Chương 4 : Anh Có Bạn Gái Rồi Sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm nay anh lại đi sớm hơn cô, nói đúng hơn là tránh mặt cô, anh không biết nói chuyện sao với cô nên mới đành làm vậy. Cô thì đạp xe đạp tới trường như mọi khi, cô xem hôm nay giống như mọi ngày thôi, không có gì thay đổi, cô xem lời tỏ tình bị từ chối đó như chưa từng có, điều này sẽ làm cô nhẹ đầu hơn.

Cô bước vào lớp với một gương mặt vui vẻ như chưa có gì. Vào trong lớp học, cô thấy mọi người đang xôn xao gì đấy thì cũng lại nghe thử.

- Ngọc, có chuyện gì mà lớp ồn vậy ?

- Cậu không biết gì sao ?

Cô biết rồi thì hỏi làm gì, nhưng chắc có chuyện gì lớn lắm nên cả bọn mới tụ tập như thế

- Không, tớ không biết gì cả !

- Trời ơi, nam thần của chúng ta có bạn gái rồi đấy !

Cô đưa mặt khó hiểu nói :

- Nam thần là ai ?

- Là thầy Lí Hạo Nhất, giáo viên tiếng Anh lớp mình đó, thầy ấy có bạn gái rồi

Ban đầu thì cô cũng chẳng mấy quan tâm cho lắm, nhưng khi nghe đến cái tên này thì cô sựng người lại

- Cậu nói thầy Hạo Nhất, vậy thầy ấy quen ai ?

- Cậu thiệt tình, là Hồng Nhung, cô y tế mới đó. Ban sáng nay nè, có người nói thầy chở cô đi ăn sáng gần trường rồi còn chở nhau vô trường nữa, không nói hẹn hò thì là gì đây

Có chuyện này luôn sao, cô không ngờ rằng người mà mình mới tỏ tình hôm qua mà hôm nay đã có bạn gái rồi

- Châu, cậu có sao không ? Sao tớ thấy cậu ngây người ra vậy !

- A, tớ không sao, cậu né qua để tớ về chỗ.

Cô không tin là anh cô quen với cô y tế nhanh như vậy. Một lát nữa về nhà, cô sẽ hỏi anh cho ra ngọn ngành.

Trong giờ học, cô cứ lơ mơ nghĩ về chuyện đó. Cứ mỗi tiết là cô bị nhắc, cô cũng chẳng muốn nghĩ, nhưng anh cứ làm cô phân tâm như vậy làm sao cô học được.

-------00000-------

Sau giờ ra về, cô ra ngoài lấy xe thì thấy anh đang đứng nói chuyện với cô Hồng Nhung, hai người nói chuyện trông rất vui vẻ. Cô nhìn thấy thì có vẻ khó chịu, không lẽ anh đã quen với cô ấy rồi sao. Cả trên quãng đường về nhà, đầu cô luôn nghĩ về cảnh tượng lúc nãy, cô chỉ mong là hiểu lầm thôi.

Cô dắt xe vào sân thì anh cũng đang chạy xe vào. Khi anh vừa bước xuống xe thì cô cũng chạy đến.

- Hạo Nhất, anh đang tránh mặt em sao ? Anh đang quen với cô y tế thật sao ?

Anh không nói gì im lặng một lúc rồi quay sang nhìn cô nói :

- Em lo học hành đi, đừng có suy nghĩ lung tung

Nói xong rồi anh bước vào nhà để cô một mình ở đó. Cô không biết rốt cuộc trong câu nói của anh là có ý gì, anh đang có hay không quen cô giáo.

Kể từ ngày hôm cô tỏ tình với anh, anh luôn tìm đủ mọi cách trốn tránh cô, cô không hiểu mình đang làm gì sai khiến anh lạnh nhạt như vậy. Cũng kể từ lúc đó mà trong lòng cô càng khó chịu, bực bội hơn khi thấy anh đi chung với người khác, đặc biệt là cô Nhung. Cô Nhung được nhiều người thích, nhưng với cô là ngoại lệ, cô có cảm giác không thận thiện với cô giáo đó lắm, nhìn cô ấy cứ như giả tạo.

Hôm qua chính cô nhìn thấy cô Hồng Nhung đã giả vờ đau chân để nhờ anh chở về. Mọi việc đều xảy ra trước mắt cô, nên cô cũng không thấy thích cô giáo đó cho lắm. Cô sẽ coi để xem cô giáo đó còn trò gì không. Nhưng mỗi ngày cô Nhung càng lấn tới, cứ thấy anh là cô nhờ này nhờ kia, cô không để cho anh gần gũi với ai cả, điều này làm cô tức hơn nữa

Mỗi ngày cứ trôi qua cô thì không chịu nổi nữa, nên hôm nay cô sẽ nói chuyện với anh một lần nữa. Anh nghe thấy tiếng gõ cửa thì ra mở cửa, cô đang đứng trước mặt anh, gương mặt có vẻ không vui lắm

- Em có chuyện gì muốn nói sao ?

- Phải, em có chuyện muốn nói.

- Được rồi, em vào trong đi rồi nói

Cô bước vào ngồi xuống cái ghế ở phía trước, thở một hơi rồi nói :

- Em muốn nói về chuyện cô Nhung. Thật sự cô Nhung không hề đơn giản như anh nghĩ đâu. Mỗi lần nhìn thấy cô là mỗi lần em thấy cô đang có ý định tiếp cận anh. Cô ấy giả vờ mọi thứ để nhờ vả anh. Anh không nhận ra sao

- Thật ra, anh biết.

- Anh biết sao còn để cô ấy làm như vậy

- Anh với cô ấy đang hẹn hò

Nghe tới đây thì cô mới kịp hiểu ra, thì ra mấy ngày nay anh luôn tìm mọi cách để trốn cô vì lí do này. Nhưng cô chỉ muốn xác minh lại lần nữa

- Anh có thích em không ? Hay anh có thích cô giáo ?

Anh thật sự không muốn mình ở trong tình thế như vậy, anh rất khó xử, anh không muốn lựa chọn.

- Anh chỉ thương em như em gái của mình, chỉ thế thôi. Còn nữa, anh đang hẹn hò với cô ấy. Đó là câu trả lời của anh.

Cô nhận ra rồi, thì ra bao lâu nay là cô mạo nhận, cô cứ tưởng rằng anh có cảm tình với cô. Anh khiến cô mất cả lí trí, làm cô tối ngày mơ tưởng tương lai tươi đẹp với anh và cũng chính anh dập tắt đi tư tưởng này

- Được, em hiểu rồi, em về phòng đây.

Cô nhẹ giọng lại nói với anh rồi quay đi bước ra phía bên ngoài. Cô trở về phòng mình nằm lăn lên chiếc giường, một giọt nước mắt, hai, ba, bốn giọt lăn xuống trên hai bên gò má cô. Cô đang khóc, cô khóc mình sao lại ngu ngốc như vậy, sao cô lại đi tin một người không thích mình chứ. Từ nhỏ cô đã thích anh rồi, cô đã hứa với anh sau này sẽ hẹn hò với anh, anh cũng đáp lại với cô, thế sao bây giờ lại như vậy chứ. Cô tự nhủ mình đừng khóc nữa, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy hoài chảy hoài. Chắc là ông trời chỉ muốn cô làm em gái anh thôi, không muốn cô làm người yêu của anh. Từng tiếng nấc cứ vang lên, cô khóc rất nhiều, có lẽ từ bây giờ cô sẽ tập quên anh đi.

Phía bên phòng anh, khi cô bước ra khỏi phòng thì anh cũng vào phòng tắm để tắm rửa. Anh xả nước vào bồn rồi nhìn những dòng nước đó suy nghĩ anh hy vọng sau này cô sẽ không nói như vậy nữa, anh chỉ mong cô mau chóng quên đi những lời nói không đúng này. Anh với cô là anh em, chuyện tình cảm nam nữ là không thể nào xảy ra, anh mong hai người sẽ trở thành anh em yêu thương nhau, cả hai đều vui vẻ như trước đây. Nước sắp tràn ra khỏi bồn thì anh mới không suy nghĩ nữa. Mong rằng sau đêm nay hai người sẽ làm hòa nhau, gắn bó với nhau như trước.

-------00000-------

Sáng hôm sau

Anh từ trên lầu bước xuống nhà bếp. Anh vẫn chưa thấy cô thì hỏi mẹ :

- Châu nó không xuống ăn sao mẹ ?

- Sáng nay mẹ lên phòng con bé rồi, nhưng mà thấy nó nói là người khó chịu, nên hôm nay tính cho nghỉ học một bữa

Anh cũng gật đầu cho qua rồi ngồi xuống ăn sáng. Ăn xong thì anh lên phòng cô hỏi thế nào, nhưng thấy cô vẫn chưa dậy nên anh cũng không hỏi gì.

-------000-------

Chiều đến khi anh trở về nhà thì thấy cô đang ăn cháo. Anh bước vào nhìn thấy cô có vẻ đã khỏe nên quan tâm  hỏi :

- Em đỡ hơn chưa ?

- Cảm ơn anh, em đã đỡ hơn rồi

Cô nghe anh hỏi thì cũng trả lời, trả lời xong rồi thì cô lặng lẽ trở lên phòng. Mẹ cô cũng để ý thấy hỏi anh :

- Con chọc con bé giận sao ?

- Con đâu có đâu

- Từ sáng tới giờ mẹ chẳng thấy nó nói gì cả, mẹ tưởng nó giận con chứ.

Cảm thấy rất lạ, cô từ trước tới giờ chưa bao giờ như vậy lúc nào cũng ồn ào, dù có giận anh thì vẫn nói chuyện với mẹ, còn không với ba, nhưng đằng này cô không nói với ai cả.

Qua tới sáng hôm sau, hôm nay, cô chuẩn bị bữa sáng cùng với mẹ cô. Khác với hôm qua im lặng, nay cô lại rôn rã như trước, đây mới là con người thực của cô. Anh nhìn thấy cô chịu nói chuyện rồi cũng thở phào nhẹ nhõm

- Hôm nay anh dắt em đi ăn gà nhé.

Cô nghe anh nói xong thì cười mỉm

- Dạ thôi, hôm nay em sẽ về nhà học bài sớm, mai em còn kiểm tra văn nữa

Ba cô nghe xong cũng trầm trồ lên :

- Con gái của ba bây giờ không còn con nít nữa ha. Bây giờ biết chăm chỉ học bài rồi. Hồi đó cứ nghe đồ ăn là mắt sáng lên mà.

- Ayya ba à, con sắp tốt nghiệp rồi nên cũng phải trưởng thành lên chứ. Con đâu thể cứ con nít mãi thế này được đâu. Từ giờ con sẽ quyết tâm học hành để đạt điểm cao nhất cho ba mẹ với anh hai vui lòng.

Cô lại cười òa lên, anh nghe và nhìn cô rồi cũng mỉm cười. Hôm nay có gì lạ lắm, cô không tự nhiên như trước đây nữa, giống kiểu bị ép buộc vậy.

Mấy hôm sau cũng thế, anh trông thấy cô rất chăm chỉ, còn siêng năng hơn trước. Nhưng có điều cô rất ít nói chuyện với anh, việc anh dạy thêm cho cô, cô cũng từ chối, cô muốn tự lên mạng học hỏi. Điểm số của cô sau đó cũng tăng lên chút đỉnh, mọi công sức cô cố gắng cũng được đền đáp.

Anh cũng nhận ra kể từ hôm cô với anh nói chuyện đó cô cũng thay đổi hẳn. Cô không còn nói về chuyện đó nữa, cô không phiền anh nữa, điều đó cũng đồng nghĩa là cô không tiếp xúc với anh nhiều nữa. Mọi thứ đều trở lại bình thường, nhưng anh cảm thấy nó không bình thường chút nào, cô càng ngày càng xa lánh anh hơn, cô không còn thân với anh như trước nữa, hai người càng ngày càng xa cách. Anh không hiểu sao lại cảm thấy mình khó chịu nữa, cứ giống như cảm giác sắp mất đi một người quan trọng đối với mình vậy.

-------000-------

Kì thi đại học cũng đã trôi qua, bao nhiêu công sức của cô trong mấy tháng, cuối cùng cô đã làm bài rất tốt. Nguyện vọng của cô là trở thành bác sĩ, cô rất mong mình sẽ trúng tuyển vào trường y. Ngành mà cô muốn theo phải mất tới 6 năm học, nên cô vẫn còn một chặng đường dài phía trước nữa.

-------000-------

- Châu, tối mai 7h anh sẽ đợi em ở trung tâm K. Em hãy đến nhé, anh có chuyện muốn nói với em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro