Tôi yêu nhà tôi lắm (chương 7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ngô Thị Quỳnh Mai

TÔI YÊU NHÀ TÔI LẮM (tiếp theo)

CHƯƠNG 7: "Cô ấy là của tôi"  

"Renggggggggg....." - lại tiếng chuông điện thoại. Tôi ghét nhất khi đang ngủ mà bị đánh thức. Mất cả hứng! 

- Alo - tôi nói giọng ngái ngủ 

- ....  

- Alo ! 

- ... 

- ALO! - tôi chịu hết nổi với cái kiểu điện thoại nhấc máy rồi mà không chịu trả lời - Ai ở đầu dây thì xin lên tiếng! 

- Happy birthday to you ! Happy birthday to you ..... - một giọng hát "không được hay lắm" cất lên làm tôi sốc, tuy nhiên tôi vẫn để người ta hát cho xong đã (tất nhiên, tôi là người lịch sự mà ^^) 

- ....ôi bất ngờ quá.... 

- Chúc anh Phan Minh Lâm "già" thêm một tuổi sẽ... "già" hơn, giàu hơn, xấu xí hơn, da mặt nhăn nheo hơn. He he - giọng Kim Thái cười khúc khích trong điện thoại 

- Biết ngay mà! Cái giọng hát có một không hai đó chỉ có của cô mà thôi! Ha ha! 

- Chuyện! Vì tôi là Kim Thái mà. Ha ha! - Cười to 

- Mà ai cho cô chúc tôi thế hả??? - tôi bắt đầu nhớ tới lời Kim Thái chúc - Nói cho mà biết hồi còn học đại học tôi là "hot boy" đấy nhá! Đàn ông năm mươi vẫn còn ngời ngời xuân sắc. Tôi không già được đâu nhóc con ạ! Haha! - tôi cười đắc ý  

- Ều, sao mà anh tự tin thế! Wait and see (đợi mà xem)!!! Ha ha - Kim Thái lại cười to rồi cúp máy ngay lập tức - tút...tút... 

- Này này.... 

Cái con nhỏ này đúng là láu cá quá thôi. Dám chọc tôi! Nhưng mà cũng vui đấy chứ! Công nhận một điều Kim Thái xinh xắn thế mà hát "rởm" không chịu được. Nghĩ cũng kì, tại sao hồi cô ta đứng trên cầu thì hát cũng đâu đến nỗi. Chắc có lẽ "rượu vào lời ra" nó thánh thót hơn. Ha ha! Nãy tôi phải lấy tay bụm miệng mãi không dám cười thành tiếng.Người tôi xốn xang, chân tay bủn rủn. Kim Thái mà hát trên sân khấu thì "thần kinh" như Thị Nở cũng phải bỏ chạy. Nghĩ đến đó thôi là bụng tôi đã căng lên vì tức cười.  

Vậy là tôi đã bước qua tuổi hai sáu. Cũng đâu có già đâu nhỉ! Vẫn còn trẻ lắm! Tôi lại đang tự khen mình rồi. Tôi thấy vui vui. Có lẽ cũng nhờ cú điện thoại vừa nãy của Kim Thái. Hôm nay tôi phải đi chuẩn bị một số thứ cho cuộc họp quan trọng ở công ti. Lúc đi ngang qua phòng ba tôi, tôi vô tình nghe được ông ấy đang nói điều gì đó: "Tôi nghĩ là cứ làm thế đi. Tụi nó cũng có ý như vậy mà!". Tôi sơ ý làm rơi cây bút, ba tôi giật mình quay lại thấy tôi thì vội vã cúp điện thoại. Ông tươi cười với tôi : 

- Con trai, chúc mừng sinh nhật! 

- Dạ, con cãm ơn ba!  

- Con nhớ chuẩn bị cho cẩn thận nhá! Chiều nay 5h tại phòng tổ chức sự kiện của công ti đấy! 

- Ủa có chuyện gì không ba? 

- Con quên ba dặn là tổ chức sinh nhật cho con sao? - ba tôi nhíu mày 

- À, ra là chuyện đó. Sao ba lại bày vẽ thế? Con đã bảo là không cần cơ mà! 

- Sinh nhật con là dịp đặc biệt mà. Khách khứa ba cũng đã gửi thư mời rồi. Hơn nữa nhân dịp này gặp mặt các đối tác làm ăn lớn cũng tốt đó con. Con phải chuẩn bị kĩ càng đi. Không được lôi thôi! 

- Nhưng, ba... 

- Không nhưng gì hết! - ba nghiêm giọng - Thôi ba đi công việc đây. Lát còn phải xem mọi người chuẩn bị ra sao nữa. Con làm gì làm đi nhé! 

- Vâng...con chào ba! 

4h30p chiều  

Khách khứa đã đến khá đông. Tôi đứng trong phòng làm việc nhìn ra ngoài sân thấy xe dựng san sát nhau. Không lẽ ba tôi lại mời nhiều người quen như vậy. Tự dưng tôi cảm thấy hồi hộp và trong người hơi khó chịu. Có lẽ tôi cần một chút không khí cho dễ thở. Tôi ra khỏi phòng và lên thẳng sân thượng. Chiều tà. Ánh hoàng hôn đỏ au trông ấm áp quá đỗi. Gió trên đây thổi mạnh thật. Gió ùa vào cơ thể tôi, lùa vào tóc tôi mát lạnh. Một cảm giác bình yên xông vào tâm trí tôi. Một mùi hương thân quen đang bủa vây lấy tôi. Bất giác tôi quay lại phía sau. Bỗng nhiên tim tôi đập liên hồi, mắt tôi như mờ đi. Em đứng đó nhìn tôi mỉm cười trông mới mĩ miều làm sao 

- Nhớ em không Gà Con?! - em mỉm cười hiền lành 

- Khả...Khả Mi...Sao em lại xuất hiện ở đây? - tôi như không tin vào mắt mình 

- Hôm nay là ngày quan trọng của một người quan trọng mà, em không ở đây thì còn ở đâu nữa ? - cô ấy vừa nói vừa tiến lại gần tôi 

- Ý...ý em là sao...? 

Tôi chưa kịp nói dứt câu thì Khả Mi đã sà vào lòng tôi, nhanh như chớp đôi môi cô ấy đã đặt lên môi tôi lúc nào không hay. Tôi như say đi. Cái cảm giác yêu thương năm nào trong tôi lại ùa về một cách dữ dội. Ôi hạnh phúc xiết bao khi lại được em ôm hôn như thế này. Mùi hương nồng nàn từ cổ em, tóc em làm đầu óc tôi như mụ mị cả đi. 

- Gà Con của em, anh vẫn còn yêu em lắm đúng không? - Khả Mi vừa hôn tôi, vừa nũng nịu hỏi 

- Uh...uh...anh...tình cảm của anh dành cho em đâu hề thay đổi... 

"Rầm", tiếng gió đập cánh cửa vào tường làm tôi và Khả Mi giật mình. Và điều làm chúng tôi giật mình hơn nữa khi thấy Kim Thái đứng đó nhìn chúng tôi từ lúc nào. Tôi lúng túng: 

- À...Kim Thái, sao cô lại...có mặt ở đây....? 

- Tôi...tôi không biết là...hai người....- Kim Thái mặt đỏ lựng bối rối - tôi chỉ là...muốn...muốn...đi chơi tí thôi....tôi... 

- Cô ta là ai vậy anh Minh Lâm - Khả Mi hỏi tôi 

- À...à cô ấy là con gái của đối tác làm ăn lớn của công ti anh...cô ấy là... 

- Tôi là Kim Thái, hì - cô bé nhanh nhảu - Tôi xin lỗi, tôi không có ý làm phiền hai người. Tôi xin phép lui ngay bây giờ...- nói rồi cô bé quay mặt chạy thẳng không kịp để tôi giải thích một lời. 

- Anh với cô bé đó có quan hệ gì mà sao thấy anh có vẻ lúng túng vậy hả anh Minh Lâm? - Khả Mi hỏi tôi bằng một giọng nghi ngờ 

- Ồ không! Anh với Kim Thái chỉ là bạn bè bình thường. Giữa anh và cô ấy không có thứ quan hệ như em nghĩ đâu - tôi vội vàng nói 

- "Thứ quan hệ như em nghĩ" nghĩa là sao? Tại sao anh lại nghĩ là em nghi ngờ giữa anh và cô ta có mối quan hệ nào? Hay đúng là anh có tình cảm với cô ta thật nên mới phải trả lời rào trước đón sau như thế? 

- Không...không phải như thế! Em phải tin anh - câu hỏi của Khả Mi làm tôi toát mồ hôi 

- Nếu anh và Kim Thái không có chuyện gì thì anh không phải lúng túng như thế này đâu. Anh đừng có nói dối tôi! Đồ tồi ! - Khả Mi nói xong cũng quay lưng đi thẳng 

- Gượm đã Khả Mi, em đi đâu vậy - tôi gọi với theo nhưng cô ấy không thèm ngoái lại hay nghe tôi giải thích 

Vừa cảm thấy khoan khoái trong người thì giờ tôi lại cảm thấy bực bội. Chuyện xảy ra nhanh như chớp khiến cảm xúc trong tôi cũng phản ứng không kịp. Tôi đang mệt mỏi thì Khả Mi xuất hiện trước mặt tôi, ôm hôn tôi như ngày nào. Tôi đã tưởng như mình sướng điên lên được. Thế mà sự xuất hiện của Kim Thái đã phá hỏng tất cả. Lại là Kim Thái, sao lúc nào cô ta cũng phá hoại sự yên ổn của tôi vậy chứ? Tôi bỗng thấy giận cô ta vô cùng! Trần Kim Thái, khi nào thì cô mới chịu để yên cho tôi sống đây!!!

Tại phòng tổ chức sự kiện tổng công ti Minh Thành 

Sau khi ba tôi tuyên bố lí do buổi lễ cùng quý vị khách quý và tôi (nhân vật chính của "sự kiện" này) lên "phát biểu cảm tưởng" thì bữa tiệc được bắt đầu. Sự ồn ào, huyên náo, âm nhạc, tiếng cười, giọng nói cứ vang lên liên tục làm cho tôi mệt mỏi. Tôi không hiểu ba tôi thích thú điều gì ở đây mà lại làm vậy. Bỗng Kim Thái ở đâu đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi: 

- Anh Minh Lâm, không xong rồi, sắp có chuyện rồi. Anh phải đi với tôi, đi ngay bây giờ! - Kim Thái vừa khẩn trương nói vừa kéo tay tôi đi  

- Gượm đã, có chuyện gì gấp gáp mà cô kéo tay tôi như thế này hả - tôi giằng lại 

- Không có thời gian cho anh lằng nhằng đâu. Đi ngay không thì quá muộn đó. Đến lúc đó thì anh không bảo vệ được tình yêu của anh đâu! 

- Sao cơ ??? - tôi ngạc nhiên vô cùng - "Tình yêu" của tôi là sao? 

- Anh nói nhiều quá!!! - Kim Thái hét to và gằn giọng - Rốt cuộc có chịu đi theo tôi không ???!!! 

Tôi đành gật đầu đồng ý và để Kim Thái kéo đi. Cô bé kéo tôi ra một nơi khá xa phòng tổ chức sự kiện, khá là kín đáo và đỡ ồn hơn. Kim Thái nhìn tôi với ánh mắt hoảng sợ: 

- Anh Minh Lâm, không xong rồi. Ba tôi và ba anh sắp công bố với mọi người về "hôn ước" giữa hai chúng ta ! - Kim Thái nói gấp gáp 

- Hả ?! - Tôi sốc - cô bảo là hai người ấy công bố với mọi người "hôn ước" của chúng ta á??? Giữa tôi Phan Minh Lâm và cô Trần Kim Thái sao? 

- Ừ...chính xác là thế! 

- Nhưng...tôi và cô làm gì có cái "hôn ước" nào đâu??? Sao lại có chuyện này cơ chứ!!! 

- Tôi không biết! Tôi chỉ biết rằng sáng nay tôi đã vô tình nghe lỏm được ba tôi nói chuyện điện thoại với ba anh. Tôi cũng không hiểu sao hai người họ lại làm vậy. Tôi đã cố gắng giải thích với ba tôi là bây giờ chưa phải lúc nhưng ông ấy cứ một mực bảo rằng chỉ là đính hôn thôi, chưa phải là kết hôn ngay bây giờ. 

- Thôi xong rồi! - tôi nhớ lại cú điện thoại sáng nay của ba tôi - Việc hôm nọ cô gây ra ở khách sạn Wonder bây giờ thành thảm họa rồi!!! 

- Tôi...tôi...xin lỗi...!!! - Kim Thái nói như sắp khóc - Nhưng...tôi không nghĩ hai người ấy lại đi tính toán chuyện này cho hai chúng ta. Nếu không kịp ngăn cản họ lại thì lát nữa họ sẽ lên công bố hôn ước mất thôi ! Mà chuyện này đã công bố ra rồi thì không thể rút lại được nữa... hu...hu... 

- Trời ơi!!! - tôi bực - đừng có khóc! Cô làm tôi rối quá đi thôi! 

- Hu...hu - Kim Thái khóc to hơn - tôi không biết thật mà....tôi không biết anh có bạn gái rồi...tôi...huhu... 

- Bạn gái á? - tôi giật mình 

- Ừ, cô gái xinh đẹp mà anh ôm hôn chiều nay trên sân thượng ấy... 

- Vậy ra cô đã thấy hết rồi à? - mặt tôi đỏ lên, tôi cứ tưởng là lúc đó Kim Thái chỉ vừa mới chạy lên 

- Tôi...tôi xin lỗi....tại lúc đó tôi phải đi tìm anh gấp để báo tin này...cho nên tôi đã lỡ nhìn thấy việc không nên nhìn...Giờ...giờ phải làm sao đây anh Minh Lâm....hu...hu... 

"Renggggggg"......Tiếng chuông điện thoại Kim Thái reo lên cắt ngang câu chuyện của chúng tôi. Kim Thái nghe điện thoại xong thì khuôn mặt tái đi 

- Ba...ba tôi điện thoại gọi tôi về phòng sự kiện gấp...chắc...chắc là sắp rồi...hu...hu.... 

- Sao...ba cô gọi cô về rồi à.... 

- Ừ...thôi tôi phải đi đây. Anh phải lo tìm cách giải quyết đi. Tôi...tôi không biết phải làm sao hết! Hẹn gặp lại ở phòng sự kiện. Tôi đi đây - Kim Thái chào vội rồi quay lưng đi. 

Tôi choáng váng. Chuyện này chưa xong chuyện khác lại ập tới. Kim Thái ơi là Kim Thái! Không biết khi nào thì tôi mới được yên ổn đây. Tôi chán nản lững thững bước về phòng sự kiện. Gần tới nơi, tôi thấy một đôi nam nữ tiến về phía tôi. Dù đang rất mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố gắng nhìn xem thử đó là ai. Hóa ra đó là Khả Mi và một gã thanh niên có khuôn mặt tuấn tú. Họ lại gần chào tôi và gã thanh niên cất tiếng: 

- Vậy đây là anh chàng Minh Lâm, "tình yêu tuyệt vời" của em hồi trước đấy hả Khả Mi - hắn vừa nói vừa nhìn tôi cười nhếch mép - trông có vẻ anh ta đang đau buồn chuyện gì ấy nhỉ, anh ta thất tình sao? 

- Có chúa mới biết được anh ta thất tình hay không! - Khả Mi, cô ta nhìn tôi cười rồi trả lời với gã thanh niên bằng cái giọng lẳng lơ 

- Anh là ai? Anh đang nói tôi bằng cái giọng gì đấy - Tôi bắt đầu nóng mặt - Còn cô, cô đang làm cái trò gì vậy hả??? 

- À há - gã cười to - anh dám hỏi "người đàn bà của tôi" bằng cái giọng xấc láo đó hả - gã đột ngột đổi giọng 

- Gì cơ??? Ai là "người đàn bà của anh" ?!! - Tôi hét to - Đừng có mà thấy sang bắt quàng làm họ nhé! 

- Oắt con! Mày dám nói với ta cái giọng đó à! 

- Ai là oắt con hả - tôi không còn kiềm nổi bản thân mình 

Tôi lao vào đấm cho gã trai một quả. Hắn cũng không vừa trả lại cho tôi một cú thụi vào bụng đau điếng. Tôi và hắn đều không còn ý thức nổi được chuyện gì xảy ra nữa, chỉ biết được rằng cơn nóng giận đang chi phối chúng tôi. Đánh hắn trong lòng tôi bỗng nhẹ được phần nào. Lâu lắm rồi tôi mới được xả căng thẳng tuyệt vời như hôm nay. Tôi nghe tiếng mọi người xì xầm, nghe tiếng Khả Mi la hét và có người xông vào cản hai chúng tôi. Tôi vẫn cố gắng giằng co nhưng cuối cùng mọi người đã ngăn được tôi và hắn. Ngay lúc đó Khả Mi, cô ta lại gần tôi và tặng cho tôi một cái tát như trời giáng: 

- CÔ...Cô làm cái quái gì thế!!! - Máu trong người tôi như sôi lên 

- Im đi đồ thối tha!!! Ai cho anh đánh bạn trai tôi ra nông nỗi này! Thằng hèn như anh mới không giữ được tình yêu cho mình đó! 

- Cô...cô dám... - tôi uất nghẹn 

- Chỉ có loại như anh mới dễ bị dụ như thế! Tưởng tôi gặp anh, ôm hôn anh là tôi quay lại với anh sao! Ha ha - cô ta cười giọng điệu khinh bạt - cái con bé hồi chiều mời thật đáng thương làm sao! Ha ha - giọng cô ta mỉa mai - Phải chứng kiến cảnh người yêu hôn người con gái khác chắc là "tan nát cõi lòng" rồi.... 

- CÂM MIỆNG! - Tôi quát to - Hai người xéo ngay lập tức không thì tôi mời bảo vệ tiễn hai người đấy !!!  

- Không cần anh đuổi! Chúng tôi đi ngay đây Đồ Hèn à ! Ha ha - cô ta lại cười cái giọng cười chói tai 

Người tôi tê nhức nhưng trong lòng tôi còn nhức nhối hơn. Cô ta, cô ta dám lăng nhục danh dự của tôi một cách trơ trẽn như thế! Sao cô ta dám... Tôi đã từng yêu thương, quan tâm, lo lắng cho cô ta nhiều như thế cơ mà. Tôi đã bao giờ dám làm tổn thương cô ta đâu! Tôi....sao cái số tôi nó lại ra nông nỗi như thế này cơ chứ. Tôi ngước mắt lên, hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía tôi. Tôi kiệt sức quá! Tôi không muốn giải thích chuyện gì hết. Ngay lúc này tôi chỉ muốn bỏ mặc tất cả để bỏ chạy mà thôi. TRỐN! Đúng, lúc này chỉ có chạy trốn tôi mới có thể bình tĩnh trở lại. Nhưng...ánh mắt tôi đã chạm phải ánh mắt một người...đó là Kim Thái. Đôi mắt Kim Thái nhìn tôi mới đáng thương làm sao. Mắt em đượm buồn, một nỗi buồn không sao cất lên được thành lời. Những giọt nước long lanh lăn ra từ khóe mắt em làm tim tôi bỗng dưng đau nhói. Tôi chợt nhớ lại những câu nói của Khả Mi nói về em. Ôi, không lẽ Kim Thái bé nhỏ đã nghe được những lời đó sao? Ôi không! Ôi lạy chúa, cầu xin đó đừng là sự thật! Kim Thái không đáng bị đối xử như thế...cô ấy không đáng bị như thế...! Không suy nghĩ gì thêm, tôi chạy thật nhanh về phía Kim Thái, cầm tay cô bé và kéo đi trước con mắt ngỡ ngàng của bao nhiêu người. Kim Thái vẫn khóc nhưng vẫn ráng lắp bắp hỏi: 

- Anh có đau lắm không? Để...để em xem vết thương cho anh đã được không? 

- Đừng nói gì cả! Ngoan ngoãn đi theo anh! - tôi ra lệnh và...cô ấy cũng làm theo rắm rắp, không nói gì hết và cũng không giằng tay lại. 

Tôi kéo Kim Thái lên khán đài. Cả khán phòng im lặng như tờ. Mọi người đều chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của tôi và Kim Thái. Ông Đức Thịnh và ba tôi cũng bất ngờ trước hành động của tôi. Tôi kéo Kim Thái lại gần micro. Tôi khẽ mỉm cười nhìn em rồi cất lời: "Thưa bác Đức Thịnh, thưa ba, thưa tất cả các vị khách quý đang có mặt trong khán phòng buổi tối hôm nay. Sau đây tôi xin phép được công bố với mọi người một chuyện mà tôi đã giấu kín trong lòng. Hôm nay là ngày sinh nhật tôi và cũng là ngày mà tôi phát hiện ra một điều tuyệt vời trong đời. Thật ra thì...tôi đã gặp một cô gái (cả khán phòng "ồ" lên). Xin mọi người trật tự để tôi có thể tiếp tục câu chuyện của mình...! Cô gái đó rất là...ngang bướng. Em đã gây cho tôi không ít rắc rối. Lắm lúc em còn mang tôi ra làm trò cười cho mọi người. Là con gái nhưng em có những sở thích rất là "kì quái" như uống rượu, trèo lên thành cầu...để hát...(cả khán phòng bật cười, mặt Kim Thái đỏ lựng). Em có một giọng hát "không thể diễn đạt bằng lời" và tôi đã choáng váng khi nghe em hát (mọi người lúc này đã không còn giữ nỗi bình tĩnh và đã cười to hơn. Kim Thái đứa tay ra nhéo tôi một cái rõ đau). Tuy cô ấy có vẻ như rất là nghịch ngợm nhưng thật ra em cũng rất dịu dàng và đáng yêu. Em đã từng tận tụy chăm tôi lúc đau ốm, đã có lúc lo cho tôi mà khóc,...em cũng đã chịu nhiều thiệt thòi về tình cảm trong những năm tháng tuổi thơ. Từ khi em bước vào cuộc đời tôi, em đã xóa sạch mọi "quỹ đạo" vốn có của tôi và thay vào đó là những "hố đen" bất ngờ do em tạo ra. Như đã biết, sức mạnh của "hố đen" là cuốn tất cả vào lòng nó. Và tôi cũng vậy, trái tim tôi đã bị "hố đen" của em cuốn đi từ khi nào không hay. Đến tận hôm nay, khi những giọt nước mắt em lăn dài vì tôi, tôi đã hiểu ra sai lầm của mình, đó là đã không chịu nói lời "yêu em" sớm hơn!". Cả khán phòng đều nhìn tôi, không một con mắt nào rời khỏi tôi, họ lắng nghe như rót mật vào tai vậy. Tôi ngước nhìn Kim Thái, đôi mắt em long lanh những giọt nước. Em vẫn cười, nụ cười hiền dịu tôi chưa bao giờ thấy trên gương mặt xinh đẹp ấy. Và rồi, tôi nhẹ nhàng quỳ xuống dưới chân em, ánh mắt tôi tinh nghịch nhìn em, tôi cất tiếng: 

- Kim Thái đáng yêu...., em ...em có sẵn lòng làm..."ô sin" cho anh cả đời không? 

Cả khán phòng ồ ra cười. Câu nói của tôi như làm "chấn động" cả "trời đất". Kim Thái đang cười duyên dáng sau khi nghe câu nói của tôi xong em liền đá tôi một phát vào cẳng chân đau điếng. Tôi không kịp né nên đã lĩnh đủ "võ quyền" của cô bé. Em quay lưng toan bỏ chạy. Tôi không hiểu em nghĩ gì khi lại định chạy trốn tôi. Tôi mà đã yêu em thì em không thoát khỏi tay tôi được đâu. Ngay lập tức tôi chạy lại ôm lấy em, giữ em lại mặc cho em có vùng vẫy. Mọi người vừa buồn cười, vừa hô hào tôi giữ Kim Thái thật chặt. Tôi giữ được Kim Thái rồi. Tôi ghé vào mic nói lời cuối cùng : "Bác Đức Thịnh, cháu xin phép được làm con rể bác! Cháu yêu Kim Thái! Cháu yêu con gái bác lắm! Ba ơi, giờ thì đừng chê con là ngốc nữa nhé! Con yêu Ba!". Tôi vừa dứt lời thì ông Đức Thịnh đã xúc động muốn khóc, ba tôi thì cười nụ cười mãn nguyện còn mọi người thì, tất nhiên là hô to tên tôi và Kim Thái rồi. Nhanh chóng, tôi bế xốc Kim Thái lên tay và bỏ chạy ra khỏi phòng tổ chức sự kiện. Kim Thái quàng tay qua ôm cổ tôi. Tôi ghé sát miệng vào tai em thì thào : "Bây giờ em đã là của anh rồi nhé, cô bé!"

(14/9/2010)

Hết chương 7. Mọi người đợi chương 8 nhé ^^!!! Chắc là phải đợi hơi lâu vì....tôi có một số chuyện sắp phải giải quyết ^^!!! Sirô ná! Cảm ơn đã ủng hộ ^^!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro