Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Hơi Ấm

Gắng gượng suốt một tuần sau đó, Nhật Huy cuối cùng cũng không chịu được nữa, liền ra sức đòi bố mẹ phải cho mình xuất viện. Thấy con trai mình khỏe đâu chẳng thấy, chỉ thấy mặt mũi ngày càng hiện rõ nét buồn chán, bà Tú Anh cũng chẳng biết nên làm thế nào, bèn bảo ông Thế Hiển đi gặp bác sĩ hỏi ý kiến. Vì tình trạng vết thương cũng đã hồi phục, chỉ có cánh tay vẫn còn phải băng bó cần khoảng một tuần để chờ lành hẳn mà thôi, nên vị bác sĩ chữa trị cho Nhật Huy cũng đồng ý cho cậu xuất viện. Chỉ vừa nghe đến thế, Nhật Huy mặt mày hớn hở hẳn ra; cậu nghĩ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái phòng bệnh ngột ngạt này để về lại được căn phòng ấm cúng của mình rồi.

Buổi tối hôm ấy, Duy Khang và Nhã Uyên biết Nhật Huy được xuất viện nên cùng nhau kéo đến nhà cậu. Nhìn thấy mọi người, Nhật Huy vui thiếu chút nữa là quên mất cánh tay mình đang bị đau mà chạy lại ôm chầm cả hai. Nhìn một nhà sum họp thế này, Nhật Huy tự dưng lại cảm thấy mình hạnh phúc đến lạ; quả thật không gì bằng được sống giữa tình yêu thương của mọi người. Nhưng rồi cậu lại phát hiện ra mọi người đều đông đủ, duy chỉ thiếu mỗi Thế Long. Hiểu được suy nghĩ của con trai mình, bà Tú Anh vội lên tiếng.

- Thế Long nó ra khỏi nhà từ chiều rồi. Có lẽ nó không muốn con thấy mặt.

Nhìn vợ của mình, rồi lại nhìn vẻ mặt suy tư của Nhật Huy lúc này, ông Thế Hiển có chút khó xử. Cả hai đều là con của ông, chính vì vậy mà cái sự thật rằng một đứa lại rắp tâm hại đứa còn lại, ông thật vẫn chưa thể chấp nhận được. Kể từ hôm đó đến nay, không khí giữa ông và Thế Long vẫn lạnh nhạt như thế. Ông biết Nhật Huy cũng đã nghe được cuộc nói chuyện của mình với Thế Long ngày hôm ấy. Nhìn Nhật Huy lúc này, ông chỉ có thể nói được vài lời, mong là đứa con này của ông sẽ hiểu.

- Bố mong con tha thứ cho thằng Long, mong con đừng vì điều này mà xa cách với nó...

Nghe thấy câu nói ấy, Nhật Huy ngước mắt lên nhìn ông, ánh mắt vẫn không khỏi man mác buồn.

- Bố biết nói điều này ra nghe có vẻ ích kỉ, nhưng từ trước đến nay nó luôn phải sống trong cái cảnh thiếu thốn tình cảm. May mắn là có con xuất hiện, lần đầu tiên có người thật sự có thể quan tâm đến nó...

- Con không trách anh ấy!...

Nghe những lời giãi bày của bố, Nhật Huy cũng không biết vì cái gì mà tất cả suy nghĩ trong những ngày qua đều như trôi đi mất; không còn nỗi uất hận, cũng không còn sự giận dữ. Cậu cũng không biết vì đâu mà lúc này lại muốn nhìn thấy Thế Long đến vậy.

- Thật sự con không trách anh ấy... chỉ là một chút thất vọng, một chút buồn mà thôi...

Nghe thấy những lời này, mọi người ban đầu thì có chút ngạc nhiên, sau lại cảm thấy lòng mình cũng theo những lời nói chân thành của cậu mà ấm dần lên.

- Con đã và sẽ luôn xem anh Thế Long là anh trai mình mà. Bố đừng lo!

Thật sự không có gì bằng cảm xúc lúc này. Nhìn đứa con trai tuy nhỏ nhưng thật sự hiểu chuyện của mình, ông cảm thấy bản thân mình,Thế Long và cả căn nhà này thật sự may mắn khi có sự hiện hữu của hai mẹ con Nhật Huy ở đây. Từ ngày chung sống với nhau, cái sự lạnh lẽo trong căn nhà này dường như cũng được xua tan đi, thay vào đó là hơi ấm ngày một nhen nhóm dần lên. Không còn là căn nhà suốt ngày chỉ có hai bố con mỗi người một phòng, đến bữa cơm cũng không được bao nhiêu lần cùng ngồi chung một bàn nữa; mà nay căn nhà ấy đã xuất hiện tiếng cười nói mỗi bữa tối. Tuy hiện tại, và có thể sau này nữa, sẽ có những lúc sóng gió, những trở ngại như thế này; nhưng ông tin rằng một khi mọi người cùng nhau chung sức để giải quyết, thì bất cứ khó khăn nào rồi cũng sẽ qua đi. Ôm Nhật Huy vào lòng mình, ông Thế Hiển khẽ thủ thỉ...

- Cảm ơn con!

-- o0o --

Lái xe một mình trên đường, Thế Long lại nhớ đến cuộc nói chuyện của bố mình và Nhật Huy khi nãy. Thật ra chỉ vừa lúc mọi người vào nhà thì Thế Long cũng vừa về đến, và cuộc đối thoại đó Thế Long đều đã nghe tất cả. Những lời bố nói, tất thảy đều đúng. Trước đến giờ Thế Long đều phải sống trong sự lạnh lẽo. Tiền bạc vật chất đều không thiếu một thứ gì; nếu nói không ngoa thì không khác nào một quý công tử thời trước. Thế nhưng thứ duy nhất anh chàng khao khát được cảm nhận, dù chỉ một lần, đó lại chính là tình cảm gia đình. Đối với những người khác, có thể đó là điều hết sức bình thường, thậm chí là hiển nhiên; nhưng đối với Thế Long, đó là cả một mơ ước mà những tưởng suốt cả cuộc đời này anh chàng sẽ không thể nào có được. Nhưng đến khi sự xuất hiện của Nhật Huy làm ấm lên cái lạnh lẽo trong căn nhà bấy lâu nay của mình, là lúc Thế Long lại không thể nhận ra.

Phải chăng đó là nghịch lí của cuộc sống?

Cho xe đỗ vào lề đường, Thế Long tựa đầu mình vào vô lăng, lòng tràn đầy suy nghĩ. Anh biết, điều mình làm đối với cậu nhóc đó trước đến nay đều là sai lầm. Có lẽ đây cũng là lúc mà anh chàng chính thức nhận ra những điều đó. Thời điểm nghe được từ chính miệng của Nhật Huy bảo rằng sẽ mãi xem mình là anh trai, sẽ luôn quan tâm mình như cái cách mà trước đây cậu đã làm; Thế Long thừa nhận trong bản thân mình lúc ấy không gì khác ngoài cái cảm giác hạnh phúc. Nhưng rồi Thế Long lại nghĩ liệu mình phải làm gì để khiến mối quan hệ này thay đổi đây?

Mang theo biết bao nhiêu suy nghĩ, chiếc xe lại rời đi trong màn đêm...

-- o0o --

Rong ruổi trên khắp các con đường, đến khi Thế Long trở về nhà thì đã là nửa đêm, mọi người đều đã đi ngủ. Căn nhà giờ vắng lặng, chỉ còn lại ánh đèn vàng bao phủ khắp các gian phòng. Khẽ miết bàn tay mình vào trán mong xua đi được chút mệt mỏi, Thế Long lầm lũi bước lên lầu.

Đến trước cửa phòng mình, vừa giơ tay lên nắm đấm cửa, anh chàng lại ngập ngừng, ánh mắt bất chợt chuyển sang cửa phòng Nhật Huy. Thế Long không thể phủ nhận rằng, ngay lúc này đây mình rất muốn mở cánh cửa ấy ra, để thấy được rằng cậu có ổn hay không, đã ngủ hay chưa. Chỉ năm phút trôi qua, nhưng những suy nghĩ giằng xé trong lòng Thế Long dường như đã kéo dài đến vô tận. Nhắm mắt lấy can đảm, anh chàng khẽ đi đến trước phòng Nhật Huy. Thầm nghĩ có lẽ giờ cậu đã ngủ, Thế Long nhẹ nhàng vặn khóa cửa, cố gắng không để phát ra một tiếng động nào.

Hôm nay là ngày rằm, trăng sáng lắm; chính vì vậy mà Thế Long không khó để nhìn ra được khuôn mặt đang an ổn chìm vào giấc ngủ của Nhật Huy dưới ánh trăng chiếu vào phòng qua lớp cửa kính. Nhìn lồng ngực cậu nhẹ nhàng phập phồng theo từng hơi thở, Thế Long bỗng chốc cũng nhận ra lòng mình có chút cảm xúc theo đó mà len lên.

Bình yên... có sự bình yên đến lạ ở cậu nhóc đó; thậm chí mỗi khi ở cạnh cậu, sự bình yên còn lan tỏa đến mọi vật thể xung quanh. Chậm rãi bước lại gần để nhìn rõ hơn, Thế Long thấy những vết thương trên mặt Nhật Huy giờ đã tróc vảy, hầu như không còn thấy dấu vết nào cả; duy chỉ có cánh tay vẫn còn đang phải băng bó. Nhìn khuôn mặt của Nhật Huy lúc này, Thế Long lại bất giác đưa tay lên muốn chạm vào, mà chính anh chàng ngay sau đó cũng khó hiểu với hành động vừa rồi của mình. Bàn tay sắp chạm vào, nhưng rồi lại đành buông thõng giữa khoảng không.

Nhìn lại Nhật Huy một lần nữa, rồi lại đưa mắt mình ra ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ kia, Thế Long quyết định sẽ dần tìm lại những gì mà thời gian qua chính mình đã bỏ lỡ...

... và sau khi anh chàng ra khỏi phòng, cậu con trai tưởng chừng đã yên giấc trên giường lại chầm chậm ngồi dậy, ánh mắt chăm chú nhìn về cánh cửa vừa khép lại. Khẽ đưa tay lên má để cảm nhận hơi ấm vẫn còn quanh quẩn đâu đây; rồi cậu lại ôm lấy hai đầu gối, nghiêng đầu nhìn ra màn đêm, lòng lại rộn lên bộn bề nghĩ suy.

-- o0o --

Đêm qua, kể từ lúc đó, Nhật Huy cứ bó gối ngồi mãi trên giường rồi lại suy nghĩ vẩn vơ suốt đêm. Vậy mà sáng nay không hiểu vì cái gì cậu lại thức dậy khá sớm, rồi cứ nằm mãi đó nhìn lên trần nhà. Cho đến khi nghe tiếng mở cửa phía bên phòng Thế Long, Nhật Huy mới đứng dậy đi về phía cửa sổ, vén màn nhìn xuống. Trông thấy Thế Long một thân đồng phục chỉnh tề đang đi ra xe, cậu bất giác chăm chú đến từng bước đi của anh chàng. Bỗng Thế Long khi ra đến xe, chẳng biết vì lí do gì mà lại quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn về phía cửa sổ phòng Nhật Huy. Cậu có thể chắc chắn về điều đó vì thời điểm ánh mắt cả hai chạm nhau, Nhật Huy thề là mình đã nhận ra môi Thế Long hơi mỉm cười. Vội nép mình vào sau bức tường, Nhật Huy cảm thấy tim mình bỗng dưng đập mạnh mà không thể lí giải được.

*bình tĩnh nào!*

Đợi một lát sau, len lén nhìn ra bên ngoài cửa sổ lần nữa, thấy dưới sân giờ đã không còn bóng dáng Thế Long, Nhật Huy mới thở phào. Cậu kéo màn lên, đưa mắt ngắm bên ngoài một lát rồi xuống nhà tìm mẹ, hy vọng sẽ có được thứ gì đó để cho vào cái bụng đang bắt đầu biểu tình.

-- o0o --

Suốt cả buổi sáng hôm nay, Thế Long dường như không thể chú tâm vào bài học trên lớp. Cứ cố gắng dặn lòng mình phải chú ý nghe giảng, thì chỉ được một lúc sau Duy Khang ngồi kế bên lại bắt gặp thấy anh chàng trong bộ dạng lơ đãng đâu đâu.

- Này! Mày bị làm sao thế? Không khỏe à?

Trông Thế Long lúc này, Duy Khang nhịn không được, bèn đưa tay đập một cái lên vai thằng bạn, kèm theo vẻ mặt đầy nghi vấn. Có lẽ bất ngờ mà Thế Long giật nảy cả lên, vội quay sang nhìn Duy Khang với ánh mắt như người vừa tỉnh mộng. Chính Duy Khang cũng không thể tin được lại có ngày thằng bạn vốn lạnh lùng cố hữu của mình lại trưng ra được vẻ mặt như thế.

- Sao?

- Tao mới là đứa phải hỏi mày câu đó đấy? Hôm nay mày bị gì à?

- Không có gì cả. Chán, không muốn học thôi.

- Được rồi. Chuyện gì thì tí vào canteen kể tao nghe.

- Trưa nay tao không ở lại trường.

Chỉ vừa nghe thế, Duy Khang lại lần nữa trố mắt sang nhìn chằm chằm vào Thế Long.

*rõ ràng là thằng này hôm nay lạ lắm*

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Duy Khang cũng không cần đoán già đoán non gì cho nhọc người, bởi Nhật Huy hiện tại đang ở nhà, mà bình thường nếu trong trường hợp này nó sẽ chẳng dại gì về nhà để chạm mặt cậu nhóc. Lần này bỗng dưng lại đòi về thì chỉ có mỗi một khả năng duy nhất...

Thế Long giờ ra chơi hôm ấy cũng không có cùng lũ bạn chơi bóng như mọi ngày. Đây phải nói là lần đầu tiên mà Duy Khang trông thấy Thế Long trong cái bộ dạng ấy. Thời điểm thấy Thế Long không cùng mình ra sân bóng, đem nghi vấn hỏi ra thì mới biết thằng bạn định lên sân thượng hóng gió, quả là chuyện không tưởng. Tuy đã có ý định tranh thủ thời gian ấy nói chuyện với nó, nhưng Duy Khang biết có lẽ Thế Long hiện tại cần yên tĩnh một mình để thông suốt một số chuyện, nên cũng không có đi theo. Tường Vy ngày hôm ấy nhân lúc trống vừa báo đã vội chạy sang bàn Thế Long, nhưng lại chậm mất một bước. Mặt mày ủ rủ đi hỏi Duy Khang thì chỉ nhận được một cái lắc đầu đầy hờ hững.

-- o0o --

*cậu ta đang làm gì?*

Trên màn hình điện thoại lúc này là một dòng status mà theo như thông báo thì nó được đăng cách đây chỉ vài phút.

"chán! Ghét cái cảm giác phải ở nhà một mình."

Ở bên dưới là mấy comment qua lại giữa Nhã Uyên và Nhật Huy, và dĩ nhiên là chúng cũng chỉ vừa mới đây.

[cậu khỏe không?]

Vô thức đưa tay gõ một dòng chữ, nhưng rồi lại lập tức bấm delete ngay sau đó. Kéo xuống bên dưới, Thế Long lại thấy một tấm ảnh mà nhỏ Uyên tag Nhật Huy vào. Trong tấm ảnh ấy là Nhật Huy lúc vẫn còn ở bệnh viện, với dáng ngồi bé nhỏ, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ. Lặng nhìn bức ảnh ấy một lúc lâu, cho tới tận khi trống báo vào tiết, Thế Long mới chịu cất điện thoại vào túi rồi rảo bước về lớp.

Trưa hôm đó, trống tan học chỉ vừa mới điểm là Thế Long đã vội vác ba lô ra xe rồi đi thẳng về nhà. Tường Vy khẩn trương hơn vì đã rút kinh nghiệm ban nãy, nhưng thậm chí đến gọi một tiếng cô ta cũng không kịp. Nhìn cái bộ dạng khẩn trương của Thế Long mà Tường Vy tức muốn trào máu tại chỗ. Cô không hiểu ngày hôm nay vì cái gì mà anh lại luôn vội vội vàng vàng như thế. Cái cảm giác người thì trước mắt nhưng không thể làm gì, nó quả thật rất khó chịu. Nhìn sang Duy Khang với ánh mắt đầy nghi vấn, Duy Khang cũng chỉ đáp lại cô ta một cái liếc xéo không mấy quan tâm cùng một cái nhún vai rồi hờ hững ra khỏi lớp, đi về phía canteen.

Lại một ngày nữa trôi qua trong sự buồn chán. Thật sự là cứ tưởng về nhà sẽ được thoải mái hơn, nhưng mà hiện tại thì Nhật Huy đang cảm thấy mọi thứ cũng chẳng có bao nhiêu thay đổi, vì ở một mình trong căn nhà rộng rãi thế này mà không có lấy một người thân bên cạnh, điều đó cũng chán không kém so với lúc còn ở viện. Có chăng thì chỉ là cảm giác thân thuộc của nhà mình mà thôi.

- Dì Lâm ơi! Trưa nay dì không cần làm bữa trưa cho con đâu nhé! Con không đói.

Nguyên cả bữa sáng Nhật Huy chẳng biết làm gì ngoài việc cầm cái tab bên người hết xem mấy bộ phim linh tinh rồi lại chuyển sang đọc báo check tin tức, xong thì lại login Facebook nhân lúc ở trường đang giờ ra chơi mà kiếm nhỏ Uyên nói chuyện phiếm. Được một lúc thì hết giờ ra chơi, nhỏ Uyên phải vào lớp, và cậu thì lại tiếp tục... buồn chán. Nằm trên giường lăn lộn một hồi cũng gần đến giờ cơm trưa, mà Nhật Huy thì giờ chẳng còn tâm trí đâu mà ăn.

Nghe thấy câu nói của Nhật Huy , dì Lâm - đầu bếp riêng của Trương gia vì lo cho sức khỏe của cậu, lại càng không muốn bị ông bà chủ quở trách, liền lên tiếng thuyết phục cậu không nhiều thì ít cũng phải ăn một chút. Nhưng bà chưa kịp mở miệng thì...

- Cậu không được bỏ bữa.

Nhật Huy lúc này vừa mới xoay người định về phòng, nghe giọng nói của Thế Long thì đâm ra bất ngờ. Xoay người lại nhìn xuống Thế Long đang đứng ngay cửa chính dưới lầu, Nhật Huy tròn mắt, miệng thì không biết nên nói cái gì.

- Dì cứ đi chuẩn bị đi, cả cho cháu nữa.

- Ừ được rồi! Hai con đợi dì một lát.

Chuyển mắt sang nhìn dì Lâm để cố xua đi cái không khí khó xử lúc này, Nhật Huy đưa tay lên mũi không ngừng gãi gãi. Mỗi khi rối, cậu vẫn thường như thế. Thế Long thì đứng tại chỗ nhìn Nhật Huy một hồi rồi cũng bước chân lên lầu. Lúc đi ngang qua Nhật Huy, anh chàng để ý thấy cậu tỏ vẻ rụt rè rồi nép hẳn người sang một bên.

- Cậu xuống nhà đợi tôi một lát.

Nhật Huy nhìn theo Thế Long, rồi cẩn thận trở xuống lầu, ngồi trên sofa mở tivi chuyển loạn vài kênh giết thời gian. Tầm mười phút sau Thế Long trở xuống. Nhìn Thế Long, Nhật Huy biết anh vừa tắm xong vì đầu tóc vẫn còn đang ươn ướt. Vươn tay lấy remote tắt tivi rồi cậu đứng dậy đi về phía phòng ăn. Thế Long thì đi ngay theo sau, kéo ghế giúp Nhật Huy rồi mới vòng sang phía đối diện ngồi xuống. Thời điểm trông thấy hành động đó của Thế Long, Nhật Huy khựng lại đôi chút, đưa tay gãi gãi sóng mũi của mình, mắt thì cứ liếc liếc sang khuôn mặt Thế Long lúc này như đang cố tìm ra được một chút biểu cảm trên gương mặt của anh.

Dì Lâm khi thấy cả hai cậu chủ đều đã yên vị trên bàn ăn thì cũng đốc thúc người làm trong nhà mang bữa trưa lên. Nhìn mấy món ăn trên bàn mà theo như dì Lâm bảo đều là những món giúp xương mau lành, Nhật Huy không khỏi choáng váng. Một mình cậu biết phải ăn hết từng ấy thức ăn như thế này bằng cách nào cơ chứ. Nhìn thấy đôi đũa trên bàn, lại nhìn đến cánh tay phải của mình đang vẫn còn phải băng bó, Nhật Huy để lộ ra một chút bối rối. Nhìn ra nét mặt của Nhật Huy, Thế Long liền hiểu ý.

- Dì lâm! Dì lấy giúp con một cái muỗng.

Ngước lên nhìn Thế Long, Nhật Huy thấy anh lúc này đang nhìn mình chăm chăm, rồi ngay lập tức lại nhìn vào bàn ăn, tay không ngừng lừa xương cá biển ra, cho vào chén rồi đẩy đến trước mặt cậu. Nhận lấy muỗng từ dì Lâm, nhìn cái chén Thế Long vừa đưa về phía mình, rồi lại nhìn đến sắc mặt của Thế Long lúc này, Nhật Huy bất giác không biết ngày hôm nay anh ta rốt cuộc vì cái gì mà tỏ vẻ quan tâm tới mình đến vậy. Dường như nhận ra ánh mắt khó hiểu của Nhật Huy, Thế Long thôi không nhìn đến cậu nữa, bắt đầu chăm chú động đũa.

Bữa trưa hôm ấy vẫn như mọi lần trước đây, vẫn cái sự im lặng đó; nhưng dường như Nhật Huy không còn cảm thấy sự lạnh lẽo ngột ngạt nữa. Cậu không thể lí giải sự chuyển biến này là vì đâu, cậu cũng không biết liệu đây là thật hay lại giống như những lần trước, chỉ là những phút cậu ngộ nhận.

Sau bữa trưa, Thế Long lại theo sau Nhật Huy mà lên lầu. Thời điểm mình đi trước, còn anh lại lặng lẽ theo sau, Nhật Huy cảm thấy kỳ cục, mà cũng ấm áp lạ lùng. Khi đến cửa phòng, cậu nhận ra Thế Long thoáng một chút chần chừ không mở cửa, cho đến khi nhìn thấy cậu đã vào phòng.

Cả buổi trưa hôm ấy, đem toàn bộ chuyện vừa xảy ra kể cho Nhã Uyên nghe, Nhật Huy sau đó nằm suy nghĩ lại cũng không nhớ rõ hai đứa rốt cuộc đã nói những gì, duy chỉ có một câu mà Nhã Uyên nói ra làm cậu phải suy nghĩ nhiều...

[anh ấy đang bắt đầu quan tâm đến cậu hơn rồi đấy]

-- o0o --

Tối hôm ấy cũng giống hệt như bữa trưa, Thế Long vẫn đi theo sau Nhật Huy lúc xuống lầu ăn tối. Tuy có một chút cảm thấy khó xử; nhưng không thể phủ nhận một điều rằng Nhật Huy dường như cảm thấy thích việc này lắm. Thời điểm ngồi vào bàn, Thế Long vẫn không quên đưa tay kéo ghế cho cả cậu. Dường như cảm thấy quen với việc ấy rồi, Nhật Huy cũng không có mấy phản ứng, chỉ khẽ cúi đầu, mỉm cười trong lòng.

Bữa tối diễn ra trong không khí khá ấm áp. Bố mẹ cả hai thì mải mê chuyện trò với nhau về chuyến công tác sắp tới. Thế Long thì vẫn cứ im lặng, chốc chốc lại gắp thức ăn cho Nhật Huy, còn cậu mỗi lần như thế chỉ biết liếc liếc mắt nhìn anh, rồi lại nhìn sang ánh mắt dò xét lẫn cái kiểu cười đầy ẩn ý của bố mẹ. Tất cả có vẻ đã và đang diễn ra suôn sẻ, nếu như không có câu nói này...

- Tối nay có cần mẹ tắm cho con không?

Nhật Huy thậm chí đã nuốt trọng luôn miếng thịt đang ăn trong mồm. Thế Long ngồi cạnh nhìn cậu hai mắt trợn tròn lên, chật vật vì sặc nên vội đưa cốc nước trên bàn về phía cậu. Nhận lấy cốc nước trên tay Thế Long uống một ngụm, rồi lại nhìn sang mẹ mình; Nhật Huy không tin được vào câu mà bà vừa nói.

- Mẹ! Sao lại nói chuyện đó ở đây chứ... Với cả con đã 17 tuổi rồi. Kì cục...

- Có gì của con mà mẹ chưa thấy nào. Tay chân con như thế thì làm sao mà

tự xoay sở được, nhỡ như lại ngã, trúng đến vết thương thì phải làm sao?

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ mình lúc này, Nhật Huy chính thức biết bà không hề nói đùa. Còn bản thân cậu hiện tại không thể hiểu được sao mẹ mình lại có được cái ý nghĩ đó nữa. Dù gì thì cậu cũng đã là một thằng con trai 17 tuổi, có bé bỏng gì nữa đâu mà đòi mẹ tắm cho. Chỉ cần nghĩ tới thôi là mặt Nhật Huy đã nóng lên vì ngượng rồi. Thấy vẻ không cam chịu của cậu con trai mình lúc này, ông Thế Hiển bèn phải nói thêm vào.

- Bố thấy mẹ nói đúng đấy. Tay con đang lành, không được chủ quan...

- ... Để con giúp cậu ấy.

Hiện tại không chỉ mình Nhật Huy mà ngay cả bố mẹ cả hai đều không khỏi ngạc nhiên. Cả ba người nhìn chằm chằm vào Thế Long như thể xác nhận điều mình vừa nghe được không phải là ảo giác.

- Con...?

Nhận được cái gật đầu của Thế Long, ông Thế Hiển và cả bà Tú Anh nhìn nhau rồi không ai bảo ai, cùng nhau mỉm cười nhẹ. Còn Nhật Huy thì chỉ cúi đầu vào chén, tay thì không ngừng cầm muỗng đâm chọc chỗ thức ăn của mình.

-- o0o --

- Tôi pha xong nước rồi, cậu vào đi.

Sau bữa cơm, đúng như lời Thế Long đã nói, anh chàng sau khi "hộ tống" Nhật Huy lên phòng thì cũng tự mình vào phòng tắm chuẩn bị nước cho Nhật Huy. Nhật Huy ở bên ngoài chẳng biết nên làm gì giữa cái không khí này, cứ mãi ngồi trên giường, bàn tay thì cứ giống như mọi lần, lại không ngừng gãi gãi cái mũi tội nghiệp. Đến khi nghe Thế Long bên trong gọi mình, cậu mới cầm chiếc áo choàng đang đặt trên giường đi về phía phòng tắm.

- Anh... ra ngoài đi! Em tự làm được.

- Nước tôi đã pha sẵn rồi, cậu cẩn thận kẻo ngã, cũng đừng để cho cánh tay kia bị ướt. Tôi ngồi bên ngoài, cần gì thì cứ lên tiếng.

Nói rồi Thế Long xoay người trở ra, không quên đưa tay kéo cánh cửa phòng tắm lại. Tuy nói là cửa nhưng thật sự cái thiết kế của phòng tắm chỉ toàn kính là kính, cho nên bất cứ gì bên trong đang diễn ra thì ở bên ngoài Thế Long đều có thể lờ mờ thấy được. Nhìn vào bên trong, cảm thấy Nhật Huy có lẽ đã an ổn trong bồn tắm, Thế Long dần chuyển tầm mắt sang xung quanh căn phòng.

Khác với cái không khí lạnh lẽo trong phòng của mình, Thế Long lại cảm nhận được ở trong căn phòng này có chút gì đó ấm cúng. Thoang thoảng trong không khí là hương thơm dìu dịu từ bệ hoa bên ngoài cửa sổ theo gió nhẹ đưa vào. Cũng là hai căn phòng với kiến trúc giống hệt nhau, và lại còn ở cạnh nhau; nhưng Thế Long cũng không biết tại sao lại có sự khác biệt ấy. Trên chiếc bàn đầu giường của Nhật Huy là một khung ảnh của cậu và mẹ; trong tấm ảnh ấy mẹ cậu ngồi trước, còn Nhật Huy thì ở phía sau choàng hai tay ôm chặt lấy bà, mắt thì cười tít. Khẽ cầm tấm ảnh lên để nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt Nhật Huy trong đấy, Thế Long bất giác mỉm cười.

Nhìn cậu trong tấm ảnh cứ như một đứa trẻ đang quấn mẹ làm nũng vậy.

- Ahhhhhhhhhhhh!

Bỗng từ trong phòng tắm phát ra tiếng hét của Nhật Huy, Thế Long vội đặt khung ảnh xuống bàn rồi chạy vào trong.

- Cậu không sao chứ?

... mặt đối mặt, mắt đối mắt...

- Ahhhhh!

Thế Long theo bản năng, vội đóng sầm cánh cửa lại rồi đưa nắm tay lên trước miệng ho khan, mắt thì đảo loạn trên trần nhà. Cảnh tượng vừa rồi có vẻ hơi tế nhị thì phải. Thời điểm nghe tiếng hét của cậu, Thế Long vội chạy vào thì thấy trên người cậu không có một mảnh vải che thân, cả người ngã sõng soài trên bồn tắm, một chân thậm chí vẫn còn thò ra ngoài; may mà cánh tay bị thương không có vấn đề gì. Nghĩ lại thì tuy có một chút không được hay ho cho lắm nếu cứ đứng ở đó mà nhìn, nhưng dẫu sao thì cả hai đều là con trai, vả lại với cánh tay như thế thì bây giờ hẳn là anh chàng phải vào giúp rồi. Nghĩ vậy Thế Long lại lần nữa mở cửa, trông thấy Nhật Huy đã kịp vơ lấy chiếc khăn mặt gần đó che đi chỗ "nhạy cảm", lại nhìn xuống dưới sàn lúc này là nguyên một vũng nhơn nhớt, mà theo Thế Long nghĩ đó là sữa tắm - nguyên nhân sự việc vừa rồi. Vơ lấy một chiếc khăn cạnh đó, anh chàng lau sạch đi sàn nhà rồi đỡ cho Nhật Huy ngồi ngay ngắn lại trong bồn tắm.

Nhật Huy từ lúc đó trở đi chỉ biết ngồi yên không động đậy, tay thì vẫn ra sức giữ chiếc khăn để đảm bảo cho nó yên vị tại chỗ "ấy", còn mặt thì vẫn còn đỏ gay mà không hề có dấu hiệu giảm xuống. Cảnh tượng này làm cậu căng thẳng đến mức khi Thế Long chạm vào cậu, Nhật Huy thậm chí đã giật nảy cả người lên.

- Được rồi! Cậu cẩn thận một tí.

Quay người lại lấy tất cả sữa tắm lẫn dầu gội các thứ đặt lên trên bệ bồn tắm cho Nhật Huy không phải khó khăn để lấy chúng, rồi sau đó Thế Long lần nữa đóng cửa quay trở ra ngòai. Nép mình vào cánh cửa, anh chàng thở phào một hơi thật dài. Điều làm chính Thế Long cũng trở nên khó hiểu đó là giây phút trông thấy cả người Nhật Huy không một mảnh vải, với một chân còn đang vất vưỡng bên ngoài, để lộ ra cái nơi-mà-ai-cũng-biết-là-đâu; cái cảnh đầy ám muội đó cứ lỡn vỡn trong đầu anh chàng từ đó cho đến tận lúc đã ra bên ngoài. Cảm nhận được tim mình lúc này đang đập mạnh không ngừng, Thế Long thật sự không biết phải gọi tên cái phản ứng của mình vừa rồi là gì...

*tại sao mình lại vậy !!!*

Hết chương 8
------

<_ < vì lỡ hứa với ai đó nên Hoka mới đăng chương 8 <_<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro