Chương 9 : Lí Đồng Châu Đi Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh từ phía dưới nhìn thấy hết mọi chuyện chạy lên, anh nhìn thấy Nhung đang nằm trên một vũng máu sau đầu mới hoảng hồn. Lí Hạo Nhất đỡ Nhung dậy gọi vài tiếng nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Lí Đồng Châu sau khi bình tĩnh rồi mới bước xuống cầu thang, xem mọi chuyện thế nào, lo lắng nói :

- Cô ấy có sao không anh ?

- Còn sao chăng gì nữa. Em mau tránh ra đi.

Nói rồi anh bế Nhung lên đẩy nhẹ cô sang một bên rồi đi xuống cầu thang. Giọng nói của anh nghe rất giận dữ, nhưng cũng đâu phải lỗi do cô, tại vì Nhung đã uy hiếp nên cô mới đẩy cô ta ra thôi, nhưng không ngờ ra nông nỗi này. Anh đi như thế bỏ mặc cô đang vô cùng lo lắng, phải lẽ thì anh nên chấn tĩnh cho cô, nhưng thay vào đó thì anh lại la mắng cô. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên anh làm cô tổn thương nhất, anh chưa bao giờ nói giọng lớn tiếng đến như thế.

Tiếng reo hò ngoài kia chưa chắc đã lớn hơn tiếng khóc của cô. Cô lần theo bức tường mà đi xuống, lúc này thật sự không bước nổi rồi.

- A, Châu, nãy giờ đi đâu vậy, mình kiếm cậu nãy giờ. Mau lại đây đi, người ta đang bắn nước kìa.

Nhờ có nước từ trên rơi xuống nên mới che đi được nước mắt của cô. Tại sao cô lại phải khóc vì một người không yêu mình chứ, anh bảo vệ cô gái đó mà lớn tiếng với cô, hôm nay anh đã đâm cô một nhát rất sâu.

Lí Đồng Châu sao có tâm trạng mà nô đùa, cô nói cho Ngọc biết rồi đi về một mình. Quãng đường hôm nay bỗng như dài hơn vậy, bởi vì tâm trạng cô đang không vui chút nào. Cô không đi về nhà mà ghé vào bệnh viện, cô hi vọng Nhung sẽ không sao.

Từ xa, cô đã thấy anh ngồi ở hàng ghế trước phòng cấp cứu, trông anh có vẻ rất lo lắng cho cô ấy. Lí Đồng Châu bước đến chỗ anh lo lắng hỏi :

- Bác sĩ có nói gì không anh ? Thật sự em không cố ý đâu, lúc đó..... lúc đó em chỉ đẩy nhẹ thôi, cô ấy có thể bám vào mà, nhưng em không hiểu tại sao lại ngã như vậy nữa.

Lí Hạo Nhất vẫn giữ nguyên vẻ mặt, cúi đầu xuống nói nhỏ nhẹ :

- Em về trước đi, mọi chuyện ở đây để anh lo.

- Không, em muốn nói cho anh biết rõ ràng mà.

Giọng nói của cô lớn đến nỗi mấy người xung quanh đó ngoảnh mặt nhìn lại. Nhưng giọng nói vẫn không lay anh, anh cứ như vậy, không có chút phản ứng nào

- Có phải em biết Nhung thích anh nên mới làm như vậy không ?

Lí Đồng Châu bàng hoàng khi nghe anh nói như vậy, cô không ngờ anh lại nói những lời đó

- Anh, anh thật sự nghĩ về em như vậy sao ?

- Vậy chứ sao cô ấy lại như vậy.

Mỗi câu nói của anh như tát thẳng vào mặt cô. Dù cho cô có ghét ai đến mức nào thì cũng không bao giờ làm những trò tiện nhân đó. Anh không thèm nhìn cô xem cô đang ướt nhem đang hoảng sợ lo lắng mà chỉ biết nói lại cô. Anh không đi bênh đứa em mình mà lại đi nói giùm cho người ngoài, cô đã sai lầm khi nghĩ anh đang thích cô, thật sự sai.

- Anh ở đây đi, em đi về nhà.

Cô nén lắm mới không để nước mắt chảy ra. Nói xong cô cũng đi, cô không thể về nhà trong bộ dạng này được nên đành tạm qua nhà Ngọc.

- Châu, cậu chưa thay đồ sao ? Sao mắt lại đỏ như vậy, cậu khóc sao, ai làm cậu khóc .

- Ừm, cho mình vô nhà trước đi.

Vào nhà, cô mượn đồ Ngọc thay ra, vì lỡ đi nhanh mà nãy không mang đồ theo.

- Châu, nói cho mình biết có chuyện gì đi.

- Ừm, mình sẽ nói. Chuyện là về chàng trai mình thích đã bỏ rơi mình rồi, anh ấy quan tâm người khác rồi.

- Sao, anh ta dám làm lơ cậu sao ? Cậu xinh đẹp, thông minh như vậy mà lại làm như thế. Nói cho mình biết là ai, mình sẽ xử đẹp cho cậu

- Bây giờ mình không tiện nói đâu, sau này sẽ nói cho cậu biết.

- Ừm, không nói cũng không sao. Mà cậu đừng lo nghĩ gì nữa, cậu thế này chắc hẳn đã có người theo đuổi rồi, nên không phải tiếc gì hắn ta đâu.

Ngọc đang cố tạo không khí vui vẻ để cô không buồn lòng nữa, nếu không có Ngọc, thì cô không biết mình sẽ chia sẻ cho ai đây.

- Thôi, không buồn nữa. Cậu nói xem chàng trai của cậu sao rồi.

- Hửm, ai chứ ?

- Thì anh hàng xóm đó.

- Thôi, thôi cậu tha mình. Hắn ta không phải gu mình đâu. Với lại hình như ổng đi ra nước ngoài làm việc rồi

- Ủa vậy hả. Mình tính qua chào hỏi chồng tương lai của cậu đấy á.

- Lại chọc mình ha, mình cho cậu biết nè.

Hai người giỡn đùa với nhau một lát rồi cô cũng về nhà. Trên đường về nhà, cô cảm thấy lòng nặng trĩu hơn, cô không muốn gặp anh nữa, bây giờ có gặp anh thì cô cũng trốn đi.

- Châu, con về một mình sao ? Anh đâu con ?

Anh vẫn chưa về sao, anh vẫn còn ở bên cạnh cô gái ấy, có lẽ anh rất quan tâm Nhung.

- Con không biết ạ, lúc nãy anh nói có việc đi gấp nên con về một mình.

- Oh, thôi con lên phòng dọn dẹp đi, xuống ăn cơm còn về sớm nè.

- Dạ vâng

Ăn cơm xong vẫn chưa thấy anh về. Chắc anh chỉ xem cô như em gái thôi, một em gái không hơn không kém. Cô nằm trong phòng mà lo lắng, cô không biết bây giờ cô Nhung đã như thế nào, có phải cô cũng nên đi thăm.

Cuối cùng, Lí Đồng Châu cũng quyết định thay đồ đi vào bệnh viện xem tình hình thế nào.

- Chị cho em hỏi có bệnh nhân nào tên Nhung mới vào đây khoảng 3 tiếng trước đang ở phòng nào không ?

- À, em chờ chị một chút..... Hiện tại cô ấy ở phòng 302 trên lầu 3 đấy.

- Dạ, em cảm ơn chị.

Cô bấm thang máy lên lầu 3, đi theo số phòng mà chị lúc nãy chỉ. Bước tới căn phòng 302, cô thấy anh đang ngồi đấy, cô Nhung cũng đã tỉnh dậy, có vẻ cô ấy không sao. Cô mới gõ cửa bước vào, đi đến chỗ hai người

- Em xin lỗi cô, em thật sự không cố ý làm cô ngã đâu ạ.

Nhung cũng đâu ngờ rằng mình giả vờ ngã thôi mà lại bị thương nặng đến vậy. Tuy nhiên đây cũng là một cơ hội tốt để Nhung ở bên cạnh anh.

- Cô không sao rồi, bây giờ em về nhà trước đi.

Nhung không muốn cô ở đây để cản trở hai người. Anh cũng không muốn cô ở đây để cô lo thêm nên mới nói :

- Em về nhà trước đi. Ở đây có anh lo cho cô ấy rồi.

- Khi nào anh về thì em sẽ về.

- Em ở đây sẽ phiền cho cô ấy lắm. Em về trước đi, lát anh sẽ về.

Cả hai người bọn họ đều không muốn cô ở đây. Cô còn ở đây nữa sẽ trướng mắt bọn họ, thôi thì cô đi vậy. Anh cô đã thích cô Nhung rồi, khi thấy cô ấy bị thương thì anh đã vô cùng lo lắng, anh quên rằng cô cũng đang bị thương trong tâm hồn này. Nếu vậy cô đi luôn cho đỡ phiền, cô sẽ không ở lại đây nữa.

Anh không phải là cố ý đuổi cô đi, anh sợ rằng Nhung sẽ tố cáo cô tội cố ý gây thương tích thôi, vì anh biết rõ tính cô gái này, cô ta sẽ làm điều rất dại dột. Anh chỉ ở lại đây để khuyên cô ta đừng làm gì Châu cả, anh sẽ ở đây chăm sóc cho Nhung để đền bù.

19 năm trời cô ở đây, chưa bao giờ cô nghe ai nói cô phiền cả, anh là người duy nhất. Anh đã làm tổn thương trái tim bé nhỏ này của cô, một vết nứt lớn đã làm vơi đi biết bao tình cảm cô dành cho anh. Dù cho anh có cố gắn kết nó lại thì nó vẫn để lại vết sẹo, dấu tích của sự tổn thương quá lớn.

Về đến nhà, cô thấy ba mẹ đang ngồi xem tivi mới bước lại chào hỏi rồi ngồi xuống

- Ba, mẹ. Hai người có nhớ phần học bổng trước đây trường cho con không ?

- Ừm đúng rồi. Ba có nhớ, mà có chuyện gì sao con ?

- Dạ, con muốn đi du học.

Mẹ cô nghe xong cũng ngạc nhiên không kém gì ông

- Châu, trước đây con nói mẹ là không muốn đi mà. Sao giờ lại đổi ý rồi.

- Con muốn ra nước ngoài để học tốt hơn ạ.

- Chuyện này thì do con thôi, ba không có phản đối việc con học.

- Châu, con lên phòng cho mẹ nói chuyện một chút.

- Dạ

Cô với bà cùng bước lên phòng cô, từ lúc cô bước vào nhà, bà đã thấy vẻ mặt buồn rầu của cô rồi nên nghi hoặc.

- Có phải con có chuyện gì đúng không ? Nói cho mẹ nghe đi.

- Con không có chuyện gì đâu ạ. Chỉ là con muốn đi du học thôi

- Con với thằng Hạo Nhất đã xảy ra chuyện gì rồi.

Đồng Châu ngạc nhiên tại sao mẹ lại nói chuyện anh với cô, không lẽ mẹ biết chuyện này.

- Mẹ thấy mỗi lần con buồn chuyện gì Hạo Nhất là đều tỏ ra mặt như vậy.

Thì ra mẹ chưa biết chuyện, mẹ chỉ hỏi lí do thôi.

- Đúng là có chút chuyện giữa con với anh. Nhưng mà việc đi du học là do con muốn. Mẹ có đồng ý không ?

Bà vuốt đầu đứa con gái này, trông cô đã rất trưởng thành rồi. Tất nhiên là muốn cô được theo ý muốn chứ

- Mẹ không phản đối gì cả. Tùy vào con thôi.

Hai người cùng ôm nhau cười, thật ra cô đang có suy nghĩ, nhưng không biết có nên nói ra hay không.

- Mẹ ơi con đang có một chuyện muốn nhờ mẹ.

- Có chuyện gì con cứ nói đi. Mẹ sẽ giúp con.

-------000-------

Mới đó mà đã một tuần, anh không về nhà kể từ ngày hôm đó. Chính vì như vậy cho nên cô mới quyết định rời khỏi anh.

"reng reng reng"- tiếng điện thoại vang lên

- Alo, mẹ

- Con mau ra sân bay liền đi.

Nói xong rồi bà cúp máy, bà không để anh nói thêm một câu nào. Anh cũng nghe lời bà rời bệnh viện để đến sân bay. Khi anh đến thấy hai người chuẩn bị ra về, thì anh vội chạy đến hỏi

- Có chuyện gì mà mẹ hẹn con ra đây vậy

- Đồng Châu nó đi rồi, con không biết sao ?

Cả một tuần qua ngày nào anh cũng phải ở lại bệnh viện để chăm sóc cô Nhung, cô lúc nào cũng nhờ anh cái này, phiền anh cái kia. Anh đi làm về là phải chạy ngay vào bệnh viện chứ không có thời gian mà về nhà với ba mẹ. Đến cả thời gian nói chuyện với cô anh cũng không có, anh rất muốn nói hết cho cô rằng anh với cô Nhung không có gì, chỉ giúp cô ấy khỏe lên thôi. Không ngờ chưa kịp nói chuyện với cô mà cô đã đi rồi

- Mẹ nói Đồng Châu đi rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro