Chương 2: Ngày Anh Rời Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.
.
.
Ryu Hayashi...

Anh đã đi đâu rồi...

Đã hai năm rồi đấy, anh có biết không?

Vì sao anh lại rời khỏi tôi.

Là anh đang trốn tránh tôi thôi đúng không?

Là anh giận tôi phải không, thế nên mới bỏ tôi đi.

Tôi hối hận rồi, trở về bên tôi đi.

Haitani Ran vuốt ve khuôn mặt người thanh niên trong ảnh. Ánh mắt hắn dịu dàng chứa chan tình cảm dành cho người mình yêu. Nhưng sau đó, hắn lại nở một nụ cười điên cuồng khác với tính cách điềm tĩnh thường ngày của hắn.

Cả đời này của anh, nghĩ cũng đừng nghĩ thoát khỏi tôi. Không phải anh rất yêu tôi sao. Bất cứ thứ gì anh cũng nguyện ý cho tôi mà, phải không?
.
.

"Đã tìm ra tung tích người đó chưa."
Haitani Ran cất đi tấm ảnh vào túi áo, chống cằm nhìn người thuộc hạ vừa mới gõ cửa bước vào.

Hắn thuộc hạ ấp úng một hồi, vẫn không dám nói ra cái thông tin mà mình điều ra được.

Thấy anh ta phản ứng như vậy, Ran nhướng mày, cảm giác bất an trong lòng, hắn đứng bật dậy, túm lấy cổ áo tên thuộc hạ, gằn giọng.

"Nói đi!!! Mày đang sợ cái gì!?"

"Người ấy... người ấy...người ấy..."

"Nói!!!"

"Đã... đã chết ạ."

"Mày nói gì?"
"Nói lại lần nữa xem."

"Người ấy đã chết, thưa ngài, tôi đã lấy thông tin bên phía thuộc hạ của ngài Haitani." Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, người đàn ông cảm thấy mình như bị rơi vào cái không khí chết chóc của người đối diện, anh ta chỉ cần không cẩn thận một chút có lẽ sẽ đi đời nhà ma.

"Ngài ấy mang về một hủ tro cốt, cùng một tấm di ảnh, người trong anh là ngài Ryu..." Càng nói tới đây, anh ta càng cúi đầu nhỏ giọng dần, không dám đối diện với anh mắt chết người ấy.

"Rindou, nó đâu rồi!!!"

"Ngài ấy ở [...]"

.

Haitani Ran thô bạo đá cánh cửa, gấp gáp chạy vào phòng khách.

Haitani Ran cả người như chết trân tại chỗ, hắn đứng như trời trồng nhìn đăm đăm về phía di ảnh của anh, không nói không rằng.

Rất lâu, rất lâu sau đó, hắn chầm chậm bước tới, từng bước đi như bị hàng tấn đá đè nặng, khó khăn đến nỗi chân hắn còn cảm nhận được sự run rẩy.

Hắn vuốt ve khuôn mặt trên di ảnh, ánh mắt không thể tin nhìn nó.

"Là đùa thôi...đùa thôi đúng không?"

Chậm chạp thốt ra vài câu chữ, Haitani Ran nghĩ đây chỉ là trò đùa của em trai hắn, xoay người chất vấn, em trai vẫn đang căm hận nhìn hắn, Ran thấy được bản thân phản chiếu trong đôi mắt đứa em trai, khuôn mặt của hắn như cất chứa một niềm hi vọng nhỏ nhoi nào đó.

"Mày trả lời tao đi, Rindou. Mày chỉ đùa tao thôi đúng không??"

Haitani Rindou cúi đầu, hít sâu một hơi, tay nắm chặt nắm đấm, móng tay ghim sâu vào da thịt nhưng cậu ta hiện tại cũng không cảm thấy đau đớn chút nào.

Đôi mắt cậu ửng đỏ, đưa ánh mắt thù hận nhìn người anh trai ruột thịt của cậu, miệng thốt ra những lời làm người đối diện như rơi xuống địa ngục ma quỷ.

"Anh ấy chết rồi, bị tai nạn mà chết."

"Không!! Tao không tin!! Anh ta làm sao có thể chết dễ dàng như thế được."

"..."

"Không! không! Không thể nào! Là mày lừa tao, muốn tao không tìm anh ấy nữa, để một mình mày độc chiếm anh ấy có phải không. Mày giấu anh Ryu đi đâu rồi!!"

Vẻ mặt của hắn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng nhìn đứa em trai. Haitani Ran vơ lấy chiếc bình bên cạnh đập vào đầu Rindou, bình hoa ngay tức khắc vỡ nát, mảnh vụn sứ, nước và hoa văng bừa bộn trên mặt sàn còn vương lại chút máu.

Lau đi vết máu trên mặt, Haitani Rindou vẫn nhìn hắn đầy châm biếm.

Hắn biết chứ, biết người em trai này từ lâu đã thích anh ta, nhưng làm sao đây, anh ta là yêu hắn mà.

Đến nỗi khi hắn coi anh như một con chó, anh vẫn hèn mọn mà quỳ gối, ánh mắt một mực thủy chung mà nhìn hắn. Dù hắn đối xử như thế nào với anh, lạnh nhạt với anh ra sao thì anh vẫn chẳng đổi thay.

Cho đến ngày hôm đó...

Mắt hắn tối sầm lại, là đứa em trai quý hóa đã giáng một đòn vào mặt hắn.

Đau đấy.

"Mày tỉnh táo lại đi, mày còn không biết nguyên nhân mà anh ấy chết là vì sao hả?!!!"

Haitani Ran, người duy nhất không xứng để cậu gọi hai tiếng anh trai.

...

"Tất cả là tại mày!! Tất cả là tại mày hết!! Haitani Ran!! Sao mày có thể ác độc như vậy! Chính mày đã đẩy anh ấy vào con đường chết!"

Haitani Rindou không còn giữ nỗi được bình tĩnh mà túm cổ áo Haitani Ran, hét lên quát thẳng vào mặt hắn.

"Ngày hôm đó mày đã làm gì anh ấy? Khiến anh ấy tuyệt vọng như vậy, ngay cả mạng cũng không cần. Một mình ngơ ngẩn đứng giữa trời mưa, rồi bị xe cán qua."

"Phải, anh ấy bị tai nạn suýt chết. Tao đưa anh ấy đến bệnh viện kịp thời. Muốn gọi cho mày nhưng anh ấy ngăn cản tao. Toàn thân anh ấy đã bị liệt. Nhưng mày biết sao không, đáng lẽ ra anh ấy đã sống!! Nhưng chỉ vì mày!! Vì mày mà anh ấy tuyệt vọng đến nỗi từ bỏ đi chính sinh mệnh của mình."

"Bác sỹ phát hiện ra anh ấy có một khối u ác tính ở não, tỷ lệ phẫu thuật thành công rất cao vì là giai đoạn. Nhưng anh Hayashi đã từ chối phẫu thuật."

"Mày biết trong hai năm này anh ấy sống thế nào không? Toàn thân bị liệt không thể cử động, mỗi ngày phải chịu đau đớn dày vò do khối u ở não ngày càng lớn. Anh ấy sống dở chết dở, người không ra người, quỷ không ra quỷ."

"Còn tao chỉ bất lực đứng một bên nhìn người mình yêu đau đớn, khổ sở. Mày biết lúc đó tao có cảm giác thế nào không? Tao thật sự chỉ muốn giết chết mày "

"Nhưng mà nếu mày chết thì anh ấy còn khổ sở gấp bội. Tao sẽ không giết mày... và mày cũng không xứng để chết, không xứng để tới bên anh ấy!!!!"

" Ha~ Thật trớ trêu làm sao. Anh em chúng ta lại đi yêu một người. Một người có được tình cảm của anh mà không trân trọng, người muốn có lại không có được, chỉ đứng từ xa mà theo dõi anh ấy." Haitani Rindou nở nụ cười tự giễu và đau lòng.

"Mày làm tổn thương anh ấy một lần, tao sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần. Hãy sống đến hết đời để trả giá đi, anh trai."

"Tao muốn mày cảm nhận được sự dằn vặt, dày vò đó đến hết đời."

Haitani Rindou ôm lấy hủ tro cốt rời đi, mặc cho người anh trai đang suy sụp ngồi đó.

Kể từ ngày đó, hai anh em Haitani trở mặt, đã không còn cái quan hệ anh em như lúc xưa nữa.

Một thời gian sau, Haitani Rindou tự sát trước mộ vào ngày giỗ của Ryu Hayashi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
Sự khác nhau giữa đã từng, hiện tại và tương lai là gì.

Chính là thế giới của Haitani Ran đã không còn anh nữa rồi.

Muốn nói với anh, Ran này yêu anh rất nhiều.

Trải qua từng ngày không có anh bên cạnh, cũng làm ăn mòn từng chút từng chút một cảm xúc của Ran.

Tối hôm qua, Ran còn mơ được anh xoa đầu. Anh mỉm cười ôn nhu nhìn Ran, nắm chặt bàn tay Ran, còn nấu những món ăn mà Ran  thích.

Nhưng mà Ran quá tham lam rồi..

Ran hưởng thụ hơi ấm từ anh mà không hồi đáp.

Ran thật tồi tệ phải không anh.

Ran thậm chí còn không biết anh muốn gì, thích ăn thứ gì nữa.

Ran trong quá khứ đã từng chỉ muốn lợi dụng anh trên mối quan hệ bạn bè.

Đến khi anh đi rồi, Ran mới bất chợt nhận ra.

Thì ra tình cảm cho đi mà không được hồi đáp lại khổ sở như vậy.

Ran thật hối hận vì ngày hôm đó, Ran đã quay lưng với anh.

Ran muốn anh đáp lại lời nói yêu của Ran.

Chỉ cần Ran chết là sẽ có thể được ở bên cạnh anh, có phải không?.

                       [Trích Nhật Kí Của Haitani Ran]

_____________________________________________

Tôi: tui mê Ran nên tui thích ngược anh Ran lắm🙂🙂

Vì anh làm tôi chết mê chết mệt nên phải ngược anh thôi. Đồ yêu nghiệt.

(Nguồn: fb)

Vote và cmt tạo động lực cho tác giả nhé. Xincamon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro