Ngoại truyện: Hãy tưởng tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy tưởng tượng.

Thực chất Chifuyu không phải là người có thể ăn cay, nói cách khác, cậu ăn cay rất tệ.

Nhưng vì Baji-san mà Chifuyu luôn yêu quý và ngưỡng mộ thích chia đôi Peyoung nên Chifuyu luôn cố gắng ăn với nụ cười và nói rằng Peyoung rất ngon.

Giống hệt như nhân vật nam chính trong ngoài bất nhất của những bộ truyện manga shojo mà cậu hay đọc.

Sau khi Baji-san mất, Chifuyu cuối cùng cũng có thể ngừng ăn món Peyoung cay đến dọa người run rẩy ấy.

Nhưng cậu vẫn quyết định tiếp tục ăn.

Kazutora luôn thấy Chifuyu vừa ăn vừa uống vừa rất nhiều, Mitsuya và Hakkai đôi lúc thấy Chifuyu lên mạng tìm kiếm cách để tập ăn cay...

Nhưng mọi người luôn để ý rằng Chifuyu chỉ ăn một nửa rồi thôi.

Lúc một trong hao người em của Mitsuya hỏi vì sao Chifuyu lại bỏ đi một nửa món ăn ấy thì cậu cũng chỉ cười trừ xoa đầu cô bé.

Ừ, nhưng cho dù cậu không nói ra thì cũng có vài người biết ẩn tình trong đôi ắt hơi đỏ vì vị cay ấy, đó là sự tưởng niệm, là sự ngưỡng mộ và sâu hơn nữa, là một tình cảm gì đấy mà không ai có thể nói thành lời.

Đến một ngày mùa thu năm ấy, nghĩa địa lạnh lẽo lại nhiều thêm một ngôi mộ.

Người qua đường biết đến tiệm thú cưng liền tới hỏi vì sao chàng trai chủ tiệm thú cưng đáng quý ấy lại ra đi sớm và bất ngờ đến vậy.

Kazutora với đôi mắt vô thần nhìn người đó một lúc lâu.

Người đó rợn người liền bỏ đi.

Chính Kazutora cũng không biết vì sao Chifuyu chết vì lên cơn đau tim, cậu ta rất khỏe mạnh và chưa từng có một dấu hiệu nào của người bị bệnh tim. Mọi thứ cứ mơ mơ hồ hồ, có vẻ anh đã bỏ lỡ một cái gì đấy rất quan trọng.

Một khoảng thời gian thật dài sau. Khi mọi người đã không còn có sức khỏe như trước, khi nỗi đau mất đi thêm một người bạn quan trọng dần phai đi, Kazutora quyết định đóng cửa tiệm thú cưng. Mọi người đều đến phụ.

Kazutora quyết định dọn luôn phòng nghỉ của Chifuyu, nơi lần đầu tiên sau nhìu năm anh không dám bước vào, anh của nhìu năm đó đã sợ rằng ngay khi bước chân vào anh sẽ điên mất.

Suốt thời gian ấy, Takenichi và Draken đã thay anh dọn dẹp căn phòng này. Đôi lúc là tất cả mọi người sẽ đến dọn dẹp cùng nhau, căn phòng không nhỏ nhưng hơn 10 người đàn ông chen chúc đi vào thì anh đoán kiểu gì nó cũng trở nên chật chội, nhưng không hiểu vì sao, anh chỉ ước gì nó có thể chật hơn một chút, có nhiều thêm một người. Một người nào đó sẽ luôn mắng anh những khi anh đi lạc về trễ, một người nào đó sẽ luôn ngăn anh lại mỗi khi anh muốn đấm người... sau đó cậu ta sẽ đấm tên đó nhập viện với lý do là nếu anh đánh thì tên đó sẽ chết mất, một người con trai nào đó khi lần đầu tiên sau nhiều năm đã mỉm cười với anh, nụ cười đó, đã khiến tim anh trật đi một nhịp.

Nằm lên chiếc giường cậu từng nằm, ôm lấy cái chăn cậu từng đắp, rơi nước mắt lên chiếc gối từng bao lấy mái tóc mềm mại của cậu, anh hiểu rồi, anh không thể quên cậu được, chỉ có thể để cho tình cảm này lớn dần theo thời gian, chỉ có thể tưởng tượng rằng cậu vẫn còn đang ở đây. Mọi người ngoài đó thật ồn ào và vui vẻ, nhưng anh biết, anh sẽ vui hơn khi có cậu ở đây trách mắng anh vì nhìn thấy anh lười biếng nằm trên giường của cậu.

Cuộn mình lại như muốn cảm nhận hết những gì còn lại của cậu mà nhiều năm nay anh đã bỏ lỡ, bỗng có một vậy gì đó xuất hiện trước mắt anh sau khi chăn mền bị anh làm loạn, cầm lên tay nhìn, đó là một cuốn sổ.

Chỉ với vài dòng đầu tiên, anh đã nhận ra rằng đây là nhật ký của Baji, còn ai có thể có nét chữ phóng khoáng đến đôi lúc quên luôn lỗi chính tả như vậy ngoài cậu ta nữa chứ.

" Haha, chữ cậu luôn xấu như vậy sao Baji. "

Nhớ lại thì, từ khi Baji mất, thư của Baji từng gửi khi Kazutora ở trong trại, anh không đọc lại, anh không thể.

Nhưng bây giờ thì... nhật ký chắc là có thể đi :).

Những dòng chữ của Baji như một chiếc chìa khóa cũ, mở ra con đập kỉ niệm trong ký ức của anh, chúng vẫn đẹp đẽ, vẫn mới mẻ như vừa xảy ra hôm qua vậy.

Nhưng kết thúc của những chuyến phiêu lưu ấy lại là dòng nhắn nhủ của cậu ta với mọi người, là thư tuyệt mệnh.

Kazutora toan cất vào túi nhưng anh lại hậu đậu làm rơi xuống sàn, nhớ lại lần anh làm đổ thức ăn cho thú cưng mà bị Chifuyu càm ràm, Kazutora chỉ biết cười buồn.

" Có vẻ những người bên cạnh tao đều dần phải ra đi nhỉ "

"..."

" Hi vọng tao không phải là người ra đi cuối cùng. "

Nhưng khi nhặt cuốn sổ ấy lên, Kazutora mới thấy được, sau bức thư tuyệt mệnh của Baji, sau vài trang giấy trắng, là nhật ký của Chifuyu. Từng ngày trôi qua của cậu ấy sau khi Baji mất đều được ghi lại.

Chifuyu rất nhớ Baji, khi nào cũng nhớ.

Thì ra cậu ta chỉ ăn một nửa phần Peyoung là vì muốn để phần còn lại cho Baji.

Thì ra việc mở tiệm thú cưng này là vì đó là ước mơ của Baji.

Thì ra cậu ấy đã đậu vào ngành liên quan đến nghề phi công mà cậu hằng mơ ước.

Nhưng cậu lại nói dối với mọi người rằng cậu đã rớt và thi lại vào ngành (thú) y, sau đó đậu chứng chỉ thú y rồi mở tiệm thú cưng.

Sau đó chifuyu gặp Kazutora. Cậu thật sự không ghét Kazutora, nhưng tha thứ thì lại rất khó, vì người cậu ngưỡng mộ đã vì anh mà tự kết liễu đời mình. Nhưng cậu nk rằng Kazutora cũng không thể khá khẩm hơn, anh phải dằn vặt trong đau khổ và tội lỗi khi món quà sinh nhật của mình tới người bạn thân là xác của anh trai người đó. Kazutora đau khổ, dằn vặt, có thể cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho chính mình. Mikey thì lại không thể thoát ra cảm giác đau đớn khi mất đi người anh trai đáng quý bởi chính người bạn quan trọng, Nhưng chính Mikey cũng hi vọng Kazutora sẽ xin lỗi và hai người sẽ lại là bạn. Baji lại càng rối rắm hơn, một bên là người bạn thuở nhỏ, một bên là người bạn tâm giao, và vì anh cũng là đồng phạm gián tiếp gây ra cái chết của Shinichirou, có thể hằng đêm anh luôn mơ thấy cái cảnh hai người bàn bạc với nhau về việc trộm xe làm quà sinh nhật cho Mikey, để rồi khi thức dậy lại dằn vặt chính mình vì trong cái đêm định mệnh ấy không ngăn cản kazutora, mà để sự bồng bột khi nhỏ kiểm soát suy nghĩ của chính mình. Tóm lại, xét theo góc nhìn của cả ba, Chifuyu không thể nào cảm thấy ổn với Kazutora. Nhưng cậu ta vẫn chấp nhận chăm sóc cho Kazutora theo lời nhờ vả của Draken, vì Chifuyu hiểu rằng Kazutora cũng đang tự dằn vặt bản thân, ám ảnh với quá khứ.  Từng bước, từng bước, Chifuyu đã cảm thấy tương lai này cũng không tệ lắm, có thể nói là tương lai tốt đẹp nhất so với mọi tương lai Takemichi từng kể với cậu. 

Cho tới khi ngày đó đến, ngày cậu ta được mời tham dự lễ cưới của Pa, ngày cậu được Draken tiết lộ việc Mikey là boss của Phạm Thiên và nhờ cậu lừa takemichi rằng Mikey chỉ đang bận rộn ở nước ngoài.

Sau đó Chifuyu là người nhận xác của Takemichi, thay cho Hina-chan.

Takemichi đã tìm kiếm Mikey và hai người bọn họ đã tự tử cùng nhau trên cùng một tòa nhà. Có người nói là Takemichi đã cố cứu người nhưng cuối cùng lại rơi xuống cùng với Mickey.

Khám nghiệm sơ bộ cho thấy takemichi đã bị bắn 3 phát vào người, cảnh sát nghi ngờ là cả hai bị tấn công nhưng Chifuyu biết, là Mikey bắn Takemichi. Cái chết của takemichi trước hôn lễ ba ngày của cậu ta với Hina-chan, cùng với cái chết của Mickey đã thực sự làm tinh thần của mọi người xuống dốc trầm trọng.

Chifuyu chịu không nổi. Lời hứa cậu ta sẽ tặng Takemichi và Hinata một tuần trăng mật ở nước ngoài nay cũng đã vô dụng. Baji đã không cứu được, Takemichi cũng không bảo vệ được nốt. Chifuyu không còn động lực sống nữa, cậu ta bắt đầu đi tìm đường chết, cuối cùng Chifuyu viết trong nhật ký rằng có một loài hoa chỉ cần một cánh hoa đã có thể khiến người ta đột quỵ, cậu ta đã nấu cánh hoa với nước dùng peyoung và ăn chúng

Những dòng cuối cùng là những từ xin lỗi và tạm biệt chồng chéo lên nhau, à,  và có tên của mọi người trong Touman nữa.

Hôm ấy, tại một tiệm thú cưng cũ, một người đàn ông lớn tuổi đã kết thúc đời mình bằng một sợi dây thừng.

Những người bạn của ông ấy là những người duy nhất dự đám tang.

Sau đó, bọn họ cũng về nhà và tự giải thoát cho chính mình khỏi tương lai đau khổ này.

" Tương lai này hạnh phúc quá nhỉ "

" Ừ... "

--------------

Ngoại truyện được lấy cảm hứng từ việc tui không ăn được đồ cay nhưng lại rất thích ăn cay với con bạn :')

Ghi chú: Baji x Chifuyu x Kazutora

Lời lảm nhảm của tác giả:

Đáng lẽ tui đang chạy chương cho bên Lucid với Cầu thang nguyện ước (2) nhưng cuối cùng khi nhắn tin với con bạn thì tui lại nảy ra ý tưởng này. Như một cô nào đó từng na với tui rằng mình có lửa thì nên thổi rơm khi lửa còn lớn, nên tui quyết định viết cái này trước luôn, nếu tui không có bài kiểm tra đột xuất nào (thực ra là lười) thì chủ nhật này tui sẽ ra bên Lucid (chắc vậy).

Chúc bạn đọc ngày mới may mắn, buổi tối vui vẻ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro