Chương 8 : Lời Nói Tổn Thương Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người bước vào quán mì, ngồi vào cái bàn hôm trước hai người đã từng ngồi. Có điều hôm nay có vẻ khác hơn, anh gắp vài miếng thịt của mình cho cô, rồi ôn nhu nói :

- Em ăn đi, dạo này thấy em ốm lắm đó.

Lí Đồng Châu không nói gì, gắp thịt của anh ăn ngon lành. Anh nhìn cô như vậy thấy vui vô cùng, mãi đến hôm nay anh mới gặp cô và ngồi chung với cô hơn 10 phút. Mọi hôm hai người mà nói chuyện thì toàn cô bỏ đi trước, anh sẽ nhân cơ hội này để kéo cô lại gần anh hơn.

Sau khi ăn xong thì cả hai tản bộ gần đó cho tiêu thức ăn. Anh và cô đều không nói gì cả, vì cũng chả có gì để nói ngoài công việc và việc học tập của cô và anh.

Mấy tối nay trời có hơi se lạnh, cô mặc chỉ có một cái áo nên cũng thấy hơi rùng mình. Anh nhìn qua cô đang hơi run mới cởi áo khoác mình ra đem mặc cho cô. Cảm nhận được hơi ấm từ phía sau lưng mình, cô nhận ra anh đang vì sợ cô lạnh nên mặc áo cho mình, anh quan tâm cô sao ?

- À, em không lạnh đâu ? Anh cứ mặc vào đi

- Anh là anh trai mà để cho em gái mình chịu lạnh hay sao

Ồ, thì ra là anh sợ em gái mình lạnh chứ không có ý gì khác. Cách diễn đạt từ ngữ của anh đã làm cho cô suy nghĩ như vậy, nhưng cô không biết rằng anh cũng có một chút cảm tình thật sự cho cô.

- Sao anh lại muốn ở chung với em vậy ?

- Anh không muốn để em ở đây một mình, thật sự không an toàn đâu. Nếu như ở đây, anh còn có thể quan sát và bảo vệ em được. Anh không muốn để em xảy ra chuyện gì đâu.

- Cảm ơn anh.

- Em không cần cảm ơn, anh sẽ làm tất cả vì em, cho em hạnh phúc.

Chỉ một câu nói đó của anh đã làm cho mọi buồn phiền của cô tan biến đi, cô chỉ cần có một người kế bên tâm sự thôi, nhưng bây giờ đã có anh, anh sẽ chia sẻ với cô mọi điều. Anh cũng cảm nhận cô đã vui vẻ hơn và chịu nói chuyện với anh hơn trước thì cười thầm trong bụng, anh sẽ từ từ làm cô phải mở lời ra và vui tươi như trước đây.

-------000-------

Mới đó mà đã gần một năm trôi qua. Kể từ lúc hai người ở chung tới giờ, mọi chuyện đều xảy ra tốt đẹp. Lí Đồng Châu không còn cảm giác xa lánh anh nữa, anh lúc nào cũng chọc cười cô, làm cô vui vẻ. Hai anh em họ lại dần trở nên thân thiết như ban đầu, mẹ cô nhận thấy được cũng vui lên không kém, bà luôn muốn hai người lúc nào cũng hòa thuận và yêu thương nhau.

- Này, anh mà chọc em nữa là em đánh anh đó nha. Bỏ em ra đi mà.

Lí Hạo Nhất đang giữ chân cô lại lấy lông gà ngoáy vào lòng bàn chân làm cô nhột. Không cần biết cô nói gì, anh sẽ không bỏ ra đâu. Cứ như vậy một lúc, rồi anh quay đầu lại cười nham hiểm nói cô :

- Em còn dám lấy tài liệu anh đem làm nháp không hả ?

- Không dám, không dám đâu. Em hứa mà. Huhu bỏ em ra đi

Nghe lời cầu xin từ đáy lòng của cô anh mới bỏ ra. Cả hai giỡn nhau đến nỗi mệt rã người, Lí Đồng Châu vừa nhìn anh vừa thở nói :

- Em mệt quá. Không dám giỡn nữa đâu.

- Em không được phá anh nữa đó biết chưa.

- Vâng, em biết rồi

- À, em sắp xếp đồ đi, một lát nữa trời gần tối anh với em về nhà.

- Ok, bây giờ em sẽ đi tắm đây.

- Ừm, em tắm trước đi rồi anh tắm sau.

Đã lâu rồi anh chưa có lại cảm giác vui vẻ như vậy, chỉ có cô mới có thể làm anh cười, cũng chỉ có cô mới làm anh buồn, đối với anh Lí Đồng Châu chính là người đặc biệt nhất. Anh không biết rằng tình cảm dành cho cô đã dần một ngày lớn thêm, chính tình cảm đó đã cảm hóa được cô.

-------000-------

- Châu, cậu biết gì chưa ?

Cô đang nhắn tin với Ngọc ở trong phòng, hình như có chuyện gì đó.

- Có chuyện gì hả ?

- Ừm đúng rồi. Mai trường cũ mình tổ chức hội chợ á, cựu học sinh có thể tham gia đó, cậu đi không ?

- Ồ, vậy thì đi chứ.

- Ok, vậy mai gặp ở trường nha.

- Ok

Nếu trường có thể cho học sinh cũ về, thì không biết thầy giáo cũ có đi được không nhỉ ? Cô nằm suy nghĩ mãi một lúc, tính rủ anh đi chung, nhưng không biết anh có đi không. Cuối cùng cô quyết định đi qua phòng anh hỏi cho rõ ràng

- Anh, ngày mai anh có về trường cũ không ? Mai trường có tổ chức hội chợ đó !

- Vậy em có đi không ?

- Có chứ

- Vậy anh sẽ đi.

- Vâng.

Lí Đồng Châu nói cười vui vẻ rồi quay về phòng mình.

- Anh ấy hỏi mình có đi hay không ? Mình đồng ý, thì anh ấy đi, không lẽ nếu mình không đi thì anh sẽ không đi. Hihihi. Vui quá

Cô cũng không biết từ khi nào mình lại thích anh nữa, có lẽ cô không hết tình cảm với anh mà chỉ để đó thôi, nhưng đến bây giờ tình cảm đó lại càng ngày lớn hơn trước rồi. Lí Đồng Châu cô không dám thổ lộ nữa, cô sợ nếu nói cho anh, thì anh sẽ lại từ chối cô, nên cô đành giấu nó trong lòng. Cô sẽ từ từ cảm hóa tình cảm của anh, làm cho anh thích cô một cách âm thầm, rồi anh sẽ tỏ tình với cô.

Tuy nhiên không chỉ có cô mới thích anh, anh cũng thích cô từ lâu rồi. Anh không dám nói ra vì sợ rào cản gia đình, ba mẹ anh sẽ không chấp nhận tình yêu anh em này. Anh cũng chỉ để đó, chuyện gì xảy ra cứ để nó xảy ra thôi.

-------000-------

Sáng hôm sau, như đã hẹn, Ngọc đã đứng trước cổng trường chờ cô. Cô cũng tới chỗ Ngọc rồi cả hai cùng bước vào trường để lại người anh ở phía sau mình. Anh nhìn thấy, cười hắt ra rồi cũng bước vào trường. Khi anh bước vào trường để lại bao nhiêu ánh nhìn trầm trồ  từ nữ sinh, khỏi phải nói thì anh chính là giáo viên đẹp trai nhất trường thời đó, và bây giờ cũng thế. Anh đã 29 tuổi rồi, còn soái nữa, nhưng không ai hiểu tại sao anh chưa có bạn gái. Tất nhiên là anh đã có người mình thích rồi nhưng không tiện nói công khai thôi.

- Ấy, anh Hạo Nhất, anh quay lại trường hôm nay để chơi hội chợ sao ?

Từ đằng xa Hồng Nhung đã thấy anh nên chạy tới chào hỏi.

- Phải, hôm nay tôi về tham quan trường một lát.

- Ồ, vậy thì em sẽ dắt anh đi nhé.

- Không cần đâu. Anh muốn tự mình đi

Cô Nhung này từ lâu đã thích anh, từ lúc anh nghỉ việc ngày nào cô cũng nhắn tin cho anh hỏi này hỏi kia. Nhung vẫn chưa từ bỏ ý định với anh, nên anh đi đâu cô cũng dòm ngó cả.

- Mọi người chú ý, còn 5 phút nữa thôi thì hội chợ trường ta sẽ chính thức khai mạc nhé. Các bạn chuẩn bị cho gian hàng mình xong chưa nào.

Tiếng của một MC dẫn chương trình vang lên. Mọi người rối rít chạy đây chạy đó sẵn sàng hô hào kêu gọi vào chỗ của lớp mình. Cô đi mãi một vòng chung với Ngọc mà chẳng thấy anh đâu, mới đây mà đã biến mất nhanh như vậy. Đến khi mọi thứ bắt đầu rồi cô cũng kệ anh luôn, mặc anh đi đâu thì tùy.

- Hai chị gái xinh đẹp ơi, vào chỗ em ăn xoài lắc nè. Xoài vừa chua vừa cay ăn xong phê luôn đó, hai chị ghé vô đi

Một bé nam trông rất cute chạy đến lay cánh tay cô và Ngọc. Cả hai người nhìn thấy trai đẹp là sáp lại ngay, khỏi cần biết là ngon hay dở gì hết.

Cả hai đi ăn hết hàng này đến hết hàng kia, có khi gần hết cả trường luôn vẫn không thấy anh đâu. Hết bán hàng ăn thì kế tiếp sẽ có tiết mục quẩy dưới "mưa màu", đây là điều cô mong chờ nhất vì lúc cô học chẳng có hoạt động nào sôi nổi cả. Các bạn học sinh chuẩn bị dọn dẹp lại ngăn nắp đem đồ vào lớp mình rồi cũng nhanh chóng xuống sân tụ họp lại. Không khí quanh trường càng lúc nóng lên, sự nồng nhiệt của ai nấy thì không giảm được, mọi người đang muốn tắm dưới mưa màu này.

Lúc này thì anh đang trốn cô y tế kia, anh đứng ở khu vực sau trường để núp nghe được tiếng hò hét rất to của những đứa học sinh. Dự tính là sẽ đi theo Lí Đồng Châu mà lại bị bà cô này đuổi theo thì anh có hơi bực mình. Anh nhìn xung quanh thì không thấy Nhung đâu mới bước ra ngoài, anh nghĩ rằng chắc Nhung đã chán rồi nên đi chỗ khác, nên anh cũng đi kiếm Đồng Châu.

Dưới sân trường đang hào hứng với các tiết mục nhảy của đội văn nghệ, thì cô bị ai đó kéo tay đi

- Châu, em có thấy anh Hạo Nhất đâu không ?

Cô còn đang không biết ai lôi mình ra thì thấy cô Nhung trước mặt. Đã một năm rồi mà cô giáo này vẫn chưa buông tha cho anh, thật là mệt mỏi.

- Em không thấy đâu ạ ! Nãy giờ em cũng đang kiếm đây.

- Vậy em ra chỗ này với cô được không !

- Có chuyện gì sao cô

- Ừm, cô có chuyện muốn nhờ em

Lí Đồng Châu hoang mang tuột độ, đó giờ hai người có thân thiết gì đâu mà sao giờ lại nhờ vả gì đó. Chưa đáp lại câu nào thì cô bị kéo đi, anh từ đằng xa thấy cũng mò theo từ từ, nhưng không để bị phát hiện.

Cô bị kéo lên tầng một, rồi Nhung ép cô vào góc tường. Vẻ mặt Nhung lúc này rất đáng sợ, như vẻ đang uy hiếp gì đó. Từ một cô giáo hiền lành trước bao người mà bây giờ trước Lí Đồng Châu cô lại như vậy, thay đổi 180°.

- Cô nói cho em biết, em nên tránh xa Hạo Nhất ra. Hạo Nhất là của cô, em không tránh ra thì liệu hồn đấy.

- Cô tránh em ra

Cô cảm thấy rất khó chịu khi bị nói như vậy mới lấy tay khua cô ra. Cô không biết rằng cái khuy tay mạnh đấy lại làm cho Nhung chao đảo, Nhung lúc này đã nhìn thấy anh ở phía dưới ngó lên mới giả vờ ngã xuống cầu thang. Nhung ngã xuống lăn mấy vòng rồi đầu vô tình đập vào vách tường khiến cô ngất đi. Đồng Châu nhìn thấy như vậy mới sợ hãi khụy gối xuống, cô bây giờ đang mất bình tĩnh, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì mọi chuyện đã xảy ra như vậy.

Anh từ phía dưới nhìn thấy hết mọi chuyện chạy lên, anh nhìn thấy Nhung đang nằm trên một vũng máu sau đầu mới hoảng hồn. Lí Hạo Nhất đỡ Nhung dậy gọi vài tiếng nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Lí Đồng Châu sau khi bình tĩnh rồi mới bước xuống cầu thang, xem mọi chuyện thế nào, lo lắng nói :

- Cô ấy có sao không anh ?

- Còn sao chăng gì nữa. Em mau tránh ra đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro