Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Cơn Mơ

Và rồi với cái lý do "cánh tay con vẫn chưa lành" nên Nhật Huy được bố mẹ "đặc cách" giao toàn quyền xử lý cho Thế Long. Từ mỗi bữa ăn, người gắp thức ăn cho Nhật Huy cũng là do Thế Long ngồi cạnh "đảm nhiệm". Rồi đến cả việc tắm rửa cũng là do Thế Long chuẩn bị nước hộ cậu, dìu cậu vào tận bồn tắm, ngồi chờ bên ngoài cho đến tận khi cậu tắm xong, nhìn thấy cậu đã ổn rồi mới trở về phòng mình.

Bố mẹ cả hai nhìn thấy Thế Long đã dần dần quan tâm Nhật Huy hơn thì cũng an lòng. Tuy nhiều lúc cả hai nghĩ phải chăng chỉ là do Thế Long muốn bù đắp lỗi mình đã gây ra nên mới tự nguyện làm thế. Nhưng rồi cả hai vợ chồng cũng thôi suy nghĩ sâu xa, vì dù gì thì với tình hình hiện tại chứng tỏ Thế Long đã không còn ghét Nhật Huy như trước đây nữa .

Về phần Nhật Huy, cậu mỗi ngày vẫn đều đặn nhận sự quan tâm, mà đôi khi phải dùng đến từ "chăm bẵm" để diễn tả từ Thế Long. Mỗi lúc như thế thì thật sự trong lòng cậu có một chút hạnh phúc. Đối với một tên con trai, việc biểu đạt tình cảm luôn là điều khó khăn nhất. Bởi thế Nhật Huy luôn nghĩ tuy bên ngoài Thế Long vẫn xưng hô tôi - cậu với mình, nhưng qua những hành động mấy ngày vừa qua của anh, cậu biết mình thực sự đã có thể làm cho Thế Long thay đổi.

Còn đối với Thế Long, việc chăm sóc cho Nhật Huy như thế mỗi ngày, cứ vô thức đã dần trở thành một thói quen của mình. Đôi lúc bản thân anh chàng nghĩ vu vơ rằng một thời gian ngắn nữa thôi Nhật Huy sẽ lành bệnh, vậy có phải mình sẽ không còn phải làm thế với cậu nhóc ấy mỗi ngày nữa hay không? Và cứ mỗi lần nghĩ đến điều đó, trong lòng Thế Long lại bỗng dưng dâng lên một nỗi mất mát mơ hồ; mà cũng hệt như mọi lần, Thế Long đều không thể lý giải được.

(TMD~ 'A' cậu đ... Không nhận ra là tui hốt Huy Huy về dinh đó)

-- o0o --

Một tuần lại trôi qua, tuy vết thương ở cánh tay của Nhật Huy đã tạm ổn định, nhưng vì chỉ còn ngày hôm nay nữa là cuối tuần rồi nên bố mẹ đều tán thành với nhau cho cậu nghỉ một hôm nữa để khỏe hẳn.

Hôm nay Thế Long lại một mình đi học. Nhật Huy giống như những ngày trước; mỗi sáng khi nghe tiếng mở cửa bên phòng Thế Long là lại đi đến bên cửa sổ vén màn nhìn xuống. Và có lẽ cũng đã thành một thói quen, Thế Long trước khi bước vào xe thì đều quay đầu nhìn về phía cửa sổ phòng cậu. Một tuần trôi qua, mỗi sáng đều là như thế.

Những ngày đầu, Nhật Huy cảm nhận rõ được trong lòng mình cái tâm lý ngại ngùng vì hai thằng con trai mỗi sáng đều làm việc ấy, cứ như thể vợ chồng son trao nhau cái nhìn chia tay mỗi sáng trước khi đến công sở vậy. Nhưng rồi cứ từng ngày, chính cậu cũng chẳng biết cái cảm giác trở ngại đó nó đã biến mất tự lúc nào.

Thế Long trong lúc ngồi xe đến trường vẫn không ngừng suy nghĩ về cái thói quen đó gần đây. Anh chàng tuy biết hiện tại bản thân đã dần thừa nhận cậu là em trai của mình, nhưng cả hai vẫn là hai thằng con trai với nhau, vì thế mà Thế Long cảm thấy có một chút gì đó không được đúng.

Nó xuất hiện thật sự đột ngột, nhưng Thế Long lại không thể nào ngăn bản thân mình mỗi sáng đều nhìn lên khung cửa sổ ấy để tìm kiếm khuôn mặt kia. Những suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu Thế Long mãi từ khi lên xe cho đến tận khi đến trường, và thậm chí cả trong những giờ học.

Duy Khang thời gian gần đây không thể nào không nhìn Thế Long bằng ánh mắt dò xét mỗi khi thấy thằng bạn của mình như thế. Duy Khang biết rõ Thế Long như vậy là vì cái gì, thậm chí anh chàng cũng đoán được những trăn trở trong lòng Thế Long lúc này. Nhưng Duy Khang biết không ai có thể giúp, mà chỉ có thể là phải tự bản thân Thế Long nhận ra điều đó mà thôi. Nhiều lúc nhìn cái vẻ mặt của Thế Long, Duy Khang lại không ngừng thắc mắc trong đầu, liệu cái tâm trạng của Thế Long có phải là phản ứng nên có của một thằng anh dành cho cậu em trai mình hay không? Dường như Duy Khang lờ mờ cảm thấy mọi chuyện có vẻ đang bị đẩy lên trên mức bình thường. Anh chàng từng nghĩ nếu trực giác của mình không lầm, thì vẻ mặt của Thế Long thời gian qua, chính xác hơn thì phải gọi là vẻ mặt của kẻ... tương tư. :3

- Này! Mày lại suy nghĩ cái gì mà không tập trung nghe giảng đi! - Bên dưới bàn, Duy Khang đá chân Thế Long một cái, kéo thằng bạn ra khỏi "mộng".

- Vài chuyện thôi...

- Có cần nói ra với tao cho dễ chịu không?

Suy nghĩ một lúc lâu, Thế Long hướng Duy Khang gật đầu một cái, trông có chút mệt mỏi rồi lại bắt đầu nhìn vào sách vở đặt trên bàn, cố tạm quên đi những suy nghĩ nãy giờ. Quả thật mấy ngày nay buổi sáng thì bài vở đều không thể vào được trong đầu. Chỉ có đêm đến sau khi len lén sang phòng Nhật Huy, chính mắt thấy cậu đã an giấc, Thế Long mới quay trở lại phòng mình, bắt đầu "chiến đấu" với sách vở. Đôi khi đến tận hai ba giờ sáng mà Thế Long vẫn còn ngồi trên bàn học, thậm chí có hôm sáng ra thì anh chàng thấy mình gục luôn trên bàn. Áp lực học hành, cộng với những suy nghĩ không tên cứ đảo lộn trong đầu, khiến Thế Long có một chút mệt mỏi.

Tường Vy kể từ mấy hôm trước vì thấy Thế Long cứ lạnh nhạt với mình, nên cũng đâm ra chán nản buồn bực. Với kinh nghiệm tình trường của mình, cô nàng quyết định áp dụng theo cái câu ông bà ta thường nói "theo tình tình chạy, chạy tình tình theo"; cố tình lơ Thế Long luôn, để xem thái độ của anh chàng sẽ như thế nào.

Nhưng Tường Vy lại không ngờ một ngày, hai ngày, đến ngày thứ ba trôi qua rồi mà Thế Long vẫn chẳng hề chủ động nói chuyện với mình. Thậm chí cô ta đã từng nghĩ có phải hay không Thế Long đã quên luôn sự tồn tại của cô bạn gái là mình. Ba ngày thì vốn không phải là quá dài, nhưng ba ngày Thế Long lạnh nhạt khiến cho một cô gái hiếu thắng như Tường Vy thực sự không thể nào chấp nhận. Và thế là cô ta quyết định bằng bất cứ giá nào, trưa hôm nay phải gặp mặt nói chuyện với Thế Long cho bằng được.

-- o0o --

- Thời gian qua tao thấy mày trên lớp không mấy khi chú tâm bài giảng gì cả. Nói thật xem! Mày khúc mắc chuyện gì trong lòng?

Trống ra chơi vừa điểm, Duy Khang và Thế Long đã cùng nhau leo lên tầng thượng của trường, bỏ luôn "kèo" với đám bạn. Với 15 phút ngắn ngủi giờ ra chơi, Duy Khang cũng không có rào trước đón sau gì, lập tức vào thẳng vấn đề.

Nghe câu hỏi của Duy Khang, Thế Long cũng chẳng biết nên trả lời thế nào. Khúc mắc ư? Thật sự thì bản thân mình vướng mắc điều gì trong lòng, Thế Long thật cũng không thể xác định được.

- Tao không biết. Chỉ là suy nghĩ vẩn vơ.

- Thế mày suy nghĩ những gì?

- Về cậu ta...

Quay sang nhìn Thế Long, Duy Khang thật sự chẳng biết vì cái gì mà đến bây giờ Thế Long nó vẫn không thể gọi Nhật Huy đàng hoàng một tiếng em trai hay chí ít là gọi tên Nhật Huy, để bớt đi cái cảm giác xa cách nữa.

- Nhật Huy?

- Phải...

- Có phải mày cảm thấy không còn muốn ghét cậu nhóc nữa rồi phải không?

Chần chừ một lúc như để kiểm chứng lại bản thân mình, Thế Long nghĩ quả thật mình hiện tại không còn bất cứ cái cảm giác chán ghét nào đối với Nhật Huy nữa. Thậm chí bây giờ là một cái gì đó thật sự khác biệt, nhưng cũng chẳng rõ ràng...

- Phải!

- Tao biết cái cách trước đây mày đối xử với Nhật Huy khiến hiện tại mày
trở nên khó xử. Nhưng tao tin cậu nhóc là một đứa hiểu chuyện. Hơn nữa tao nghĩ những lời ngày hôm ấy Nhật Huy nói, mày cũng đã nghe được mà phải không.

Cái hôm Nhật Huy xuất viện trở về nhà, lúc ông Thế Hiển và Nhật Huy nói chuyện với nhau, Duy Khang thật ra đã biết sự có mặt của Thế Long lúc đó. Duy Khang biết hành động bỏ đi của Thế Long khi ấy chứng tỏ những lời nói của Nhật Huy đã ít nhiều có tác động đến thằng bạn mình.

- Mày hiện tại chỉ cần quan tâm hơn đến Nhật Huy, và đừng quên thể hiện điều đó ra bên ngoài. Nhật Huy là một đứa nhạy cảm, tao biết cậu nhóc sẽ nhận ra điều đó sớm thôi.

Đặt tay lên vai Thế Long, nhìn ánh mắt đã giãn ra của nó lúc này; Duy Khang biết những lời nói của mình đã làm cho Thế Long thông suốt được một vài phần.

*cuối cùng thì mày cũng đã biết được cái cảm giác của gia đình*

Duy Khang mừng vì rốt cuộc cũng đã có người có thể cho thằng bạn này của mình cái cảm giác quan tâm và được quan tâm. Từng ấy năm tháng làm bạn với Thế Long, Duy Khang biết sự lạnh lùng của nó cũng vì sự lạnh lẽo của cuộc sống tạo nên. Duy Khang biết đã đến lúc cuộc sống của Thế Long bước sang một trang khác rồi.

-- o0o --

Toàn bộ cuộc nói chuyện của Thế Long và Duy Khang, Tường Vy đều nghe rõ. Thời điểm hai anh chàng cùng lên sân thượng, cô ta cũng bám theo rồi nấp cạnh đó nghe lén. Tường Vy không thể phủ nhận, kể từ sau vụ việc đó, Thế Long đã thay đổi. Nhưng ngoài cái vẻ lạnh lùng cố hữu trước đến nay đối với mọi người nay lại bỗng chuyển hẳn sang mình; thì Tường Vy lại không thể nhận ra những điều mà Duy Khang nhìn ra được. Cho đến khi nghe những lời Duy Khang nói, cô ta mới hiểu hóa ra người làm cho Thế Long thành ra cái dạng ấy lại là Nhật Huy. Điều duy nhất cô ta khó hiểu đó là rốt cuộc hai người bọn họ đang nói đến chuyện gì, mà Duy Khang lại khuyên Thế Long phải quan tâm đến thằng oắt Nhật Huy đó như thế.

*Mày thật sự còn dai dẳng hơn là tao nghĩ*

Nắm chặt bàn tay mình, ánh mắt sắc bén cùng với cái nghiến răng giận dữ, Tường Vy biết tiếp theo mình phải làm cái gì đó thì mới mong cứu vãn được mối quan hệ thật sự đang trên bờ vực này.

-- o0o --

Bố mẹ cả hai lại phải đi công tác trong vòng một tuần. Đến bữa tối chờ hoài mà không thấy Thế Long về nhà nên Nhật Huy đành phải ăn qua loa một mình rồi trở về phòng.

Hiện tại cậu hầu như đã lành bệnh nên cũng đã bắt tay vào xem qua đống bài vở mà buổi chiều Nhã Uyên vừa ghé sang đưa cho. Mặc dù chỉ mới tầm hơn một tuần không động đến sách vở thôi mà với đống bài tập đó, Nhật Huy nhìn vào cũng phải xoa trán vì chóng mặt. Sau mấy giờ đồng hồ liền chật vật, Nhật Huy cuối cùng quyết định tự cho mình một chút thời gian giải lao, thế là cậu xuống lầu tìm một ly cà phê mong chống chọi được với con buồn ngủ tối nay để kịp hoàn thành bài vở.

- Dì Lâm! Dì chưa về sao?

Vừa xuống phòng ăn thì Nhật Huy lại loáng thoáng thấy dì Lâm đầu bếp vẫn còn đang loay hoay nấu nướng gì đấy, mà giờ này mọi ngày thì đáng lẽ đã là giờ nghỉ rồi.

- Thế Long anh con nó vừa về, trông nó bảo vẫn chưa ăn tối nên dì nán lại một chút để chuẩn bị cho nó bữa tối rồi hẵng về sau ấy mà.

Nhìn vào mọi thứ cũng đều gần xong, lại thấy giờ cũng không còn sớm nữa, Nhật Huy bèn gợi ý dì Lâm để mình làm lấy phần việc còn lại.

- Dì cứ về đi, cũng không còn gì nhiều, dì để con làm là được rồi. Dù sao con cũng... đang rảnh.

Chần chừ một lát rồi bà cũng gật đầu mỉm cười với Nhật Huy, vội gỡ tạp dề ra treo lại trên tường rồi ra về. Nhật Huy thì bắt tay vào "thanh toán" xong mấy món đang nấu giữa chừng, dọn dẹp ra một bàn tươm tất rồi chạy lên lầu gọi Thế Long. Trước khi đi cậu vẫn không quên pha cho mình một ít cà phê.

-- o0o --

- Anh!

[Cốc cốc]

- Anh Thế Long!

Cánh cửa bật mở, Thế Long thấy Nhật Huy thì im lặng không nói gì. Trông thấy Thế Long cứ nhìn mình chăm chăm, Nhật Huy lại bất giác đảo mắt, tay thì không ngừng gãi gãi sống mũi.

- Anh xuống nhà ăn tối đi.

Nói rồi Nhật Huy cũng không đợi Thế Long trả lời câu nào, liền quay trở xuống dưới với cốc cà phê. Đến khi Thế Long xuống thì đã thấy một bàn thức ăn chuẩn bị riêng cho mình, còn Nhật Huy thì đang loay hoay với máy pha cà phê trong góc bếp. Thấy vậy Thế Long buộc miệng nhắc cậu.

- Tối rồi, cậu không được uống cà phê.

Bỗng nghe câu nói của Thế Long, Nhật Huy xoay người lại nhìn anh một thoáng. Cậu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên mà anh nói ra được một câu quan tâm đến mình, ngoại trừ cái buổi trưa cậu làm cơm cho anh hồi trước.

- Tối nay em phải thức khuya học bài. Thời gian qua nghỉ khá lâu nên em có nhiều bài tập lắm.

- Để ngày mai rồi hẵng làm. Nếu nhiều quá thì để tôi làm cùng.

Nhìn vẻ mặt ngập ngừng của cậu, Thế Long ngồi vào bàn bắt đầu động đũa, mục đích là không để cậu có cơ hội từ chối. Thật ra anh chàng biết bữa ăn này có một nửa là do cậu chuẩn bị, vì lúc nghe cửa phòng cậu bật mở, Thế Long cũng đi theo Nhật Huy xuống lầu, và vô tình nghe cuộc nói chuyện của cậu và dì Lâm. Đến khi Nhật Huy loay hoay trong bếp bắt đầu nấu nướng, Thế Long chẳng hiểu vì sao cứ đứng nép bên ngoài nhìn theo từng động tác của cậu.

Vì câu nói của Thế Long mà Nhật Huy cũng thôi không uống cốc cà phê đang cầm trên tay mặc dù đã được pha xong, đành đổ bỏ vào bồn rửa bát. Sau lại quay sang nhìn Thế Long một cái rồi rảo bước lên phòng, trở lại với đống bài tập vẫn còn cao ngất chờ mình giải quyết.

Mải miết thêm một giờ đồng hồ thì cơ bản bài tập cũng hoàn thành được hơn một nửa. Xoa xoa hai bên thái dương của mình, Nhật Huy cầm lấy tab rồi lăn sang giường, kiếm nhỏ Uyên để hỏi một số vấn đề về bài học mà cậu vẫn còn chưa hiểu. Cả hai đứa nói chuyện một lúc lâu thì Nhật Huy vì ngồi cả tối làm bài, mệt mỏi ngả người ra giường ngủ quên mất giữa chừng, bỏ lại Nhã Uyên phía bên kia đang không ngừng rủa xả thằng bạn chết tiệt dám cho mình "ôm cây đợi thỏ".

-- o0o --

- Đừng... đừng đánh tôi... đừng đánh mà....

- ...

- Đừng đánh... cứu... *chạy lại,ơm*

- ...

Đang ngồi chăm chú làm bài, bỗng dưng Thế Long lại nghe có tiếng động bên phòng của Nhật Huy. Anh chàng đứng dậy đi sang bên đó, áp tai vào cửa nghe một lúc liền hiểu được sự việc. Vội mở cửa thật nhẹ nhàng để không làm Nhật Huy tỉnh giấc, rồi sau đó lại gần bên giường của cậu.

Chẳng biết tối nay vì sao mà Nhật Huy lại nằm mơ thấy ác mộng, mà trong giấc mơ không gì khác ngoài sự việc tối hôm đó. Cái cảnh bọn chúng dồn cậu vào một góc, từng lời nói của chúng, và cả khi chúng không thương tiếc đạp tới tấp vào người cậu; tất cả bỗng dưng lại hiện về rõ mồn một.

Thế Long nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của Nhật Huy lúc này, cùng với đôi mày xô lại vào nhau, miệng không ngừng ú ớ những câu không rõ ràng thì liền biết cậu phải đang sợ hãi lắm. Bất giác điều đó làm cho Thế Long cũng rối trí theo. Anh chàng chẳng biết làm gì vào lúc này ngoài vô thức đưa bàn tay mình ra vuốt vuốt ngực, tay còn lại vuốt ngược theo mái tóc của cậu. May sao mà chỉ một lúc như thế, Nhật Huy cũng thôi không giãy giụa nữa, mắt cũng bắt đầu giãn ra, dần lấy lại sự an tĩnh. Thế Long nhìn thấy thế thì biết mình đã làm đúng cách, liền cứ thế mà chầm chậm vuốt ve trán cậu. Không biết có phải vì ánh sáng lờ mờ không rõ trong phòng lúc này hay không mà Thế Long lại cảm giác được mình đã thấy khóe môi của Nhật Huy nhẹ nhàng cong lên, mỉm cười.

Thật sự thì Nhật Huy biết rõ mình đang mơ nhưng không biết vì lý do gì mà cậu không tài nào dậy được. Thời điểm đang sợ hãi cực độ, bỗng bản thân lại cảm nhận được vòng tay của ai đó đang vỗ về... nhẹ nhàng, ấm áp lắm. Và rồi bản thân lại cứ thế lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Nhìn mồ hôi vẫn còn đang đọng thành giọt khắp trán Nhật Huy, Thế Long sợ cậu lại bị ốm nên đành nhẹ nhàng đứng dậy đi vào phòng tắm tìm một chiếc khăn, rồi sau đó trở ra cẩn thận lau khô khuôn mặt cậu. Xong xuôi tất cả, anh chàng bỗng dưng lại không muốn rời khỏi, mà ánh mắt lại cứ chăm chú nhìn vào cậu nhóc đang yên giấc bên cạnh mình. Cái tư thế ngồi dưới đất lúc này càng làm cho tầm mắt của Thế Long kề cận khuôn mặt Nhật Huy hơn. Nhìn sống mũi và cả lồng ngực cứ chậm rãi phập phồng theo từng nhịp thở, lại một lần nữa anh chàng tìm thấy cái bình yên khi ở bên cậu nhóc ấy. Thế Long biết có điều gì đó ở Nhật Huy làm cho mình phải chăm chú, làm cho mình không ngừng suy nghĩ đến. Hơn cả vậy, Thế Long còn biết có điều gì đó hoàn toàn không hề bình thường đang diễn ra trong con người mình; nhưng thật sự Thế Long không hiểu điều đó là cái gì, bản thân anh chàng thậm chí không thể định hình nổi điều ấy, và thực sự không hiểu vì sao mỗi lần ở cạnh Nhật Huy thì trong bản thân mình đều không ngừng cuồn cuộn lên dòng cảm xúc vô hình đó.

... mãi chìm trong dòng suy nghĩ mà Thế Long cũng không hề biết mình đã gục xuống, ngủ bên cạnh Nhật Huy tự lúc nào...

-- o0o --

Vì sáng nay là Chủ Nhật nên bác quản gia không cho người gọi hai cậu chủ dậy sớm. Rồi chờ mãi đến 8h sáng mà vẫn không thấy dấu hiệu nào chứng tỏ cả hai đã thức giấc nên bà đành phải đích thân lên lầu. Nhẹ nhàng gõ cửa phòng Nhật Huy nhưng không thấy ai trả lời, bà đành tự mở cửa nhìn vào trong. Không ai biết bà đã thấy điều gì, nhưng chỉ thấy bà mỉm cười một cái rồi lại như lúc đầu, nhẹ nhàng đóng cửa trở xuống.

Nhật Huy vì tiếng gõ cửa của bác quản gia nên cũng chợt tỉnh giấc. Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm cậu có phần không kịp thích nghi. Đưa tay lên che lại hai mắt, rồi lại vặn vẹo người trên giường mong xua tan đi được cơn buồn ngủ. Đến lúc mở mắt ra thì Nhật Huy thiếu chút nữa là lăn cả người xuống giường khi thấy ngay bên cạnh mình là khuôn mặt Thế Long ở trạng thái phóng đại. Cậu không biết vì sao mà Thế Long lại xuất hiện ở trong phòng mình, mà điều quan trọng là lại đang trong trạng thái ngủ ngồi cạnh mình như thế này. Sau một lúc trấn an chính bản thân mình, Nhật Huy chuyển sang nhìn chăm chú đến từng đường nét trên khuôn mặt của anh.

Đôi mắt đang nhắm nghiền với đôi mày sậm làm cho Nhật Huy không tài nào rời mắt khỏi được. Thật sự nhìn khuôn mặt Thế Long lúc này, hầu như không còn cái sự băng lãnh đáng sợ khi trước, không còn cái ánh nhìn lạnh lẽo luôn làm cho người khác cảm thấy khó gần; mà giờ đây chỉ còn lại một anh chàng với khuôn mặt tuấn tú, hiền lành. Và rồi không biết từ đâu lại thôi thúc Nhật Huy lấy can đảm đưa tay mình lên, chạm vào đôi mắt ấy, miết nhẹ theo hàng chân mày của Thế Long. Cái cảm giác ấy trong phút chốc làm cậu cảm thấy mình và anh gần gũi hơn bao giờ hết, dường như chưa từng có xa cách, chưa từng có sự lạnh lùng, hay bất kì biến cố nào cả, dù chỉ một...

Nhật Huy không biết có phải bản thân mình đang mất trí tạm thời hay không, mà thậm chí cả khi Thế Long chậm rãi mở mắt ra, bắt gặp hành động đó của cậu; nhưng cậu dường như cũng không có tỏ ra một chút e dè nào mà chỉ biết nhìn thẳng vào đôi mắt của anh lúc này...

... và Thế Long cũng thế... một cách chậm rãi, nhẹ nhàng, thật ấm áp.

Hết chương 9

--------
Tui bớt lười rồi đó :3 ừm :3 ........
*chảy thây* kya... Tui tan chảy rồi :3 lặn tiếp đây :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro