Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4. Sự cố

Vì vốn tưởng chỉ có một mình ở nhà nên Nhật Huy không bảo người làm trong nhà nấu bữa trưa. Nhưng bỗng dưng Thế Long lại về, mà Nhật Huy biết anh vẫn chưa ăn vì lúc này ở trường vẫn chưa hết buổi học, cho nên cậu quyết định rằng sẽ tự mình nấu bữa trưa, cho Thế Long và cả cho mình. Sở dĩ cậu biết mấy việc bếp núc bởi vì thường ngày ở nhà chỉ có hai mẹ con, nên bữa trưa đều là Nhật Huy tự lo liệu, việc này bắt đầu từ năm cậu mới học lớp 7 cơ. Chính vì thế mà so ra tay nghề của cậu cũng không thua kém mấy bà nội trợ là mấy. Đôi khi Nhật Huy học được vài món mới, mà đều là tự mày mò làm ra, bà Tú Anh đều không thể không trầm trồ về tài nấu nướng của cậu con trai mình.

Sau khi cho người làm trong nhà được phép nghỉ ngơi, loay hoay mất một giờ đồng hồ trong nhà bếp thì Nhật Huy cũng cơ bản nấu được một bữa cơm đơn giản với bốn món mặn và một món canh. Mỉm cười hài lòng trước thành quả đầu tiên của mình ở ngôi nhà mới này, mỉm cười trước bữa cơm đầu tiên mà mình chuẩn bị cho anh trai, Nhật Huy đưa tay xem đồng hồ...

* gần 11h, có lẽ anh Thế Long cũng đói rồi*

Nghĩ thế nên cậu đem thức ăn bày ra bàn, đậy lại cẩn thận, rồi chạy lên lầu định rằng sẽ gọi Thế Long xuống. Lên đến nơi, Nhật Huy mới chợt suy nghĩ, cậu quên mất rằng anh chắc chắn sẽ không thèm xuống đâu; bằng chứng là cậu gõ cửa đã hai ba lần gì rồi, gọi cũng gọi rồi mà chẳng ai trả lời hết. Nhật Huy nhận ra cửa không khóa, cậu mạnh dạn mở cửa nhìn vào thì chẳng thấy bóng dáng Thế Long đâu. Nghĩ nghĩ thế nào đó, Nhật Huy lại trở xuống, rồi mang một khay thức ăn trở lên lại, đặt lên trên chiếc bàn trống trong phòng Thế Long, và không quên kèm theo một mẩu giấy nhắn nho nhỏ.

[ em có chuẩn bị bữa trưa. Anh ăn ngon miệng].

Thật sự là có một mẩu giấy nhắn bé tẹo với dòng chữ ngắn ngủi ấy thôi, mà Nhật Huy đã phải viết đi viết lại cả chục lần,vứt cả chục tờ giấy nhắn. Cậu cứ phân vân mãi, không biết viết thế này thì có kì cục quá không, viết thế kia thì hắn có nghĩ gì gì đó hay không. Tóm lại cậu cứ loay hoay mãi với mớ giấy nhắn, cũng may cuối cùng với tài văn chương của mình, Nhật Huy cũng kiếm ra được một câu mà cậu cho là tạm ổn. Dán chặt tờ giấy nhắn vào khay, vỗ vỗ vài cái, Nhật Huy mỉm cười vì cuối cùng cũng hoàn thành công việc. (Vất vả cho em rồi :3)

Chỉ vừa xoay người định trở ra, Nhật Huy thiếu chút nữa chết đứng vì giật mình khi trước mặt cậu bây giờ là Thế Long. Mà cái điều đáng nói đó là anh chàng đang trong trạng thái trên người chỉ có mỗi cái khăn tắm quấn ngang hông hờ hững, tóm lại cái mà người ta gọi là nude 50% í (body đẹp hết sức :3). Trái ngược với cái cảnh tượng đầy ám mụi đó là khuôn mặt Thế Long đang đanh lại, ánh mắt thì sắc lạnh, làm Nhật Huy bỗng chốc nổi da gà.

- Cậu làm gì ở đây?

- Em... em ...

Vì bối rối mà Nhật Huy cứ đảo mắt loạn xạ, nơ ron thần kinh thì đang không ngừng nhảy nhót để cố tìm ra một lí do trả lời, trong khi cái lí do đơn giản nhất đó là nói thật thì cậu lại chẳng nghĩ ra được.

Nhìn ánh mắt Nhật Huy cứ đảo loạn trên người mình, Thế Long vì thế cũng trở nên giận dữ hơn. Anh chàng vơ lấy cái áo choàng tắm đang để trên giường, mặc vào người rồi lại tiếp tục công cuộc "tra khảo" Nhật Huy đáng thương.

- Nhìn cái gì? Nói... ai cho cậu vào đây?

Thấy hành động vừa rồi của Thế Long, Nhật Huy hiểu hắn ta đang nghĩ cái thứ gì trong đầu. Cậu thề là cậu đâu có giống mấy cái tên háo sắc đâu mà hắn phải làm thế cơ chứ.

- Không phải... em ... em chỉ vào đem bữa trưa cho anh thôi. Em ... em không có cố ý ... cố ý nhìn gì anh cả. Em thề!(không có tội sao em cuống thế :))

Cứ như sợ chỉ mỗi lời nói của mình thôi thì sẽ không đủ cho Thế Long tin, Nhật Huy còn giơ cả bàn tay lên, mặt biểu cảm như thật. Trông cái cảnh buồn cười ấy, Thế Long bất giác cũng không có còn giận nữa, chính anh chàng cũng không biết vì sao hành động ấy của cậu ta lại làm mình "xìu" xuống nhanh đến thế.

Đưa mắt nhìn ra sau Nhật Huy, thấy một bàn thức ăn đầy ắp, rồi lại nhìn khuôn mặt cậu ta bối rối đến bặm môi, hai má phồng cả lên, Thế Long phải công nhận rằng cậu ta kiên trì thật. Mặc dù cũng không đến nỗi ghét cậu ta, chỉ là nhất thời không chấp nhận được sự xuất hiện của người lạ trong chính căn nhà của mình, nên Thế Long cũng vì thế mà không thể đối xử nhẹ nhàng tử tế với Nhật Huy được. Nhưng cũng có lúc Thế Long tự hỏi, tại sao cho dù mình có tỏ thái độ lạnh nhạt ra mặt như thế, cậu ta vẫn cố gắng thân thiện và quan tâm đến mình.

Thật sự trong đầu Thế Long lúc trước đã có cái ý nghĩ rằng cậu-ta-không-bình-thường khi mà Nhật Huy cứ mãi lẽo đẽo, muốn quan tâm đến mình. Nhưng hơn nửa tháng qua chung sống, anh chàng cũng dần quên đi cái ý niệm đó, thậm chí lúc sáng nay khi không thấy đồ mà cậu ta chuẩn bị như mọi ngày, rồi cả lúc ngồi xe về nhà, Thế Long thấy một chút trống trải. Cái trống trải đó không phải như sự trống trải của cuộc sống bấy lâu nay, mà trống trải vì có một điều gì đó đến trong cuộc sống của mình, làm mình dần quen đi, rồi lại đột ngột biến mất.

Mải suy nghĩ mà Thế Long không biết khuôn mặt của mình lúc suy nghĩ, đôi mắt xô lại vào mi tâm (phần giữa hai mắt), cùng với hàng lông mày rậm đã làm cho Nhật Huy cảm thấy một chút khó hiểu. Đến khi định thần lại thì thấy Nhật Huy đang dùng ánh mắt e dè mà nhìn mình. Không biết làm thế nào để làm tan đi cái không khí tĩnh lặng đến khó hiểu lúc này, Thế Long chợt nhớ đến bữa trưa mà Nhật Huy đã chuẩn bị.

- Cậu đem thức ăn xuống dưới đi.

- Anh... anh không thể không ăn trưa được!

Nhìn một mặt biểu cảm của Thế Long từ nãy đến giờ, Nhật Huy hoàn toàn không hiểu được anh đang nghĩ gì trong đầu, cho đến khi anh chàng nói ra câu ấy. Nhật Huy cũng phần nào đoán ra được việc Thế Long sẽ không đồng ý ăn thức ăn mình chuẩn bị, nhưng điều mà cậu để tâm hơn lúc này đó là sức khỏe của Thế Long. Cậu biết mỗi ngày ở trường Thế Long đều vận động rất nhiều, anh lại đang năm cuối, áp lực học tập lớn; nếu không ăn uống cẩn thận thì sẽ không tốt cho sức khỏe. Tuy biết mình có nói thêm thì cũng không thể nào lay chuyển được quyết định của anh chàng, nhưng Nhật Huy cũng không thể không nói. Duy có điều mà cậu cũng không ngờ rằng...

- Tôi sẽ tự xuống ăn. Tôi không có thói quen ăn ở trong phòng ngủ.

Đơ mất 1 phút để phân tích câu nói ấy của Thế Long, cuối cùng Nhật Huy cũng hiểu được ý của anh là gì. Bỗng dưng cậu thấy có chút gì đó là lạ nhen lên. Phải chăng là "vui"??? ... Nhật Huy bất giác cúi đầu mỉm cười vì cuối cùng Thế Long đối với mình cũng có một tí ti gọi là biến chuyển.

*anh ấy không có từ chối. Hì hì*

Những biểu hiện của Nhật Huy nãy đến giờ, Thế Long đều thu vào mắt. Anh cảm thấy đối xử với cậu ta nhẹ nhàng một chút, hóa ra cũng không phải là điều tệ. Ít nhất là không phải mang buồn bực vào người, và còn... để cậu ta có thể thoải mái hơn nữa.

-- o0o --

Sau khi mang khay thức ăn trở lại phòng ăn, Nhật Huy bày biện chén đũa chu đáo rồi ngồi chống cằm chờ Thế Long. Mãi mà không thấy bóng dáng của anh chàng, Nhật Huy lại cứ tưởng anh ta không muốn xuống, đang định lại lần nữa lên gọi thì đã thấy Thế Long trên cầu thang.

Nhìn Thế Long đã thay một bộ quần áo ở nhà, với chiếc áo ba lỗ để lộ hai bắp tay săn chắc, và chiếc quần đùi lấp ló đôi chân dài cao ráo; Nhật Huy tự nhiên lại cảm thấy mặt mình nóng ran lên. Dẹp đi cái ánh mắt có phần ngây ngốc vừa rồi, cậu lắc lắc đầu trấn an bản thân.

*rõ ràng là có gì đâu chứ*

Thế Long nhìn thấy mặt Nhật Huy tự nhiên đỏ cả lên thì có một chút khó hiểu, nhưng cũng không có hỏi han câu nào, trực tiếp ngồi xuống, cầm lấy chén của mình bắt đầu ăn cơm. Nhật Huy thấy thế thì cũng chậm rãi động đũa.
Bữa cơm cứ thế tiếp diễn trong sự im lặng của cả hai. Thế Long thì một mặt bình thản, còn Nhật Huy thì cứ chốc chốc lại len lén nhìn anh chàng, không biết là vì muốn xem xét phản ứng của Thế Long về những món ăn mình nấu hay là vì một điều gì khác. Nhìn Thế Long, Nhật Huy bất chợt nhớ lại chuyện ban sáng, cậu không thể hiểu được, kiểu người như cô ta, có điểm gì tốt để hắn thích. Cậu tự hỏi hắn có biết hay không sau cái vẻ ngoài "lừa tình" ấy, là một con người xấu xa như thế nào. Nghĩ đông nghĩ tây, rồi Nhật Huy tự dưng lại cảm thấy ẩn ẩn cái cảm giác buồn bực, mà chính cậu cũng không hiểu là vì cái cớ gì nữa. Phải chăng là vì hắn quen phải một người không đáng? Hay phải chăng là vì một người như cô ta lại có thể quen được ông-anh-hoàn-hảo-trừ-cái-vẻ-lạnh-lùng này của mình? Mãi suy nghĩ mà vô thức mặt Nhật Huy cứ hết đi hết biểu cảm này đến biểu cảm kia. Thật ra Thế Long nhận ra được ánh mắt của Nhật Huy mỗi khi cậu nhìn mình, nhưng anh chàng cũng không muốn để tâm.

-- o0o --

Thấy Thế Long đã gác đũa, Nhật Huy đứng dậy đi về phía tủ lạnh, rót cho anh một cốc nước hoa quả. Thế Long tuy đã định về phòng, nhưng thấy hành động đó của Nhật Huy, nên cũng nán lại. Nhìn cốc nước mà Nhật Huy đang đưa về phía mình, Thế Long cũng không tìm ra được lí do gì để từ chối, mà sau khi ăn bữa cơm do cậu ta chuẩn bị, anh chàng không đành mà khước từ, cho nên cũng nhận lấy cốc nước từ tay Nhật Huy, uống sạch. Nhận ra những món ăn ngày hôm nay không có cầu kì như những món mà đầu bếp riêng của gia đình thường ngày vẫn nấu, Thế Long buộc miệng hỏi.

- Bữa cơm là cậu làm?

- Vâng... là em làm? Bộ ... có vấn đề gì sao?

- Không! Thuận miệng nên hỏi thế thôi.
( :)) ngạc nhiên vì vợ mình ôn nhu damdang như thế chứ gì)

Nói rồi Thế Long xoay người về phòng. Trước khi ra khỏi phòng ăn, anh chàng bỗng quay lại nhìn Nhật Huy, nói thêm:

- Bát đũa cậu cứ để người làm rửa. Về phòng nghỉ đi.

Nghe thấy câu nói ấy của Thế Long, Nhật Huy bất giác mỉm cười. Ít nhất thì hiện tại, tuy bên ngoài lạnh lùng, nhưng anh chàng cũng không còn tránh mặt Nhật Huy như trước nữa. Tuy bữa cơm diễn ra mà hoàn toàn không có một lời nói chuyện nào, nhưng Nhật Huy bỗng cảm thấy, chỉ cần hiện tại ngồi với nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm, có lẽ thế cũng đã đủ rồi.

Theo lời của Thế Long, Nhật Huy sau khi dọn dẹp bát đũa vào bồn rửa xong cũng trở về phòng, tự thưởng cho mình một giấc ngủ trưa sau bữa cơm chung đầu tiên của cả hai, chỉ riêng hai anh em.

Ngủ thẳng một giấc đến tận chiều, Nhật Huy uể oải ngồi trên giường vặn vẹo người, đưa tay ngáp ngắn ngáp dài rồi với tay lấy chiếc điện thoại đầu giường.

*3 giờ chiều rồi, có 1 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn của mẹ*

Nhật Huy mở tin nhắn xem, thì biết rằng mẹ và bố cậu sẽ cùng lãnh đạo trong công ty đi công tác trong vòng 2 ngày, và không quên dặn dò hai anh em ở nhà tự lo liệu.
Thoáng vài giây suy nghĩ, Nhật Huy cũng nhớ ra ngày mai sẽ là Chủ Nhật, không phải đến trường; vậy thì cậu và hắn sẽ phải chạm mặt nhau cả ngày rồi. Nhật Huy không biết đây là cơ hội hay lại là nguy cơ đây. Cơ hội vì nếu mọi chuyện suôn sẻ, hắn có lẽ sẽ bớt lạnh nhạt với mình hơn; còn nếu như xui xẻo để xảy ra chuyện gì đó, thì không chừng hắn lại ghét mình thêm.

Khẽ lắc lắc đầu phó mặc mọi chuyện cho "số phận", Nhật Huy ra ngoài ban công định đi dạo một chút để hít thở không khí, sẵn tiện tham quan căn nhà, vì từ lúc chuyển vào đến giờ, cậu vẫn chưa biết hết mọi ngóc ngách ở đây, nó thực sự quá lớn.

Đi dạo một vòng quanh khuôn viên, Nhật Huy phải cảm thán về độ hoành tráng của ngôi nhà này. Trước đây cuộc sống của hai mẹ con cậu thực sự không phải là thiếu thốn gì, những thứ cậu cần, mẹ đều có thể chu cấp đủ; nhưng đứng trước một cơ ngơi như thế này, Nhật Huy chưa bao giờ nghĩ mình lại có ngày có thể được ở trong chính căn nhà ấy, và có một người bố giàu có đến vậy. Cậu bỗng nghĩ trong đầu mình rằng: "phải chăng mình đã đổi đời". Buồn cười với cái suy nghĩ đó của mình, Nhật Huy vươn mình, nhắm mắt hít sâu một cái, tận hưởng bầu không khí trong lành.

Bỗng từ đâu nghe một tiếng "ào", cứ như có gì đó vừa rơi xuống nước. Nhớ lại ông Thế Hiển có lần bảo phía bên hông nhà có một bể bơi, mỗi khi muốn thì có thể ra đó, Nhật Huy lập tức đi về phía vừa phát ra âm thanh ấy. Ngay từ đằng xa, Nhật Huy đã thấy được nguyên một bể bơi lớn hình vòng cung rất đẹp. Chưa hết cảm thán về cái bể bơi, cậu lại nhận ra được người đang ngụp lặn dưới nước, sải tay một cách thành thạo kia là Thế Long. Sau vài vòng bơi qua lại giữa hai đầu bể bơi, anh chàng rốt cuộc cũng lên bờ. Nhận ra Thế Long lúc này đang mặc độc trên người một cái quần bơi, Nhật Huy bỗng chốc cảm thấy khó hiểu rằng ngày hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà mình toàn thấy hắn ta trong cái bộ dạng "mát mẻ" ấy. Nhìn những giọt nước chảy hai bên thái dương, xuống cổ, theo cơ ngực chảy xuống đến bụng, rồi lại từ đó theo cơ bụng mà xuống... bất giác đánh nước bọt cái ực, Nhật Huy cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy nao nao trong lòng trước cái cảnh tượng ấy.

*stop! Mày đang làm cái gì thế!*

Khẽ ôm đầu, nhắm chặt mắt lại, Nhật Huy cũng không hiểu tại sao những hình ảnh đó cứ vô thức mà hấp dẫn cậu. (Tác giả: *cười nham hiểm*)

Điều mà Nhật Huy không hề biết đó là thật ra Thế Long cũng đã thấy cậu, ngay từ khi cậu vừa đến kia. Nhưng Thế Long cũng không hiểu sao bản thân mình hiện tại cũng không có bất kì bài xích nào đối với Nhật Huy. Sau sự việc buổi trưa, sau câu nói ấy, có lẽ chính bản thân Thế Long cũng đã không còn cảm thấy ghét phải chạm mặt Nhật Huy rồi, nhưng lòng tự tôn của một thằng con trai khiến anh chàng chẳng biết làm sao để gần hơn với cậu.

- Cậu đứng đó làm gì? Muốn bơi à?

Bỗng nghe tiếng Thế Long, Nhật Huy cũng thôi mấy cái biểu cảm ban nãy, nhìn Thế Long rồi bắt đầu lắp bắp.

- Không ... không có! Em chỉ đi dạo xung quanh nhà, vô tình đến đây thôi. Em không biết bơi.

Nhật Huy cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi, điều gì cũng không biết; trong khi Thế Long thì lại thạo nhiều môn thể thao như vậy.

- Cậu chủ. Thức ăn cậu dặn tôi đã chuẩn bị xong.

Bỗng nghe thấy tiếng của người làm phía sau lưng, quay lại thì Nhật Huy thấy một khay thức ăn nhẹ đang được đưa đến.

- Bác để con mang sang cho anh Thế Long, con cũng đang muốn qua đó chơi.

Mỉm cười nhận lấy khay đồ ăn cầm cẩn thận trên tay, Nhật Huy hướng Thế Long mà mang đến. Khi sang đến nơi thì cậu thấy hắn đã choàng một chiếc áo tắm vào rồi.

*ai thèm nhìn gì anh đâu mà phải làm thế cơ chứ* (nói thế chứ tiếc lắm phải không :)))

- Đây là đồ ăn cho anh.

- Cậu để đó đi.

Mãi mà chưa thấy Nhật Huy rời đi, một chút thắc mắc, Thế Long nhìn sang thì thấy cậu đang nhìn bể bơi một cách chăm chú.

- Cậu không biết bơi?

- Vâng, không ai dạy em cả.

- Có muốn học bơi không?

Ngạc nhiên vì câu nói vừa rồi của Thế Long, Nhật Huy trố mắt nhìn anh chàng. Bắt gặp ánh mắt sắc lạnh mọi ngày hiện tại dường như đã ôn nhu hơn vài phần, Nhật Huy chớp chớp mắt vài cái rồi lại lắp bắp:

- Anh sẽ... dạy cho em?

Không có trả lời thẳng câu hỏi của Nhật Huy, anh chàng chỉ bảo cậu về phòng thay đồ tắm. Nhưng nhìn một mặt đang nhăn nhó của Nhật Huy, Thế Long lại thấy mình vừa rồi thế mà lại ngớ ngẩn.

- Cậu vào bảo quản gia lấy cho mình một bộ đồ bơi, trong nhà có sẵn thứ ấy.

Nghe đến đó, Nhật Huy cuối cùng cũng thở phào. Vừa rồi nghe Thế Long nhắc đến đồ bơi, mà trước giờ mình có bơi bao giờ đâu, nên mấy thứ ấy mình làm gì có sẵn. Cứ tưởng cơ hội thế mà lại vụt mất, may mà nghe được câu nói ấy.

Nhật Huy "vâng" một tiếng đầy phấn khích rồi quay đầu chạy thẳng... và cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến...

"Ào"... - "Cẩn thận!"

Chỉ kịp thốt lên một từ ngắn ngủi ấy, Thế Long đã thấy Nhật Huy nhào cả người xuống nước. Theo quán tính, anh chàng cởi vội chiếc áo choàng trên người rồi lao xuống hồ, lập tức bơi đến chỗ Nhật Huy. Mà vì không biết bơi cho nên khi túm được người Nhật Huy rồi, thì cậu cứ vùng vẫy không ngớt. Trồi lên ngụp xuống mấy lần, cuối cùng Nhật Huy cũng vớ được một điểm tựa, cho nên cứ thế mà liều mạng ôm chặt. Đến khi được Thế Long dìu vào bờ, cậu vì mệt lả người mà nằm vật ra đất, miệng không ngừng nôn khan ra nước; còn Thế Long thì đang ngồi bệch xuống, hai tay chống lên sàn mà thở hồng hộc.

Mất khoảng mấy phút định thần, Nhật Huy mới nhận ra xung quanh mình là bác quản gia cùng mấy cô người làm nữa, nên đã ngượng lại còn ngượng thêm. Bọn họ thấy Nhật Huy cứ ho khan mãi, mà mặt cứ ngày càng đỏ thì tưởng rằng cậu có chuyện, liền hốt hoảng gọi Thế Long.

- Cậu chủ cậu chủ, cậu Nhật Huy bị gì rồi này.

Đưa mắt sang nhìn Thế Long, Nhật Huy mới biết người vừa cứu mình lên là anh.

- Cậu không sao chứ?

Vì vừa sặc nước một trận bán sống bán chết, Nhật Huy muốn trả lời mà không sao nói thành tiếng được. Thấy vậy Thế Long cũng không hỏi gì thêm, vơ chiếc áo choàng tắm ban nãy bọc người Nhật Huy lại rồi trực tiếp ôm cậu lên theo cái kiểu bế công chúa, đi về phòng trong ánh mắt sững sờ của cả đám người làm. Bọn họ vẫn cứ đinh ninh rằng cậu chủ và cậu chủ "nhỏ" này không hề ưa nhau, nhưng cả đám nghĩ mình có lẽ nên thay đổi suy nghĩ sau cái cảnh vừa mới xảy ra.

Về phần Nhật Huy, cậu suýt nữa đã la toáng lên trước cảnh ấy, thế nhưng khi nằm gọn trong lòng Thế Long, chẳng hiểu sao cậu lại không thể làm được gì.

Về đến phòng Nhật Huy, Thế Long bảo đám người làm đang "bám đuôi" ra ngoài, rồi đặt cậu xuống giường. Nhật Huy nãy giờ đã bình ổn trở lại, cậu không sốc vì mình suýt chết đuối, mà đang ngượng ngùng trước cái tình cảnh lúc này. Người cậu thì ướt nhẹp, còn Thế Long thì chỉ có độc một chiếc quần ngắn trên người. Nhớ đến cảnh vừa rồi anh chàng ôm mình vào lòng, nhìn khuôn mặt Thế Long ở khoảng cách gần như vậy, Nhật Huy mơ hồ nhận ra tim mình dường như đã lỡ mất một nhịp. Cậu không hiểu từ đâu mà những cái luồng cảm xúc ấy, mỗi lúc ở cạnh hắn là lại xuất hiện trong bản thân mình như vậy.

Thế Long sau khi thấy Nhật Huy thực sự đã ổn, nhận ra trên người mình đã có chút lạnh vì đang là mùa hè nên trong phòng Nhật Huy có mở máy lạnh. Cầm remote tắt đi điều hòa, anh chàng quay sang nhìn Nhật Huy dặn dò:

- Cậu mau đi thay quần áo đi, kẻo bệnh. Tôi về phòng đây.

Không đợi Nhật Huy trả lời, Thế Long đứng dậy về phòng. Nhưng chỉ vừa xoay người định rời đi thì từ bàn tay lại cảm giác được Nhật Huy đang nắm lấy.

- Cảm ơn anh.

Nhìn đến bàn tay nơi cậu đang nắm, Thế Long chỉ hờ hững để lại một câu "không có gì" rồi đi thẳng.

Còn Nhật Huy, sau sự cố vừa rồi, cậu lại thêm nhiều hơn những suy nghĩ về những điều đang xảy ra đối với mình.

* mình thật sự là đang như thế nào đây??? *

-----

Hết chương 4

Ngắn phải không :3 4018 từ đấy :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro