Chương 3: Thức giấc từ cơn ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
"Cậu ấy cần một người khác, không phải tôi."
.

.

.
.
.
Giấc mộng này...

Sao mà nặng nề quá....

Sâu quá... đau đớn quá...

.
.

Ryu Hayashi gần đây thường mơ thấy ác mộng.

Trong mơ anh thấy 'anh' trong phiên bản người lớn đang đứng giữa lồng đường.

Khung cảnh rợp hồng với những cánh hoa anh đào rơi lả tả, 'anh' vươn tay ra, cánh hoa rơi xuống nằm gọn trong lòng bàn tay anh, ngón tay miết nhẹ, cánh hoa bầm nát bị gió cuốn đi, biến mất khỏi lòng bàn tay đầy vết chai sạn ấy.

Bầu trời trở nên đen nghịt, những giọt mưa nặng hạt tí tách thi nhau rơi xuống. Âm thanh nặng nề như tiếng lòng của người đứng trong chiều mưa hôm ấy.

"Mưa rồi... mưa rồi..."

"Ông trời ơi!! Ngay cả ông cũng ghét bỏ con..."

"Cuộc đời con chỉ toàn là đau khổ..."

"Có lẽ...ở cạnh người chính là sai lầm lớn nhất của con..."

"Con mất đi tất cả rồi... con không còn...không còn thứ gì nữa..."

"Hiện tại...và cả sau này nữa.... con biết đi đâu về đâu đây... con không còn nơi nào để về rồi..."

Ánh mắt đượm buồn cùng nụ cười giả tạo ấy làm tôi cảm thấy hoang mang, sao chính mình lại thảm hại đến vậy nhỉ?

Nước mưa làm cả người 'anh' ướt nhẹp, bộ dáng càng thêm chật vật.

Thật thảm hại.

Trên khuôn mặt ấy, rốt cuộc cũng không nhìn ra đâu là mưa, đâu là nước mắt...

Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn 'anh' một hồi, từ phía xa xa một chiếc xe tải lao nhanh tới vị trí 'anh' đang đứng.

"Ah~ nên buông bỏ thôi... tất cả mọi thứ...ừm...mà hình như...mình đã mất tất cả rồi...không còn gì để mất nữa..."

"Gửi tôi ở quá khứ, đừng dẫm lên vết xe đổ của tôi ở tương lai, bảo vệ những thứ mà hiện tại mình đang có nhé tôi ơi."

!???

'Anh' nghiêng đầu nhìn về phía tôi, mắt chạm mắt.

!??

Tôi giật mình.

Khoảng cách xa như vậy, rõ ràng 'anh' có thể tránh đi chiếc xe đang lao tới, nhưng vì sao lại mỉm cười thản nhiên mà dang tay đón nhận cái chết.

"Anh Ryu!!!!!!!! Không!!!!!!!!!"

Ai vậy? Ai đang gọi tôi.

Thanh âm vừa xa lạ lại vừa quen thuộc ấy...

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía lề đường đối diện.

Nhìn thấy đâu đấy một bóng hình mờ ảo của một người đàn ông không rõ mặt chạy gấp gáp về phía 'anh', gào lên trong tuyệt vọng.

Tiếng hét tan nát cõi lòng của người đó bất giác làm trái tim tôi nhói lên.

Người đó là ai.

Là ai vậy...

'Anh' bị xe tải đâm trúng văng ra cách đó không xa, khắp người toàn là máu. Nước mưa làm máu loang lỗ lênh láng trên mặt đất một vùng rộng lớn. Máu, mưa và những cách hoa trộn lẫn vào nhau, khung cảnh ấy làm mắt tôi có chút cay cay.

Người kia chạy đến ôm lấy 'anh' đang nằm trong vũng máu tươi đỏ thẫm. Gào khóc thảm thiết. Những người vây xem đang dùng điện thoại quay chụp, người thì rút điện thoại ra gọi cấp cứu.

Người kia ôm lấy 'anh', đôi tay run rẩy lau đi vết máu trên khuôn mặt 'anh', giọng nói nấc nghẹn khẩn cầu sự giúp đỡ của đám người vây xem.

Người kia ghé vào tai 'anh' thì thầm câu gì đó tôi ở xa không thể nghe thấy.

Không hiểu sao, tôi lại cực kì thương cảm cho người con trai đó và cho cả 'anh'.

Cảm giác giống như tôi đã từng trải qua chuyện như vậy. Thật kì lạ phải không...

Trong khoảnh khắc ấy, người đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tôi làm tôi giật thót cả mình. Người kia có một đôi mắt màu tím nhạt rất đẹp, nhưng ánh mắt hắn đầy tơ máu cùng tuyệt vọng đến đáng sợ.

'Chờ em!' Hắn là đang nói với tôi, chứ không phải người đang nằm trong lòng ngực hắn.

Tôi giật mình tỉnh giấc.

Thấy trần nhà màu trắng quen thuộc, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Giấc mơ này đáng sợ quá. Đôi mắt của người kia thật đẹp mà cũng thật đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Tôi cũng không rõ nó là điềm báo cho điều gì nữa. Tôi lẩm bẩm:

"Bảo vệ những thứ tôi có ở hiện tại?"

Thứ tôi có hiện tại, chính là gia đình và những người bạn của tôi.
.
.
.

Hayashi Ryu day day hai bên thái dương, ngáp một cái rõ to, cậu rời khỏi giường, làm vài động tác giãn cơ rồi đi vệ sinh cá nhân, ăn sáng chuẩn bị đồ đạc.

Hôm nay là ngày cậu cùng gia đình chuyển đi nơi khác, có vài thủ tục cần hoàn tất ở trường và võ đường.
.
Bước ra khỏi trường với tập hồ sơ trên tay, giờ cậu phải đến võ đường xin phép võ sư chuyển qua phân đường ở Ropongi, chắc thầy sẽ buồn lắm đây.

Vừa bước vào võ đường, đám trẻ đã nhao nhao chào hỏi tôi như được mùa vậy.

"Chào buổi sáng, sư huynh."

Nhìn đứa nào cũng mồ hôi nhễ nhại, bộ võ phục trắng tinh lấm lem là tôi hiểu chuyện gì xảy ra rồi.

Tôi xoa xoa đầu mấy đứa nhỏ, cười hỏi:

"Hôm nay lại bị thầy phạt vì tội tới muộn hả?"

"Không phải ạ!" Một đứa nhóc 6 tuổi phồng má phản bác.

"Là tại bọn em quên không dọn dẹp sân tập nên mới bị thầy phạt."

Ủa rồi lần trước thầy phân cho đứa nào mà giờ phạt cả đám thế này.

"Thế lần này thầy phạt hít đất mấy cái?"

"Thầy phạt bọn em hít đất 50 cái, bật cốc 2 vòng từ đầu đến cuối võ đường."

Cậu dở khóc dở cười, thầy cũng quá nghiêm khắc rồi đi. Hồi đó còn phạt cậu hít đất một trăm cái, bật cốc ba vòng, làm cả người cậu muốn rụng rời, sáng hôm sau tỉnh dậy không nhấc nổi ngón tay luôn mà.

"Thầy Kano đâu rồi mấy em?"

"Thầy ấy đang ở trong phòng khách á, sư huynh. Mà, sao hôm nay sư huynh không mang võ phục vậy ạ?"

"Ừ, hôm nay anh tới đây để tạm biệt, anh sắp chuyển nhà đi nơi khác rồi."

"Ểeeeeee!???" Đám trẻ kinh ngạc nhao nhao vây quanh tôi, có đứa còn ôm chân tôi không cho tôi đi.

"Đừng buồn, có dịp anh sẽ tới đây thăm các em, sẽ có quà nhé!"

Tán gẫu với đám trẻ một hồi thì thầy gọi tôi vào phòng khách, bên cạnh là sư huynh Aikido, người lớn hơn tôi 10 tuổi.

"Thế là con quyết định chuyển phân đường à."

"Vâng, thưa thầy, bố mẹ con chuyển đến Roopongi (Tokyo) để làm việc nên con phải đi cùng."

"Vậy con hãy chuyển đến phân đường ở Shinjuku, ta có đồng môn ở đó, sẽ tiện cho việc phát triển của con hơn."

"Vì sao lại không phải là Roppongi hả thầy."

"Mặc dù ở Rooppongi có võ đường Karatedo nhưng mà nó không thuộc phái của phân đường chúng ta, em hiểu chưa."

"Vâng, em hiểu rồi, thưa thầy!"

"Vậy em xin phép."

Tôi đứng dậy, hai tay nắm hờ bên mép áo, hướng thầy và sư huynh cúi đầu chào một góc 45°,đúng chuẩn kiểu chào môn võ karatedo, đó là sự kính trọng mà tôi dành cho thầy và sư huynh của tôi.

Lúc tôi rời khỏi võ đường, mặt trời đã lên cao.

Đã hơn 4 năm gắn bó như anh em, tạm biệt các huynh đệ đồng môn và thầy của tôi.

.

Ở một góc nào đó, người sư huynh vỗ vỗ ai an ủi người thầy đang buồn rầu ngồi trong góc.

"Người học trò triển vọng mà ta coi trọng nhất đi rồi."

Khóc không ra nước mắt luôn.
.
.
.

Hôm nay là ngày thứ ba tôi chuyển đến khu vực Roppongi này.

À tiện đây giới thiệu luôn, tôi là Ryu Hayashi, năm nay tôi 10 tuổi, có một gia đình hoàn hảo hạnh phúc, bố làm giáo viên, mẹ làm nhân viên văn phòng và một người em nhỏ hơn 4 tuổi tên là Ryohei Hayashi, một thằng em ngỗ ngược.

Chúng tôi vốn sống ở thành phố Yokohama, tỉnh Kanagawa.

Vì bố phải chuyển nơi công tác, cả nhà quyết định chuyển nhà luôn.

Chỉ là một mình đi trên con đường xa lạ làm tôi có chút không quen.

Nhưng mà tôi cũng không lo lắng lắm. Bạn hỏi tại sao ư?

Ừm thì tôi có biết chút võ phòng thân ý mà, dù mới học võ vào năm gần 6 tuổi nhưng sau 4 năm tôi đã là trợ giảng của một võ đường Karatedo nổi tiếng ở Yokohama rồi đấy.

Bây giờ chuyển nhà rồi nên tôi cũng xin chuyển qua phân đường ở Shinjuku, được cái là mỗi khi đi bằng xe đạp đã hết mịa 25 phút.

Hơi cực tí, nhưng cũng không sao.

Sau khi đi học về, phải cùng gia đình đi mua ít quà để tặng hàng xóm và người đi tặng lại chính là tôi=))

"Haizz, thật là.." Tôi thở dài chán chường...

Sau khi đi quanh khu phố tặng quà cho người ta, giờ còn mỗi cái nhà đối diện thôi.

Qua bao nhiêu lần mà cũng không có ai ở nhà, tôi còn nghe ngóng được hàng xóm xung quanh nói nhà đó chỉ có mỗi hai đứa nhóc còn nhỏ tuổi hơn mình sống với nhau, còn ba mẹ chúng thì đi công tác nước ngoài bỏ bê con cái.

Hai đứa đấy thì suốt ngày cúp học đi chơi, lang thang khắp nơi.

Uồi, nhỏ tuổi hơn cả tôi mà sao bê tha thế.

Đứng trước của nhà hàng xóm, tôi bấm chuông mấy lần, nhưng không có hồi đáp.

Tôi thở dài

"Chắc không có ai cả rồi." Tối rồi mà hai đứa ấy vẫn chưa về hả trời.

Tôi định bụng quay lưng trở về nhà.

'Cạch.'

"Thằng nào vậy."

Tiếng mở cửa vang lên sau lưng tôi kèm theo là một giọng nói không kém phần gợi đòn.

Tôi quay đầu lại, mỉm cười nhìn đứa nhỏ tóc vàng đầu củ tỏi dị hợm thấp hơn tôi một cái đầu kia.

"Chào em, anh là hàng xóm mới chuyển đến..." chưa kịp nói xong thì thằng nhóc đã chen ngang vào.

"Thì sao?"

"À thì, tặng quà...." Tôi gãi gãi đầu, không biết nên ứng xử như thế nào với thằng nhóc bất lịch sự này.

"Đưa đây." Thằng nhóc chìa tay ra.

"Hả?"

"Quà."

"Ừ..." Tôi trầm mặc nhìn nó, nó cũng nhìn tôi một hồi lâu cho đến khi có một giọng nói vọng ra.

"Sao thế, Rindou?"

"À, không có gì đâu anh trai, hàng xóm mới tặng quà ấy mà."

Giọng điệu của nó khác hẳn khi nói chuyện với tôi. Đúng là lật mặt nhanh thật.

"Hàng xóm mới à, để anh ra xem."
.
.
'Thịch'
                          [Hết chương 3]
.








Chúc mừng sinh nhật muộn Shiba Hakkai(4/9/1991)

Chương sau: Sững

Cmt và bình chọn ủng hộ tớ nhé♡♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro