Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3. Cảnh cáo

Tuy sự quan tâm của mình bị cự tuyệt thẳng thừng, nhưng Nhật Huy cũng không vì thế mà thôi quan tâm Thế Long. Cậu biết những điều từ tận đáy lòng, rồi cũng sẽ có lúc đến được trái tim. Cậu không mong Thế Long sẽ thôi ghét bỏ mình, cậu lại càng không mong Thế Long sẽ vì thế mà mở lòng hơn với mình, cậu chỉ đơn giản muốn được quan tâm người anh của mình như thế thôi. Cứ đều đặn mỗi ngày, mỗi khi trống vừa báo, cậu lại chạy đến sân bóng, để áo và khăn ở đó. Rồi khi trống báo hết giờ giải lao, cậu lại chạy đến sân bóng... để mang chúng về.

Tuy mỗi lần như thế cậu lại thầm mong khi đến nơi, sẽ không còn thấy đồ ở đó nữa, điều đó đồng nghĩa với việc Thế Long đã động đến chúng. Thế nhưng hình như đã 1 tuần rồi, mọi thứ vẫn cứ lặp lại giống như vậy, chẳng có một sự thay đổi nào xảy ra, dù là nhỏ nhất. Đôi lúc Nhật Huy cũng suy nghĩ rồi tự cười bản thân mình: "có khi nào hắn nghĩ mình đồng tính, thích hắn, rồi làm mấy việc này để lấy lòng không?". Nhưng mà rồi những suy nghĩ thoáng qua đó cũng nhanh chóng bị Nhật Huy vứt ra sau lưng, vì vốn dĩ cậu có nghĩ như thế đâu. (Ngây thơ vô tội thật ._.")

Thế Long hằng ngày vẫn đều đặn thấy áo của mình được đặt ở góc sân ấy. Dù anh chàng biết chắc rằng khi nào Nhật Huy mang đến, và khi nào cậu lại đến để mang đi, anh biết tất cả; nhưng Thế Long vẫn chẳng để tâm những chuyện đó. Đối với anh, việc Nhật Huy đang làm thật sự làm anh cảm thấy chán ghét. Trong đầu anh kể từ ngày đó, đã mặc định rằng: "nó là một thằng gay", và còn là một thằng gay rắc rối, chỉ biết bám đuôi mình mà làm phiền. Anh thật sự chẳng có cái hứng thú để cùng nó chơi ba cái trò tình ái quan tâm buồn nôn đó. Những ngày đầu, Thế Long còn thấy phiền; nhưng mà sau vài ngày thì dường như anh cũng chẳng buồn ngó xem ngày hôm đó có sự xuất hiện của những thứ ấy ở góc sân không nữa.

Mỗi ngày đều có mặt của Duy Khang ở đó, cho nên chuyện này anh chàng cũng biết được. Nhưng không có những suy nghĩ ác ý như là Thế Long, Duy Khang chỉ đơn giản nghĩ Nhật Huy là một cậu nhóc tốt bụng, biết quan tâm đến người khác. Bên cạnh đó Duy Khang còn không quên "cảm thán" với cái sự lạnh lùng của thằng bạn thân. Đôi lúc chính anh cũng thấy ghét cái tính này của nó nữa là.

Nhật Huy thì vẫn đều đặn mỗi ngày làm việc ấy, mặc cho nhỏ Uyên nhiều lần bảo cậu việc gì phải làm như thế. Nhã Uyên cũng từng nghĩ cậu có phải hay không có-ý-gì-đó với Thế Long, nhưng khi lời vừa nói ra thì đã bị Nhật Huy gạt phắt đi bằng mấy câu đại loại như "nhảm nhí", hay "tớ với hắn là anh em đó". Nói thì nói vậy nhưng không phải cậu không cảm thấy cái việc mình đang làm có chút kì cục.

Suốt một tuần như thế, mỗi ngày đều y hệt như nhau, cứ như một lịch trình sắp sẵn, chẳng có bất cứ thứ gì thay đổi, cho đến khi...

---
(Đoạn nhắn tin thần thánh :3)

[Cậu không thể tin được điều mà tớ sắp nói đâu. Có một thằng gay lớp dưới nào đó đang công khai tán tỉnh anh người yêu của cậu đấy.]
[Cậu nói cái gì? Thật ư? Chuyện này xảy ra khi nào?]
[Sau khi cậu đi khoảng 3 ngày. ]
[Được rồi! Ngày mai tớ về nước. Cậu cứ theo dõi tên đó cho tớ.]
---

Sáng hôm nay đến phiên trực nhật của tổ Nhật Huy, và cậu với Nhã Uyên thì được tổ trưởng phân công đến nhà vệ sinh lấy nước lau cửa kính.

- Này, hôm nay cậu có định đến sân bóng nữa không đó?

Hiểu ý Nhã Uyên muốn hỏi, Nhật Huy chỉ cười mà không trả lời. Nhã Uyên cũng hiểu được nụ cười ấy là gì. Nhỏ cảm thấy phục cái thằng bạn này của mình. Nhỏ không hiểu được tại sao Nhật Huy lại phải chuốc lấy rắc rối vào người như thế...

Àoooooooooo !!!!

Giữa lúc cả hai đang tay xách nách mang mấy xô nước thì từ đâu nước trút xuống khắp người cả hai đứa; và không khó để nhận ra, ngoài có màu, nó còn có mùi nữa. (°_°)
Trước mặt cả hai lúc này là hai nữ sinh, một người thì tay đang cầm xô nước, còn một người thì đang khoanh tay, mặt trông có vẻ rất hả hê. Nhưng Nhật Huy nhớ mình chưa từng gặp hai người này, mà cũng chả có gây thù chuốc oán gì với ai kể từ lúc vào trường.

- Chào! Màn chào hỏi này đủ ấn tượng chứ.

---
Dương Trương Tường Vy - bạn cùng lớp và cũng là đương-kim-bạn-gái của Thế Long. Một cô nàng hot girl có tiếng trong trường, và càng nổi danh hơn sau khi cô chiếm được Thế Long - một trong số hot boy hàng đầu của trường. Là con gái của chủ tập đoàn chuỗi thức ăn nhanh lớn nhất nhì trong nước.
-
Vương Trúc Linh - bạn thân của Tường Vy và cũng là tay chân tai mắt của cô nàng ở trường, người đã theo sát nhất cử nhất động của Thế Long giúp Tường Vy trong thời gian cô đi du lịch cùng gia đình, không có mặt ở trường; cũng chính là người báo những hành-động-mờ-ám của Nhật Huy cho Tường Vy biết. Trúc Linh cũng là con một gia đình giàu có.
---

Đáp lại lời của Tường Vy là một tràng cười không ít khả ố của Trúc Linh. Còn hai nạn nhân lúc này đang mang những khúc mắc trong lòng mà nhìn chằm chằm hai kẻ đang đứng trước mặt mình.

- Mấy người làm...

Chưa kịp nói hết câu, Nhã Uyên đã bị Trúc Linh dùng tay đẩy ra ngoài, còn Tường Vy thì tiến lên đứng trước mặt Nhật Huy. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, Tường Vy khẽ cười,nhìn Nhật Huy từ trên xuống dưới rồi buông một câu cợt nhả:

- Mày nghĩ Thế Long... anh ấy có thú vui với mấy thằng tóc ngắn, ngực phẳng như mày à?

Nhật Huy thì khỏi phải nói lúc này cậu đang bất ngờ đến độ nào. Cậu không thể tin người con gái đứng trước mặt mình, với một bề ngoài trông không có đến lấy một nét tà ác nào, chỉ có một vẻ đẹp đằm thắm dịu dàng nếu không muốn nói là đúng chuẩn thánh thiện, con gái e lệ; thế mà từ khuôn miệng xinh xắn kia lại có thể nói ra mấy lời thẳng đến trần trụi ấy. Cậu cũng không phải là mấy cô diễn viên chính trong mấy bộ phim lâm li bi đát Hàn Quốc, với cái vẻ mặt ngây thơ và bộ óc "chậm phát triển"; ngay khi nghe Tường Vy nói thế, cậu có thể hiểu ra ngay cô ta là ai, cô ta làm thế là mục đích gì; cậu chỉ khó hiểu trước những lời nói của cô ta mà thôi, gì mà "thích" gì gì đó. Rõ ràng là cậu chẳng hiểu mô tê gì sất.

- Này ... trước tiên tôi muốn biết cô là ai.

Thoáng chút bất ngờ trước vẻ mặt bình tĩnh, không có lấy một chút tức giận của Nhật Huy, Tường Vy vuốt vuốt lại mấy lọn tóc được uốn xoăn cầu kì của mình rồi ra vẻ trịnh trọng giới thiệu.

- Tao à! Xin tự giới thiệu, Dương Trương Tường Vy , bạn gái hiện... à mà không, bạn gái của Thế Long, hiện tại và sau này vẫn sẽ thế. Mà có lẽ mày là ma mới nhỉ? Cả cái trường này ai mà không biết tao.

*hóa ra hắn đã có bạn gái rồi*

Nhật Huy nhìn Tường Vy một lượt từ trên xuống dưới. Cậu không thể hiểu tại sao hắn lại có thể thích loại con gái như thế này nhỉ.

- Tôi không nhất thiết phải biết cô. Cái tôi muốn biết là hành động mà cô vừa gọi "chào đón" có nghĩa là gì?

Nhận thấy Nhật Huy thế mà lại là một thằng nhóc cá tính hơn cái hình ảnh một thằng nhóc rụt rè yếu ớt mà mình tưởng tượng, Tường Vy cười khẩy một tiếng rồi mặt bỗng đanh lại, sắc và ác đến đáng sợ.

- Tao cũng không có thú vui vòng vo với mày cho lắm. Nghe cho kĩ đây... từ nay về sau tao không muốn thấy mày lãng vãng ở sân bóng hay bất kì đâu có mặt Thế Long, và cũng thôi ngay mấy cái việc làm buồn nôn của mày đi. Đó nên là việc của một người bạn gái như tao đây, mày hiểu chưa. Tao không muốn lại gặp mày trong tình trạng như thế này lần nữa đâu. À mà nếu có gặp lại vì lí do tương tự, tao nghĩ khi ấy mày nhận sẽ không chỉ là một xô nước như thế này, rõ chứ!

Nói xong, cũng hệt như khi xuất hiện, cả hai cô nàng xoay người đi thẳng, bỏ lại Nhật Huy vẫn còn đang trong cơn tức, và Nhã Uyên mặt tái mét đang quan sát nhất cử nhất động của Nhật Huy.
Về phần Nhật Huy, cậu hiểu được chuyện vừa xảy ra là gì. Cậu thế mà lại phải chịu cái cảnh "đánh ghen" như trong mấy bộ phim truyền hình sến súa trên tivi. Sắp xếp lại những hình ảnh rời rạc trong đầu và cả đoạn gặp mặt ban nãy, Nhật Huy cuối cùng cũng hiểu được cái nụ cười khẩy ẩn ý của Thế Long mà cậu chứng kiến được ngày hôm đó là ý gì. Cậu đâu có ngờ, vì cái đầu óc đơn giản của mình mà lại khiến cho mối quan hệ chẳng mấy tốt đẹp giữa cậu và hắn càng trở nên phức tạp. Theo lẽ thường, nếu đã không biết thì thôi, nhưng giờ này cậu đã hiểu được điều mà hắn đang nghĩ về mình là gì, Nhật Huy lại cảm thấy thật xấu hổ và khó xử nữa. Cậu không biết từ giờ về sau mình phải nhìn mặt hắn như thế nào đây, cho dù bản thân cậu chẳng hề có những cái ý nghĩ đó.

- Đó, cậu thấy chưa. Lòng tốt không đúng chỗ thì người chịu thiệt sẽ là mình mà thôi.

Nhìn Nhã Uyên cũng đang ướt như chuột lột giống mình, bất giác Nhật Huy lại buồn cười. Không để tâm đến lời trách mắng của nhỏ, cũng chẳng để tâm đến chuyện vừa xảy ra, Nhật Huy chỉ nghĩ những lúc gặp khó khăn hay gặp chuyện không vui mà có một người bạn như thế này ở bên cạnh chia sẻ thì thật tốt biết mấy; dù cho cái lần "sẻ chia" thế này nó không được hay ho cho lắm.

-- o0o --

Sáng hôm ấy Nhật Huy và Nhã Uyên đều xin phép nghỉ học. Cả hai cũng không muốn ngồi học với cái bộ dạng đó, hơn nữa lại ngồi cùng một bàn, thật sự nếu mà cộng hưởng lại thì hai cô cậu cũng không biết cả lớp có oán trách mình hay không nữa.

Thế Long ngày hôm ấy sau khi chơi bóng rổ xong thì lại nghe Duy Khang lầm bầm rằng chờ mãi mà chả thấy Nhật Huy đến nói chuyện; bất giác anh chàng lại chú ý đến cái góc sân ấy. Một chút ngạc nhiên vì hôm nay không có cái áo quen thuộc của mình cùng một chiếc khăn bông to sụ được chuẩn bị chu đáo ở đó như mọi hôm nữa, nhưng sự xuất hiện của cô bạn gái Tường Vy cuối cùng cũng làm anh quăng chuyện đó ra sau đầu.

Cả ngày từ lúc trong lớp cho đến khi nghỉ giải lao, Tường Vy không lúc nào không bám lấy Thế Long. Cô còn nhớ rõ cái hôm cô thông báo tin Thế Long đồng ý quen mình với đám bạn hot girl, bọn chúng đã mắt tròn mắt dẹt mà cảm thán như nào. Tường Vy biết đó là một cơ hội không dễ gì có được, cho nên từ đó đến nay cô luôn ra sức giữ Thế Long bên mình. Bất kể một mối đe dọa nào với cô cũng đều được "bài trừ" ngay từ trong trứng nước, và Nhật Huy cũng không là ngoại lệ. Thế nhưng cô cảm thấy buồn cười rằng có ngày đối tượng cảnh cáo của mình lại là một tên con trai.

-- o0o --

Trưa hôm ấy, Thế Long vì sự xuất hiện của Tường Vy, cảm thấy phiền vì cô ta cứ mãi quấn lấy mình nên anh chàng cũng không có ở lại trường mà gọi lái xe đến đón về, thậm chí còn xin nghỉ hẳn cả buổi chiều. Trên danh nghĩa là đang quen nhau, nhưng Thế Long lại chẳng mấy hứng thú với cô bạn gái này. Cũng giống như những người bạn gái trước đây, Tường Vy suy cho cùng cũng là thứ để lấp chỗ trống mà thôi. (?!?)

Ngồi xe một mình về nhà, Thế Long cảm thấy có chút không quen. Một thời gian đi học cùng với Nhật Huy, ngày nào cũng có cậu ta ngồi cạnh, tuy không quan tâm đến sự xuất hiện của cậu ta, nhưng Thế Long không phủ nhận, sự xuất hiện của cậu ta làm bản thân cảm thấy bớt đi nỗi trống trải thường ngày, ít nhất là mỗi khi đi học. Bỗng nhớ ra rằng cậu ta cũng xin nghỉ hôm nay, Thế Long lại nghĩ mình tránh vỏ dưa cuối cùng cũng không tránh được vỏ dừa; tránh phải thấy mặt Tường Vy, rốt cục về nhà lại phải chung đụng với cậu ta.

Vừa vào đến phòng khách, Thế Long lăn đùng ra sofa, dang tay chân mà nằm đó. Hiếm khi giữa buổi học mà Thế Long trở về căn nhà vốn ngoài những người làm ra thì chẳng hề có sự hiện diện của chủ nhân này.
Nhật Huy nãy giờ vẫn ở trong phòng ăn mà ăn vặt. Việc Thế Long về nhà cậu không hề biết bởi vì căn nhà thật sự quá lớn, mỗi gian lại được cách âm khá tốt. Nhật Huy nhớ hồi còn ở nhà cũ, giờ này trên tivi sẽ chiếu một bộ phim hoạt hình mà cậu thích, liền hí hửng cầm cốc nước hoa quả đang uống đi lên phòng khách.

Phụt... (uầy :)) cố tình nha em)

Vì mãi cầm cốc nước kề trước mặt mà uống, tay lại với chiếc remote để mở tivi, Nhật Huy không hề chú ý đến sofa, nơi Thế Long đang nằm mà vô tư ngồi hẳn xuống. Dĩ nhiên cảm giác ngồi trên cái sofa lông thú mềm mại với ngồi lên trên người khác thì nó hoàn toàn khác hẳn, dẫu cho Nhật Huy không nhìn thì cậu cũng có thể nhận ra được. Khỏi phải nói, đến khi nhìn lại, nhận ra người bên dưới không ai khác ngoài tên anh trai không mấy dễ ưa của mình đang ôm bụng nhăn nhó, Nhật Huy sợ đến độ nào. Ngay cả ngụm nước hoa quả trong mồm, cậu cũng không ngần ngại mà phun thẳng vào người Thế Long.

Sau khi lãnh đủ một màn đó, Thế Long chỉ còn biết trừng mắt mà nhìn Nhật Huy, còn Nhật Huy thì mặt nhăn mày nhó, nhìn chiếc áo Thế Long đang mặc giờ đã ướt nhẹp nước hoa quả, thậm chí còn dính dớp vào cả khuôn ngực, nổi lên rõ cái-vị-trí-khó-nói kia nữa. Vì quá cuống nên Nhật Huy cứ sờ loạn trong vô thức (cố tình tiếp nè :3). Thế Long thấy thế nên giật phắt tay của cậu, đẩy mạnh ra.

- Tránh xa ra... sờ cái gì vậy.

- Em ... em chỉ lau cho anh...

Bỏ lại một ánh mắt kiểu "kì thị" xen lẫn cái sự khinh bỉ của mình, Thế Long đứng phắt dậy, cầm cái ba lô trên sofa mà đi thẳng lên lầu, để lại Nhật Huy đang bối rối mà vò đầu bứt tóc.

Mất năm phút để định hình điều gì đang xảy ra, Nhật Huy vẫn chưa hết "xúc động". Cậu thắc mắc tại sao giờ này hắn lại ở nhà, rồi tại sao hắn lại nằm ở đó, tại sao mình lại nảy ra cái ý định lên phòng khách xem phim mà không về thẳng phòng mình, rồi sao lại uống nước hoa quả làm gì nữa cơ chứ. Tóm lại cậu ước tất cả những điều vừa rồi không xảy ra. Nhật Huy biết việc mình vừa làm như càng đổ thêm dầu vào cái đống lửa mang tên Thế Long đó.

*hắn lại thêm ghét mình nữa cho mà xem... đúng là số con rệp mà*

Hết chương 3

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro