CHƯƠNG 25: LƯU LUYẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác Húc Kiên, cháu muốn bác ngày mai đến nhà cũ của Lạc Băng và tách cô ấy ra khỏi gia đình đó"

"Được!".

"Được rồi, bác nghỉ ngơi sớm đi"

"Vâng, thiếu gia cũng ngủ sớm đi ạ!"

"Cháu biết rồi!" anh vân vê chiếc bật lửa hình con sói trong tay cẩn thận suy nghĩ chuyện hệ trọng gì đó. Nhiếp Phong Thiên có thói quen khi suy nghĩ lại xoay bật lửa, tuy anh không hút thuốc nhưng bật lửa lúc nào cũng có bên người. Đột nhiên anh có cảm giác rất lo lắng cho Lạc Băng, anh không hiểu tại sao lại có cảm giác như vậy, lập tức anh đứng dậy đi nhanh vào phòng ngủ của Lạc Băng.

Ban đêm, trong căn phòng Lạc Băng mộng ảo như cổ tích, trên chiếc giường lớn, một thân mình mảnh mai đang run nhè nhẹ.

Lạc Băng ngủ không được an giấc, dường như là gặp phải ác mộng, ấn đường nhíu chặt lại, trong lúc mơ màng có vẻ rất khổ sở.

Ánh trăng lan tràn không gian, xuyên qua tấm rèm lụa màu hồng phấn bao phủ lấy căn phòng, mông lung, điệu đà như nước, lại chiếu lên hình dáng cao lớn của Nhiếp Phong Thiên ngồi bên giường. Cả bóng hình cao lớn phủ lên thân mình nhỏ bé đang bất an ngủ trên giường.

Nhiếp Phong Thiên chầm chậm đưa ngón tay lướt qua xương quai xanh của Lạc Băng, cúc váy ngủ màu trắng tinh khiết đã bị tuột một chiếc làm cho thân hình của Lạc Băng gợi cảm, quyến rũ làm cho nhịp tim anh lên xuống loạn nhịp.

Dưới ánh trăng, trên làn da non mịn lộ ra những vết thương cũ có mới có, sẹo chồng lên sẹo.

Ngón tay kia di chuyển trên người cô theo đường cong mềm mại, dừng lại trên vết thương.

Trong lúc ngủ, Lạc Băng cúi đầu nức nở, như con vật nhỏ bé vô lực, giấc ngủ không yên chút nào.

Ngón tay Nhiếp Phong Thiên chuyển hướng, vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay đặt ngay tại mi tâm đang nhíu lại. Khuôn mặt cô thật nhỏ, dường như bị bàn tay của anh hoàn toàn che kín.

Trong màn đêm yên tĩnh lộ ra một tia quỷ dị…

------------
Lúc  bừng tỉnh từ cơn ác mộng thì trong không khí thoang thoảng hương nước hoa, vẫn còn như bên má, bên môi cô, cũng dường như có hơi thở xa lạ nhưng lại ấm áp khác thường.

Cô mơ thấy người mẹ cũ bộ dáng như hung thần, cầm cây gậy từng cái từng cái đánh vào người cô; còn có người cha cũ ánh mắt tham lam nhìn cô, khi không làm được gì thì liền vung thắt lưng lên, gần như đánh cô đến suýt chết; cô rất đau, rất đau. Nhưng chính là, rất kỳ lạ…

Kỳ lạ là, ngay giữa lúc đau đớn trong cơn mộng, dường như có một sự ấm áp khiến cô an lòng. Sự ấm áp này lan tỏa nhẹ nhàng trên người cô, cảm giác đau trên mặt cũng biến mất, rồi sau đó, cơn ác mộng cũng biến mất tăm!

Không gian to lớn như trong mơ, làm Lạc Băng nhất thời không phân biệt được đây là trong mộng hay là thật, lẳng lặng ngồi một lúc, cô mới hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi trong mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro