Mẹ|2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• 8 giờ sáng, bệnh viện •

Không khí xung quanh bắt đầu căng thẳng hơn sau những gì gã nói ra. Mẹ cậu bây giờ khác hẳn. Đã không còn là một người phụ nữ chân yếu tay mềm nữa rồi

Bà tỏa ra một thứ uy áp khiến mọi người phục tùng, ánh mắt sắc bén lướt qua cả căn phòng,khí thế hung thần ác sát như muốn giết người khiến cả lũ sâu bọ của gã run rẩy sợ hãi

Takemichi có chút bất ngờ, 4 kiếp người sống cùng bà cậu chỉ nghĩ mẹ là một người phụ nữ yếu đuối nhu nhược. Từng trận đòn khi bé lại hiện về, mẹ khi đó chỉ im lặng mà cam chịu....

Cậu không hiểu tại sao mẹ lại như vậy? Tại sao không phản kháng khi nắm trong tay nhiều quyền lực đến vậy?

Đang mải mê chìm đắm trong những suy đoán của bản thân, Takemichi không nhận ra người phụ nữ ấy đã đến gần mình.

Bà đứng chắn trước mặt cậu, che chở cho đứa con mình. Ánh mắt lạnh lẽo cùng khinh bỉ ghim chặt lên những kẻ kia

Gã ta đứng đó, sợ hãi vì khí thế của bà chỉ biết cố gắng nở nụ cười gượng gạo. Gã cố lên tiếng hòng đánh lạc hướng ánh mắt đó, gã sợ nó, có cảm giác chỉ một chút nữa thôi,ánh mắt đó sẽ xuyên qua rồi giết chết gã

Gã : Arashi à, nể tình vợ chồng bao năm, em tha thứ cho ta được chứ? Dù sao cũng vì con trai của chúng ta đi mà,nhé?

Takemichi nghe đến đây thì bật cười khanh khách, gã đang kể chuyện cười cho cậu và mẹ nghe đấy à?

Take : hahah, con trai của chúng ta? Từ khi nào tôi trở thành con của ông vậy?

Gã cứng họng, đứng chết trân ở đó không biết phải nói gì. Mẹ cậu thì khác, mắt bà thoáng chút sáng lên. Dường như bà đã hiểu, con trai bà đã biết mọi chuyện rồi.

Quay đầu lại nhìn đứa con nhỏ bé của mình, chỉ mới vài ngày bà nằm viện thôi mà con trai bà lại tiều tụy đến mức này.

Đôi mắt sáng xanh nay lại u tối mịt mù đến đáng sợ. Ánh mắt của cậu thay đổi, không còn ngây thơ như trước, thay vào đó là ánh mắt chứa đầy hận thù và căm phẫn đến khó tin

Quầng thâm đậm màu dưới mi mắt,có lẽ thằng bé đã không ngủ được trong nhiều ngày rồi...

Mùi khói thuốc quẩn quanh trên cơ thể thằng bé, nó nồng đến mức xộc lên mũi bà. Rõ ràng nhất là vết khâu trên đầu được quấn băng tráng xóa, tay chân loáng thoáng vài vết bầm tím trải dài khắp cơ thể

Bà đã nghe Yoko kể về vết thương và những gì tên khốn kia đã làm với con bà. Cả những phản ứng của nó, bà đã rất bất ngờ. Đứa con yếu đuối đáng yêu ngày nào bây giờ lại thay đổi đến đáng sợ,như một người khác vậy...

Máu nóng trong người lại bốc lên, là một người mẹ khi biết con mình bị người ta hành hạ đến mức này thử hỏi xem có nhẫn nhịn được không?

Khí thế bức người ấy lại tràn ra, nhắm thẳng vào gã mà chèn ép. Bầu không khí xung quanh như đông cứng lại. Ai cũng run sợ trước uy quyền của bà.

Bà chầm chậm bước đến bên 1 kẻ mặc đồ đen rồi đưa tay ra, hắn hiểu ý liền móc cây súng trên thắt lưng đưa cho bà.

Tiếng tháo chốt an toàn vang lên lạch cạch giữa không gian im ắng. Ai cũng nín thở nhìn theo cây súng trên tay bà

Bước vài bước lại gần, bà đưa tay lên túm cổ gã ta lại

Arashi : chuyện cần nói cũng đã nói, chuyện cần biết thì cũng đã biết, bây giờ nên kết thúc thôi, nhỉ?

Bà nói với giọng điệu bình thản, mặt không chút biến sắc chĩa thẳng cây súng vào đầu gã.

Bọn đàn em gã bây giờ mới vỡ lẽ, đại ca của chúng dưới cơ người đàn bà kia,lại còn đắc tội người ta. Chưa kể những kẻ mặc đồ đen đó đông hơn chúng, còn mang theo rất nhiều hàng nóng. Chúng bây giờ mới nhận ra, bọn chúng chỉ còn một kết cục.....

Gã ta sợ chết điếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nỗi sợ hãi hằn in lên gương mặt, miệng liên tục khẩn thiết van xin

Gã : Arashi à, có gì bình tĩnh, chúng ta từ từ nói, cô mà hành động lỗ mãng thì hậu quả sẽ rất khó lường đó!!!

Bà cau mày, vẻ mặt đăm chiêu. Gã thấy vậy liền hớn hở như vớ được vàng, vội bồi thêm vài câu nữa.

Gã : nghĩ lại đi, cô cũng biết người kia ghê gớm như thế nào mà, hắn sẽ không tha thứ cho kẻ đã giết người của hắn đâu!!!

Bà cười khẩy, chả thèm để tâm đến lời gã nói, giọng điệu cợt nhả mà đáp lại

Arashi : hahah, Toki à, sao mày có thể ngu đến mức này nhỉ? Mày nghĩ gã quan tâm đến 1 tên ngu như mày sao?

Gã nghe đến đây thì mặt mũi trắng bệch, trong đầu khẳng định người đàn bà trước mắt đã điên rồi. Đến cả người đó ả còn không sợ

Miệng mấp máy không nói thành lời,sợ hãi chiếm lấy tâm trí gã

Arashi : mà nếu hắn trả thù thì sao? Mày nghĩ tao sợ hắn à?

Gã lúc này đã chết tâm, thừa biết người này đã điên rồi, bản thân không thể phản kháng được nữa. Liền mặc kệ sống chết, gào thét cầu cứu. Mắt mở to trong vô vọng, nhìn họng súng kề sát đầu mình

Toki : ai...ai đó cứu....cứu đi.....

Đoàng!!!!!

Tiếng súng nổ vang lên điếc tai, đám đàn em gã sợ hãi. Lũ lượt bỏ chạy ra bên ngoài, miệng không ngừng la hét cầu cứu.

Takemichi đứng nhìn một màn diễn ra từ nãy đến giờ, trong đầu nảy ra thêm vô số câu hỏi. Chuyện cần nói là gì? Chuyện cần biết lại là cái gì nữa? "Hắn" trong lời của gã ta và mẹ là ai ? Đám người mặc đồ đen đó là gì?

Cậu chăm chăm nhìn cái xác nằm trên sàn, máu chảy lênh láng. Gã ta chết không nhắm mắt, thật sự rất.....xứng đáng.

Chính gã đã giết mẹ, hành hạ mẹ không biết bao nhiêu lần, hôm nay mẹ cho gã ra đi nhanh chóng như vậy cậu có chút tiếc nuối.

Takemichi vẫn cảm thấy những gì gã phải chịu là quá ít, không xứng với tội lỗi mà gã gây ra

Bà Arashi đứng nhìn đứa con trai bé bỏng đang nhìn chằm chằm vào cái xác mình vừa giết. Có chút cảm giác kì lạ nổi lên trong lòng bà.

Nó khó nói lắm, là cảm giác khi một người mẹ thấy đứa con mình đang phải chịu đau khổ và bước lệch hướng khỏi đường đời. Là chạnh lòng, là xót xa đến cùng cực

Bà lại gần, lấy tay che đi đôi mắt còn non trẻ rồi thì thầm bên tai Takemichi,giọng nói mang theo vô vàn tự trách, là ức nghẹn và run rẩy

Arashi : Take à, mẹ xin lỗi, xin lỗi vì đã.....

Cổ họng nghẹn ắng không thể nói tròn câu, đôi mắt mang đầy khí thế khi nãy bây giờ lại đỏ hoe,rơm rớm nước mắt.

Đây mới chính là dáng vẻ cậu thường thấy ở bà, là dáng vẻ bày ra hết nội tâm,bày ra hết yếu đuối chứ không phải hung thần ác sát ,khí thế bức người khi nãy

Takemichi nhẹ nắm lấy đôi tay đang che mắt mình, gỡ nó ra. Xoay người ôm nhẹ lấy đôi vai gầy đang run rẩy của bà, vỗ vỗ hòng an ủi.

Bà lúc này bật khóc to hơn, tiếng ức nghẹn trong họng ngày càng nhiều. Cảm giác tự trách và tội lỗi bao quanh bà.

Chính bà đã để đứa con trai đáng yêu của mình phải chịu những khổ đau, nhưng uất ức đó. Chịu những trận đòn roi, chịu cả những lời lăng mạ đau đến xé lòng

Rồi lại che giấu sự thật không cho nó biết, để nó hết lần này đến lần khác phải chịu những cú sốc tâm lý và bị hành hung bởi chính người nó gọi là bố

Bà vừa khóc, vừa ôm chặt lấy cậu, từng lời xin lỗi ngắt quãng méo mó được thốt ra

Arashi : ...mẹ xin lỗi con.... Vì ..vì..

Chưa để bà nói xong thì Takemichi đã bịt miệng bà lại, không để bà nói lời xin lỗi đó thêm lần nào nữa. Là do cậu, do cậu đã để bà chết trước khi kịp trả thù gã.

Giờ thì đã tốt rồi, bà đã trả thù, đã thay đổi. Đây mới chính là con người thật của mẹ, cậu đã để bà phải sống trong cái lốt hiền lành giả tạo đó quá lâu rồi

Takemichi thì thầm với bà, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo an ủi và thương yêu

Take : không sao, đã không sao rồi. Mẹ đừng xin lỗi nữa mà

Cả 2 ở trong tư thế đó một lúc chờ bà ổn hơn. Khoảng 5' sau, bà ngừng khóc. Nhìn đứa con trai đã thay đổi , con bà đã trưởng thành rồi, đủ mạnh mẽ để làm chỗ dựa tinh thần cho bà

Nở nụ cười mãn nguyện, bà nắm lấy tay Takemichi rồi ôm hôn con. Bà dắt cậu đi khỏi căn phòng nồng mùi máu tươi tanh tưởi đó, mùi của kẻ sát nhân đã giết mẹ con cậu...

Vừa ra khỏi cửa đã có 2 người mặc đồ đen đứng chờ sẵn. Chỉ tay vào trong, rồi đi tiếp.

2 người gật đầu rồi mau chóng mở cửa bước vào, tiếng của vừa đóng lại đã có vài người đồ đen khác bước đến. Họ cúi đầu cung kính chào bà.

Dắt Takemichi bên cạnh, bà dắt cậu bước nhanh rời đi, đám người kia cũng lục đục theo sau.

Takemichi chỉ im lặng quan sát, không hỏi một câu. Cậu đoán đây là đàn em của mẹ, thế lực của bà chưa bao giờ suy yếu thậm chí còn mạnh hơn trong gần 10 năm qua

Nhìn người phụ nữ trước mắt, cậu chưa bao giờ tưởng tượng được hình ảnh mạnh mẽ của người này. Nếu Yoko không kể chắc cậu cũng chẳng bao giờ tin vào năng lực và quá khứ huy hoàng của bà

Trong lúc cậu đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bà đã dắt cậu đến trước một chiếc Bugatti màu đen. Cả 2 lên xe, bà ra lệnh cho một người đàn ông ngồi ở ghế lái

Arashi : Taihou, đến chỗ lão kia

Tên mặc bộ suit đen đó đáp lại một cách cung kính

Taihou : vâng ,thưa chị!!

Takemichi nhìn bà rồi nhìn lại phía sau xe. Khoảng chục chiếc SUV nối theo sau, có vẻ là đám người đứng ngoài cửa khi nãy

Thắc mắc trong lòng vẫn chưa được giải đáp, bản tính tò mò của cậu lại nổi lên, buộc miệng hỏi một câu

Take : "hắn" mà khi nãy mẹ và gã kia nói là ai vậy ạ?

Bà nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập lo lắng, 2 người mắt đối mắt nhìn nhau một lúc. Cuối cùng bà thở dài, xoa xoa thái dương đau nhức rồi nói về cậu

Arashi : Take à, con vẫn chưa cần biết điều đó đâu. Ngược lại mẹ có điều muốn hỏi con ,được chứ?

Takemichi im lặng gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dán chặt lên người bà, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng. Vì bà vừa mới xuất viện mà không có sự cho phép của bác sỹ, cậu sợ bà sẽ có mệnh hệ gì...

Arashi : con....đã biết được những gì rồi?

Cậu im lặng cúi đầu, phân vân giữa việc nói hết mọi thứ, kể cả việc xuyên không hay chỉ nói về việc ở kiếp này thôi

Bà thấy Takemichi im lặng liền nghĩ con mình vẫn chưa chấp nhận được cú sốc này,liền đánh sang chủ đề khác. Bà không muốn khơi gợi lại nỗi buồn của con

Ôm Takemichi vào lòng. Bà vỗ nhè nhẹ trên tấm lưng cậu cố gắng an ủi

Arashi : không sao, nếu con không muốn nói cũng được.Chỉ cần sau này con có tâm sự gì đều có thể chia sẻ với mẹ, con không phải giấu đâu....

Cậu như chết lặng, đã lâu rồi, rất lâu rồi cậu chưa được thử lại cảm giác này. Cái cảm giác thân thuộc, cảm thấy bản thân được bao bọc trong tình thương của mẹ....

Takemichi im lặng, nước mắt đọng trên mi chực trào. Cậu đã phải chịu đựng quá nhiều những đau khổ này rồi.

Hết kiếp này đến kiếp khác ,cậu lần lượt chứng kiến những người cậu yêu thương chết đi trước mắt.

Takemichi dần dà đã tự tạo cho mình một lá chắn, cậu đã nghĩ rằng không thân thiết thì sẽ không chia ly. Nếu không chia ly thì bản thân cậu sẽ không phải chịu những nỗi đau đó

Nhưng.....hình như cậu đã sai rồi. Rời xa họ khiến cậu như phát điên. Vừa muốn lại gần nhưng lại sợ tổn thương họ, chỉ đành đứng trong góc khuất nhìn ngắm mọi người hạnh phúc

Cảm giác đó rất khó chịu, tựa như tra tấn, là đau lòng, là bất lực. Không cam tâm trở thành kẻ thừa thãi nhưng không thể làm gì khác

Cái ôm này như giọt nước tràn ly khiến tất cả tủi thân từ trước đến nay trong lòng trào ra....

Takemichi bắt đầu nức nở, cậu ôm chặt bà rồi khóc. Tiếng khóc bị kìm nén trọng cổ họng hóa thành tiếng ức nghẹn, nghẹn đến mức nghe đến là đau lòng.

Bà Arashi nhẹ ra hiệu cho Taihou hạ kính sau xuống để bà và con trai có không gian riêng tư.

Rồi bà nhẹ nhàng vỗ về con trai, dùng giọng nói êm tai thì thầm

Arashi : không sao, không sao rồi. Có mẹ ở đây với con mà....

Bà nhìn con mình, đứa trẻ nhỏ xíu lọt thỏm trong vòng tay bà. Thằng bé không dám khóc, cứ kìm nén âm thanh trong cổ họng. Nước mắt bị đôi tay nhỏ bé mạnh bạo chùi đi khiến mi mắt cậu đỏ lên vì đau rát.

Lòng bà nhói lên, bà đã làm gì thến này? Chính bà đã khiến một đứa trẻ luôn lạc quan tươi cười trở thành bộ dạng này?

Hối hận và tội lỗi bủa vây tâm trí, bà chỉ biết ôm cậu vỗ về mà xin lỗi

Mùi thuốc lá quẩn quanh đầu mũi, nó khiến bà khó chịu, khó chịu vì đã đẩy con mình đến bờ vực sa đọa như này
.
.
.
.
.
.
End.c9

Hii các nàng, sau vài ngày lặn tui lại ngoi lên rùi đâyy

Nếu các nàng thấy chiếc fic này hay thì hãy tặng tui 1 vote được hong,cảm ơn các nàng nhìu

Iu các nàng❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro