Quay lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• 9 giờ 30' sáng, trên xe •

Sau một lúc yếu lòng, Takemichi đã dừng khóc, trở lại trạng thái bình tĩnh như ban đầu. Chỉ khác là lúc này đôi mắt cậu có chút sưng đỏ, nếu có ai nhìn kĩ sẽ nhận ra cậu vừa mới khóc

2 mẹ con ngồi trên xe, thì thầm tâm sự về những chuyện xảy ra gần đây, cả chuyện Takemichi đã vài ngày không đến trường nữa.

Nhìn đứa con gầy đi trông thấy, mặt mũi xanh xao mắt thì thâm quần. Bà có chút nghiêm khắc mà hỏi

Arashi : Take nè, mấy hôm mẹ nằm viện con không có ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ đúng không?

Takemichi nghe vậy chỉ biết cúi đầu không đáp, mấy hôm nay gặp đủ thứ chuyện nên .....

Mà nếu có thời gian nghỉ ngơi cậu cũng dùng nó để suy nghĩ chuẩn bị kế hoạch cho tương lai nên chả thể nghỉ ngơi đàng hoàng được

Bà nhìn con trai mình, có chút đau lòng mà la mắng

Arashi : con muốn làm gì cũng được, nhưng phải để bản thân nghỉ ngơi đàng hoàng chứ? Con đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể cứ như vậy được !!!

Takemichi chỉ biết im lặng gật đầu, mẹ nói đúng nên cậu chẳng thể cãi lại được....

Arashi : biết vậy là tốt, giờ thì đưa túi của con cho mẹ!

Nghe tới đây cậu có chút giật mình, trong túi có chút đồ cậu không muốn cho bà biết....

Takemichi ngước mặt lên nhìn mẹ mình, thấy đôi mắt quả quyết của bà, cậu chỉ biết lí nhí xin lỗi rồi đưa túi cho bà

Take : con xin lỗi.....

Arashi nhìn con mình đang tự hối lỗi, bà đã biết trong túi có gì rồi, là Yoko đã nói cho bà về việc con bà hút thuốc. Bà đây là chỉ muốn kiểm chứng lại sự thật mà thôi

Cầm lấy chiếc túi,mở ra thì bên trong đó toàn là thuốc lá, còn có cả dao và tiền mặt. Bà lộ rõ vẻ khó chịu, đôi mày cau lại nhưng rồi cũng không nói gì. Lẳng lặng vứt tất cả ra ngoài cửa sổ xe.

Takemichi chỉ im lặng, cậu biết rằng mình đã làm mẹ buồn, miệng liên tục xin lỗi

Take : mẹ à, con xin lỗi....

Bà nhìn cậu, ánh mắt khẩn thiết như muốn cầu xin vậy

Arashi : chỉ cần con hứa với mẹ hãy bỏ thói quen này đi, được chứ? Khi con lớn hơn mẹ sẽ không cấm, chỉ là bây giờ con còn quá nhỏ và nó có hại cho con

Cậu im lặng, bản thân không chắc có thể bỏ thuốc nên không dám hứa với mẹ. Nó là thứ duy nhất khiến cậu thõa mãn những cảm xúc tiêu cực từ rất lâu rồi.

Takemichi đã nghiện nó...

Không nghe thấy con trai có động tĩnh gì, bà như nổi cơn thịnh nộ. Gương mặt hiền từ bấy lâu nay lộ ra vẻ giẫm dữ, ánh mắt bà chứa đầy hận thù

Con trai bà , đứa con thơ ngây ấy vậy mà lại, lại....sa đọa đến thế này

Chắc chắn là do gã kia. Là hắn ép con bà sử dụng những thứ dơ bẩn đó.

Bà tự nhủ như vậy, đứa con bà hết mực yêu thương và bảo vệ nay lại sa ngã. Đứa con ngoan ngoãn, đáng yêu ngây thơ ngày nào của bà....

Cơn thịnh nộ chỉ nổi lên phút chốc rồi nay lập tức biến mất ,để lại cho bà vô vàn hối hận và tự trách. Người phụ nữ đáng thương ấy đã nhận tất cả trách nhiệm và tội lỗi về mình.

Bà đã nghĩ là do bà, do bà nên con trai mới phải chịu đau khổ, chịu hành hạ nhiều đến mức biến thành bộ dạng này, cảm giác tội lỗi bủa vây tâm trí người mẹ khốn khổ ấy

Hốc mắt bà đỏ lên, nhẹ ôm lấy cậu mà vỗ về. Takemichi lúc này đã rất mệt mỏi, cơn nhức đầu hành hạ cậu tự nãy đến giờ. Đầu cậu đau như muốn nứt ra, biểu cảm không thể kìm nén lộ ra vẻ đau đớn.

Vừa nhận được cái ôm ấm áp và sự vỗ về từ mẹ, bao nhiêu áp lực và đau đớn đều giảm bớt. Toàn thân cậu đều cảm thấy an tâm và thoải mái, cơ thể Takemichi đã không thể chống lại sự kiệt quệ bấy lâu liền biểu tình đòi nghỉ ngơi.

Mắt cậu díu lại, cơ thể không thể ngồi vững được liền dựa cằm vào vai bà chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Nhận thấy sự mệt mỏi của con trai,trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Bà nhẹ nhàng đặt đầu cậu lên đùi, miệng thì thầm bài hát ru. Mọi người trong xe cứ thế im lặng, di chuyển nhanh chóng đến nơi cần đến.....

Khoảng 20' sau, khi đã đến nơi. Taihou, hắn là một trong những đàn em đắc lực của mẹ, hắn hạ tấm kính chắn giữa xe khi nãy lên, rồi lên tiếng

Taihou : chị, đã đến nơi rồi .

Arashi vẫn đang chìm đắm trong cảm giác yên bình, tay không ngừng vỗ về đứa con nhỏ. Bà vô thức hỏi hắn

Arashi : Taihou này, .....

Taihou : vâng, chị cứ nói

Nhìn thẳng vào mắt hắn, bà hỏi

Arashi : đã bao lâu rồi....

Cả 2 đều trầm xuống, bầu không khí trong xe nặng nề hẳn. Hắn day dứt nhìn sang hướng khác, giọng nói có chút lạc đi

Taihou : chị đừng lo lắng, mọi chuyện vẫn còn ổn

Tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve đứa con đang ngủ, giọng bà đều đều lạnh toát, sắc bén đến mức như muốn đoạt mạng

Arashi : cậu nghĩ tôi là trẻ con lên 3 để cậu lừa à?

Hắn bắt đầu sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, miệng ngậm chặt không dám hó hé một lời. Bà nhìn tên đàn em đang sợ hãi kia, chỉ đành bất lực thở dài

Arashi : thôi, tôi cũng không trách các cậu. Tình hình trong bang có ổn không?

Cảm nhận được khí thế bức người khi nãy đã biến mất, xác định rằng chị đã bớt giận hắn mới dám nói thật

Taihou : mọi anh em đều rất tốt, chỉ có điều công chuyện làm ăn bị kẻ đó nhúng tay vào. Mọi việc có chút cản trở...

Bà thở dài, bản thân đã để mọi người đã phải chịu khổ rồi. Vỗ nhẹ lên vai hắn ta bà bảo

Arashi : mọi người chịu khổ rồi, giờ mọi chuyện đã ổn hơn ,chị nhất định sẽ lo cho mọi người đàng hoàng.

Hắn cười khổ, chỉ lắc đầu nhưng không nhìn bà

Taihou : chị đừng lo, thời gian qua không anh em nào phải chịu khổ cả. Điều quan trọng cần làm bây giờ đưa chị về ngai vàng khi ấy, rồi giết hắn như cách hắn đã đối xử với chị và cậu chủ

Không khí trong xe trở nên im bặt, nặng nề đến lạ....

Bà lại hỏi,

Arashi : dạo này có tin tức gì của anh ấy không?

Hắn ngạc nhiên, gương mặt khó giấu sự giận dữ. Nhưng cũng chỉ đành bỏ đi kìm nén cơn tức giận mà trả lời

Taihou : không có gì hết ạ.

Bà thở dài, ánh mắt đầy hụt hẫng

Arashi : à....

Thấy vẻ mặt mất mát của bà, hắn bức xúc lên tiếng

Taihou : chị, tên đó có gì tốt đâu cơ chứ. Hắn bỏ đi gần 10 năm nay không có chút tin tức chị còn nhớ hắn làm gì.

Bà khựng lại rồi cười gượng, nụ cười chật vật lắm mới nặn ra được.

Arashi : haha, chắc do tôi mù quáng quá rồi.......
.
.
.
.
.

Hăiii các nàng. Đầu tiên thì cho tôi xin lỗi về việc sủi gần nửa tháng qua, do có một số việc riêng tư bất đắc dĩ nên tôi không ra fic được.

Xin lỗi các nàng nhiềuuu ( mặc dù tôi biết chả mấy ai thèm đọc chiếc fic của con điên thiểu năng này đâu💔)

Thời gian sau tôi sẽ cố ra đều đều cho các nàng nhiều, yêu các nànggg❤✨

Cảm ơn vì đã đọc chiếc fic dở tệ này, yêu nàng🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro