cũng không được, con không đồng ý đâu.

- Con không đồng ý thì nó cũng đi rồi, ba mẹ cho phép rồi. Ba mẹ tính cho nó tự lập trước 1 tháng xem sao, nếu không được sẽ kêu nó về nhà.

Không hiểu sao từ nãy tới giờ anh luôn cảm thấy bực bội trong người, không lẽ vì chuyện hôm qua mà hôm nay cô mới đi. Anh không hiểu sao cô lại làm như vậy nữa. Cô đi nhưng không nói với anh lời nào, chẳng khác gì coi anh là người dưng

- Vậy mẹ có biết địa chỉ không ? Con sẽ qua tìm con bé nói chuyện

- Có đây, lúc nãy nó mới gửi cho mẹ.

Anh nhận lấy rồi ra ngoài xe đi ngay lập tức, anh muốn hỏi cô rằng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Thật ra anh vẫn chưa xem những hình ảnh mà cô gái kia đăng lên, nên vẫn chưa biết chuyện, nếu xem rồi thì anh sẽ hiểu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro