Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Thầm Lặng

Nhận thấy ánh mắt của Trúc Linh cứ nhìn mình chăm chăm, khóe mắt không ngừng giật giật. Những tưởng cô nàng đang cảm thán trước sự thông minh của mình, nên trong ruột có bao nhiêu thì Tường Vy hào hứng mà phun ra hết bấy nhiêu. Nhưng có lẽ điều mà cô ta nên làm tiếp theo đó là hối hận...

- Ra là vậy!

Tường Vy nghe thấy chất giọng trầm lạnh của Thế Long mà cả người bất giác run lên bần bật. Chầm chậm quay đầu lại, cô thấy Thế Long lúc này tuy trên mặt không hề có một biểu cảm nào, nhưng trong đôi mắt lại không khó để nhận ra sự giận dữ.

Khẽ chuyển mắt nhìn xuống, Tường Vy thấy tay Thế Long đang nắm chặt lại, thậm chí đến mức bàn tay trắng bệch. Nhận ra được mình vừa làm một điều thật sự ngu ngốc, chính mình lại thú nhận tất cả những việc xấu xa đã làm cho người không nên nghe nhất, Tường Vy biết giờ có thanh minh thế nào thì cũng là điều vô dụng. Tuy không phải kiểu người thích quan tâm đến người khác, nhưng dù ít nhiều Tường Vy cũng là bạn gái Thế Long trong khoảng thời gian một năm trời; cái tính nói ít làm nhiều, một khi đã giận dữ thì không gì đáng sợ bằng của anh chàng cô cũng không thể không rõ.

- Anh... anh đã nghe được gì rồi?

Lén lút nhìn vào Thế Long, sự mất bình tĩnh hiện rõ trong câu hỏi của cô ta.

- Những gì nên nghe.

- Anh không phải là đang tin những điều đó chứ? Không phải đâu, đó không phải chủ ý của em. Là... là của Trúc Linh. Là ý của nó. (Đù ...)

Như vớ được phao, Tường Vy không ngần ngại chỉ tay về phía Trúc Linh, hòng đổ hết tội lỗi lên đầu cô ta.

Trúc Linh nghe đến thế thì chẳng biết làm gì ngoài trố mắt ra nhìn Tường Vy, miệng ú ớ vài tiếng không rõ. Tường Vy sau khi làm thế thì trưng cái ánh mắt vô tội ra cho Thế Long xem, rồi lại nhìn về phía Trúc Linh, giật giật khóe mắt ám hiệu cho Trúc Linh phải "hợp tác". Hiểu được ý Tường Vy, Trúc Linh liền nhìn sang Thế Long, cúi đầu nhận hết mọi việc đều là do mình.

- Đấy anh thấy chưa. Đó không phải là lỗi của em. Cho nên anh đừng giận em có được hay không?

Hài lòng vì cái sự thông minh đột xuất của cô bạn, Tường Vy những tưởng đã trút được một gánh tội lỗi, liền sà đến bên Thế Long, hai tay ôm lấy cánh tay anh chàng, cọ cọ đầu mình, ra vẻ một con cún con đang hối lỗi.

Nhìn một màn kịch vừa rồi, Thế Long vẫn mặt vô biểu tình. Tuy biết cô ta chẳng tốt đẹp gì, nhưng anh không ngờ cô ta dám ra tay bằng thủ đoạn tàn độc như thế. Chỉ bấy nhiêu đó thôi đã đủ làm cho Thế Long lúc này lòng sôi lên đến cực điểm. Nhưng Thế Long cũng không muốn nói lý lẽ gì với hai con người đứng trước mặt đây vào lúc này, anh chàng biết làm thế chẳng khác nào "nước đổ đầu vịt" mà thôi.

Gỡ cánh tay Tường Vy đang bám dính lấy mình ra, Thế Long trừng mắt ra nhìn từng người bọn họ, không quên kèm theo một nụ cười nhếch môi ẩn ý rồi trực tiếp rời đi mà không hề nói thêm một lời nào.

-- End Flashback --

-- o0o --

Thời điểm ông Thế Hiển làm to chuyện ở bên ngoài, Nhật Huy thực ra đã tỉnh. Cái giây phút nghe chính miệng Thế Long thú nhận rằng mọi việc là do mình làm, Nhật Huy cũng không biết lòng mình đã từng chút từng chút vỡ ra như thế nào (ôi~đừng buồn mà~). Cậu đâu có ngờ chính lúc mình mang tâm trạng hớn hở đến dự sinh nhật của hắn, thì hắn lại rắp tâm làm thế.

Từng chuỗi kí ức đen tối lại hiện về, từng lời nói của bọn chúng khi ấy làm cậu không thể nào quên; thậm chí đến bây giờ cậu vẫn còn cảm giác được nỗi sợ hãi ấy vởn vơ trong lòng mình. Nhưng cái mà cậu sợ nhất lúc này lại chính là tâm địa con người. Nhật Huy bỗng chốc nhận ra nỗi đau không đến từ sự lạnh nhạt, mà nỗi đau đến từ cái ấm áp phù phiếm rồi sau đó lại đẩy con người ta đến vực thẳm của sự thất vọng.

Một dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống nơi khóe mắt. Vội mở mắt ra, lấy tay lau đi nước mắt, nhưng lại phát hiện cánh tay của mình một thì đã được cố định lại bằng nẹp, tay còn lại thì đang gắn đầy kim tiêm nên cậu không thể làm được gì.

Nhận ra Nhật Huy đã cử động, bà Tú Anh ngẩng đẩu lên nhìn con mình, miệng không ngừng hỏi tình trạng của cậu.

- Nhật Huy, con tỉnh rồi! Con có làm sao không? Có thấy đau ở đâu không?

Nhìn ánh mắt của mẹ mình đỏ lên vì khóc, Nhật Huy không kìm được lòng mình. Đau ư? Đúng, cậu đau lắm. Đau khi nhìn thấy hình ảnh người mẹ thân yêu phải khóc vì mình, và đau khi nghe lời thú nhận từ chính người mà cậu vẫn luôn hằng mong muốn sẽ một ngày được đường hoàng gọi một tiếng anh trai.

- Con không sao cả mẹ à.

Nhã Uyên từ lúc phát hiện ra Nhật Huy đã tỉnh liền xô cửa chạy ra ngoài báo tình hình cho mọi người. Nghe tin ấy, ông Thế Hiển và Duy Khang đang ngồi trên băng ghế chờ bên ngoài lập tức đứng dậy, chạy vào trong phòng.

- Con không sao chứ?

Ông Thế Hiển nhìn thấy Nhật Huy đã tỉnh, lòng cũng nhẹ đi mấy phần. Tuy cậu không phải con ruột của ông, nhưng từ khi chấp nhận chung sống với mẹ của Nhật Huy, ông cũng đã nhìn nhận cậu sẽ là đứa con thứ hai của mình rồi. Mà đối với thằng con hết mực ngoan ngoãn này, ông càng không thể làm gì hơn ngoài việc yêu thương nó như chính con ruột của mình.

- Con không sao.

Ngước lên nhìn bố, Nhật Huy yếu ớt trả lời. Trông thấy nhỏ bạn thân của mình cũng có mặt trong phòng bệnh lúc này, cậu nở ra một nụ cười khó nhọc. Những lúc gặp khó khăn, Nhật Huy nghĩ chỉ cần có được một ai đó bên cạnh để sẻ chia, sẵn sàng giúp đỡ; đó có lẽ là điều may mắn và hạnh phúc nhất. Nhìn Duy Khang cũng đang đứng phía cuối giường nhìn mình, kèm theo một nụ cười và một cái gật đầu ý bảo mọi chuyện đã ổn, Nhật Huy cũng đáp trả lại anh một nụ cười nhẹ. Bất giác đưa mắt tìm kiếm xung quanh, cậu lại nhận ra Thế Long đang đứng lặng lẽ ở góc cửa, lặng lẽ nhìn về phía mình.

Giây phút mắt cậu chạm đến ánh mắt của Thế Long, cậu tin rằng mình đã thấy được sự quan tâm trong ánh mắt ấy. Thế nhưng cậu lại tự hỏi vì sao mọi chuyện lại là do anh ta làm ra, tại sao sau tất cả những lúc gieo niềm tin vào mình, rồi ngay sau đó anh ta lại tước đi niềm tin đó nơi cậu. Chạm phải ánh mắt của Nhật Huy, Thế Long vội xoay người trở ra, rời khỏi tầm mắt của cậu. Nhật Huy lúc ấy cũng bất giác lại rơi nước mắt.

- Con sao vậy? Con đau ở đâu hả? - Nhìn thấy Nhật Huy khóc, bà Tú Anh

không khỏi lo lắng.

- Con không sao cả. Mẹ này, con muốn được nói chuyện riêng với Nhã Uyên và anh Duy Khang một lát được không mẹ?

- Thật sự con không sao chứ?

- Con không sao thật mà.

Nhật Huy cố gắng nở một nụ cười để mẹ mình có thể yên tâm. Bà Tú Anh trông thấy Nhật Huy dường như đã ổn mới đồng ý theo ông Thế Hiển ra ngoài. Đợi đến khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Nhật Huy chậm rãi quay sang nhìn Duy Khang.

- Giữa buổi tiệc em có nhận được tin nhắn của anh, bảo rằng em ra ngoài rồi lên xe đến chỗ bữa tiệc. Đó có phải tin nhắn của anh không?

Nghe câu hỏi của Nhật Huy, Duy Khang thoáng một chút bất ngờ. Rõ ràng là

anh chàng không hiểu điều Nhật Huy nói, vì cả buổi tiệc Duy Khang đều ở trong đám đông đó mà vui chơi. Nhật Huy nhìn biểu cảm trên mặt Duy Khang thì cũng có thể đoán ra được chuyện này không dính dáng đến anh, mà cậu cũng không tin rằng Duy Khang có liên quan gì đến chuyện này. Nhưng điều mà cậu không muốn tin hơn cả đó là về phía Thế Long.

- Em đã nhận được một tin nhắn như thế. Tin nhắn đó bảo em rằng hãy lên chiếc xe đang đỗ sẵn bên ngoài để đến nơi mà bữa tiệc đang diễn ra. Và quan trọng là nó được gửi từ số của anh.

Duy Khang nghe đến đấy thì lại một lần nữa nhăn mặt khó hiểu, nhưng sau một lát suy nghĩ rốt cuộc anh chàng đã hiểu ra sự việc.

- Anh nhớ rồi! Lúc ở bữa tiệc Tường Vy có mượn điện thoại của anh. Lúc ấy Thế Long nó vẫn chưa đến cho nên anh cũng cho cô ta mượn mà không suy nghĩ gì. Nếu thế thì anh nghĩ chuyện này gần như chắc chắn là do cô ta bày ra.

Nhíu đôi mày lại ngẫm nghĩ, Nhật Huy vô thức nhìn ra phía cửa phòng bệnh, miệng lầm bầm trong vô thức.

- Vậy là không phải anh ấy có phải không?

Nhìn thấy ánh mắt của Nhật Huy lúc này, lại nhớ đến cả lúc Thế Long nhận mọi tội lỗi về mình, Duy Khang nghĩ có lẽ Nhật Huy vì thế mà hiểu lầm Thế Long, liền lên tiếng giải thích cho cậu.

- Không phải như những gì em nghĩ đâu? Có phải em nghe được Thế Long với bố nó nói chuyện có phải không? Nó không phải người làm những chuyện này. Có lẽ em không biết, nhưng nó chính là người đoán ra nơi em gặp chuyện, chính là người đầu tiên phát hiện ra em đang nằm bất động trên bãi đá trong công viên, cũng chính là người đưa em đến bệnh viện. Thậm chí cho đến bây giờ, nó vẫn còn ngồi ngoài kia mà chưa về nhà.

Hiểu được điều mà Nhật Huy đang suy nghĩ, Nhã Uyên cũng vội nói thêm vào.

- Đúng vậy! Anh Thế Long đã cứu cậu. Tớ nghĩ anh ấy làm thế hẳn là phải có lý do.

Đúng. Giờ thì Nhật Huy cũng đã có thể mở được nút thắt trong lòng mình, rằng Thế Long không phải là người đứng đằng sau mọi việc. Nhưng hiện tại trong cậu lại thêm một suy nghĩ, rằng tại sao hắn lại phải đứng ra gánh hết mọi việc về mình thay cho cô ta như vậy. Cậu không thể can thiệp chuyện giữa hai người bọn họ, họ là người yêu của nhau, Thế Long có thể làm điều đó vì cô ta. Nhưng Nhật Huy tự hỏi hắn có hiểu cho cái cảm giác của cậu, một khi cậu chính tai nghe được từ người mà mình vẫn luôn xem là anh trai lời thú nhận đã hại mình, cái cảm giác ấy nó khó khăn để chấp nhận như thế nào hay không.

-- o0o --

Suốt cả buổi học sáng hôm nay, Tường Vy mãi mà vẫn không thể nào làm cho Thế Long nói chuyện được câu nào. Thậm chí đến cả nhìn cô, anh chàng cũng chỉ dùng nửa ánh mắt lạnh lùng. Tường Vy cũng không phải không biết con người của Thế Long. Với cá tính của anh chàng, một khi đã làm cho Thế Long ghét bỏ thì khó có thể cứu vãn được. Tường Vy biết ngày hôm ấy dù đã cố dẻo mồm thuyết phục anh tin vào đống lý do của mình, đã cố tình đẩy hết trách nhiệm sang cho cô bạn Trúc Linh, nhưng Thế Long cũng không phải là đứa trẻ lên ba để mà dễ dàng cho người khác xỏ mũi dẫn đi như vậy, đó là điều mà cô rõ hơn ai hết.

- Anh! Sao hôm nay anh không nói với em câu nào vậy? Có phải anh khó chịu ở đâu không?

Trống mới vừa báo hết tiết, Tường Vy vội vàng chạy ngay sang bàn của Thế Long, lại bắt đầu cái chu kì quấn lấy anh chàng như mọi lần trước đây. Đáp lại câu hỏi của cô ta là một bộ dạng không thể nào trầm tĩnh dửng dưng hơn của Thế Long. Tỏ vẻ như không hề để lọt một chữ nào trong câu nói của cô bạn gái này vào tai mình, Thế Long đứng dậy, đưa mắt nhìn Duy Khang ý bảo cả hai ra sân bóng, rồi sau đó đi thẳng ra cửa lớp, để lại Tường Vy nhìn theo với ánh mắt đi từ bất ngờ, đến chán nản, và cuối cùng là phẫn nộ. Nhìn theo Thế Long, Tường Vy không tin là không làm cho anh chàng trở lại như trước kia với mình. Chặng đường tấn công để lấy được danh hiệu bạn gái của hot boy nhất nhì trường là Thế Long đây đâu có dễ, nhưng cuối cùng nó vẫn thuộc về tay của Tường Vy. Rắc rối hiện tại tuy có chút làm cô ta khổ não, nhưng chung quy lại Tường Vy vẫn không nghĩ chuyện này có thể làm khó được mình lâu.

Đến cuối giờ giải lao hôm ấy, Tường Vy nhân cơ hội này bắt chước Nhật Huy, chẳng biết từ đâu mà cô ta kiếm ra được một chiếc khăn bông to sụ, cùng cô bạn Trúc Linh của mình chờ sẵn trước sân bóng trong suốt thời gian mà Thế Long chơi cùng đám bạn. Như càng thêm "khẳng định chủ quyền", mỗi khi Thế Long cho bóng vào rổ, cô ta còn đứng cả dậy, đưa hai tay lên mồm rồi hét to tên anh chàng. Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh ấy chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, trong đầu không ngừng thầm nghĩ phải chăng cô ta đang quá khoa trương rồi hay không!

Thế Long nghe cô ta đứng tại góc sân hò hét tên mình thì theo quán tính cũng chú ý đến. Bất chợt lại nhìn thấy chiếc khăn mà Tường Vy đang cầm trên tay, không hiểu sao Thế Long lại nhớ tới... Nhật Huy, và rồi anh chàng cũng phải bất ngờ với chính bản thân mình lúc này. Thế Long không hiểu vì cớ gì mà Nhật Huy lại xuất hiện trong tâm trí của mình khi thấy hình ảnh chiếc khăn mà Tường Vy chuẩn bị như thế, thay vì là cô ta. Tường Vy thấy Thế Long cứ đứng tần ngần mãi ở đó, ánh mắt thì đăm chiêu nhìn về phía mình thì nổi lên cơn tưởng bở, khóe miệng vì thế cũng kéo lên hết "công suất". Cho đến khi...

- Anh Thế Long! Cẩn thận...

Mãi suy nghĩ mà Thế Long không để ý xung quanh, không may đám bạn chơi cùng trong lúc giành bóng va phải, khiến anh chàng ngã lăn ra sân. Vết thương không sâu nhưng vì cả người trườn trên sân một đoạn, mà bề mặt sân bóng của trường lại khá nhám, nên cả hai cánh tay khắp nơi đều là vết trầy xước đến rớm máu.

Tường Vy trông thấy cảnh ấy thì không khỏi hốt hoảng, vội chạy đến bên cạnh Thế Long, miệng rối rít cả lên.

- Anh có sao không? Có đau lắm không? Chết rồi, tay anh chảy nhiều máu lắm.

Duy Khang thấy thế cũng lập tức chạy lại. Nhưng cùng là con trai với nhau, mấy cái chuyện thương tích như thế này vốn chẳng phải gì to tát nên anh chàng cũng không có mấy biểu cảm.

- Mày đi lên phòng y tế băng vết thương lại đi.

Tường Vy nghe thấy thế liền sáp lại gần, đỡ Thế Long dậy, ý bảo sẽ đưa anh chàng đến phòng y tế. Nhưng đáp lại hành động quan tâm ấy là một cái hất tay không mấy nhẹ nhàng.

- ...

- Mày xin phép giáo viên cho tao nghỉ buổi chiều.

Duy Khang nghe thấy thế lại đâm ra khó hiểu.

*Từ khi nào mà chỉ một vết thương khiến nó phải nghỉ học như thế ???*

Thế Long để lại một câu nhờ vả Duy Khang, sau đó trực tiếp đi về phía phòng y tế của trường, băng lại qua loa vết thương rồi gọi tài xế đến đưa về nhà. Nhưng chỉ vừa lên xe được vài phút, Thế Long lại yêu cầu tài xế quay đầu xe, đưa mình đến bệnh viện. Trông thấy hai cánh tay Thế Long đã bị băng trắng xóa, giờ lại nghe anh chàng bảo mình đưa đến bệnh viện, tài xế cứ tưởng vết thương của cậu chủ không ổn nên liền tỏ vẻ lo lắng.

- Vết thương của cậu chủ nặng lắm sao? Có cần tôi liên lạc cho ông chủ không?

- Không cần. Không phải vì vết thương này. Anh cứ cho xe đi nhanh lên.

-- o0o --

Suốt mấy ngày nay Nhật Huy đều phải một mình nằm buồn chán ở trên cái giường bệnh này. Mẹ thì bận việc công sở nên không thể ở bên cạnh chăm sóc cậu được, chỉ có thể cho người làm trong nhà đến để trông cậu; đến tối mới có thể ghé sang một lúc mà thôi. Cứ mỗi buổi sáng thức dậy, sau khi được cô người làm dìu vào toilet để vệ sinh cá nhân; sau đó trở ra ăn điểm tâm. Xong xuôi tất cả thì Nhật Huy chỉ còn có mỗi nhiệm vụ là nằm trên giường, chờ đến giờ y tá đến đưa thuốc. Buổi sáng đáng lẽ ra là giờ mà cậu có thể cùng nhỏ Uyên lén lút tán gẫu trong lớp, nhưng hiện tại thì Nhật Huy lại phải nằm ở đây; chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng suy nghĩ vẩn vơ. Và những lúc như thế, cậu lại nhớ đến cái đêm hôm đó, trong đầu thì lại như cũ, văng vẳng lời nói của Thế Long. Nhật Huy suy nghĩ nhiều lắm, cậu đã từng không ít lần muốn gặp anh ta, muốn nghe câu trả lời cho tất cả; nhưng rồi cuối cùng lại không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.

Mỗi buổi chiều Nhã Uyên và Duy Khang sau khi học xong đều sang để thăm cậu, nói chuyện cho cậu đỡ buồn. Ba ngày trôi qua, Nhật Huy chưa từng một lần thấy Thế Long xuất hiện ở viện kể từ lần đưa cậu đi cấp cứu đêm hôm ấy. Nhưng điều mà cậu không hề biết đó là mỗi buổi tối, khi cậu đã an giấc, thì luôn có một cậu con trai xuất hiện trước cửa phòng, lặng lẽ nhìn thân hình bé nhỏ đang an giấc trên giường bệnh thông qua lớp cửa kính.

Và hiện tại cũng thế, Thế Long đã đến được mười phút. Anh chàng cứ lặng im đứng mãi từ lúc đến cho tới bây giờ, chỉ để quan sát cậu nhóc đang nằm một mình, ánh mắt buồn bã nhìn bên ngoài kia.

Từng biểu cảm khuôn mặt của Nhật Huy, Thế Long đều chăm chú quan sát, dường như để cố khắc ghi vào đầu mình. Trên đường đến đây, Thế Long cũng không biết tại sao mình lại muốn đến nơi này, muốn nhìn thấy khuôn mặt của cậu đến vậy. Thế Long biết, rằng trong bản thân mình đang có một sự thay đổi nào đó, một sự thay đổi đột ngột mà cũng rất nhẹ nhàng, mơ hồ; chúng khiến anh chàng không thể tìm được một cái tên nào cho tất cả điều đó, không thể lý giải, mà cũng không biết nên đối mặt hay là chối bỏ.

Nếu như trước đây, Thế Long có thể đường đường chính chính nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, thể hiện bất kì xúc cảm nào, dù là giận dữ, là chán ghét. Nhưng hiện tại, chính Thế Long cũng không biết vì đâu mà ngay cả can đảm đứng trước mặt Nhật Huy để nói một câu xin lỗi cũng không có; xin lỗi vì đã để người khác làm hại đến cậu, xin lỗi vì không thể để sự thật được phơi bày, và xin lỗi vì ngày sinh nhật của mình lại là nguyên nhân khiến cậu bị tai nạn. Thế Long bỗng dưng lại có ác cảm đối với ngày sinh nhật của mình hơn bao giờ hết. (Quào :">)

Nhìn thấy Nhật Huy đang chậm chạp ngồi dậy, cố với người để lấy cốc nước trên bàn một cách cực nhọc; Thế Long bất giác lại cuống lên. Anh muốn vào để giúp cậu, nhưng bước chân chỉ vừa khẽ bước lại phải dừng lại; vì Thế Long càng không biết phải chạm mặt với Nhật Huy như thế nào.

May thay đúng lúc có một cô y tá đi ngang qua, Thế Long vội gọi cô ấy lại, nhờ vào trong xem tình hình của Nhật Huy. Đến khi nhìn thấy Nhật Huy đã ổn, Thế Long khẽ mỉm cười rồi lại khôi phục ánh mắt lạnh lẽo, chầm chậm xoay người rời đi khỏi dãy phòng bệnh.

-- o0o --

- Em muốn uống nước hả? Để chị giúp!

Bất ngờ vì sự xuất hiện của cô y tá, Nhật Huy trố mắt nhìn chị ta. Cậu vốn định uống chút nước. Cả sáng nằm mãi một chỗ, không ai nói chuyện cùng, cộng với cơn sốt mấy ngày nay khiến cổ họng Nhật Huy giờ khô cả lại. Đợi cho cậu uống xong ngụm nước, cô y tá lại bắt chuyện với cậu.

- Cậu con trai mới vừa ở trước phòng bệnh là người quen của em hả?

Nghe chị ta hỏi, Nhật Huy thoáng một chút nhăn mặt khó hiểu, nãy giờ có ai đến phòng cậu sao?

- Em không biết! Em không để ý nên không có thấy gì hết. Người đó có nói gì

không hả chị.

- Chị vô tình đi ngang thì thấy cậu ta đang đứng ở cửa nhìn vào phòng. Có lẽ do thấy em cần người giúp đỡ mà lại không tiện vào nên cậu ta nhờ chị vào giúp em thôi.

- ...

- Thôi chị phải đi chăm sóc bệnh nhân kế tiếp đây. Em cần gì thì nhờ các y tá khác nhé. Chúc em sớm khỏe. Tạm biệt em!

Cô y tá nở một nụ cười thân thiện với Nhật Huy rồi xoay người rời khỏi phòng. Nhật Huy thật sự không biết người con trai mà chị ấy nói đến là ai, nhưng không biết vì đâu mà cậu lại mơ hồ cảm nhận được một điều...

*phải chăng là anh ấy?*
(Yup...)

Hết chương 7

ーーーーーー
Tốc độ 7-7 nha 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro