Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️ ooc nặng. Cân nhắc trước khi đọc.

| Sanzu x Reader |

T/b: Tên bạn

___________

Ánh dương xuyên qua khỏi bức tường lạnh lẽo, soi rọi lên làn da trắng ngần đã bị giày vò bởi hắn, những vết hôn, những vết hằn chói đỏ mà Sanzu để lại khi em cố gắng  chống cự. 

Gã sau khi "xong việc" thì cũng rời đi trời vừa tờ mờ sáng, để lại em với cơ thể trần trụi đầy những vết đỏ tím chen chút. Tên khốn đó đã lấy đi thứ bản thân em cố gắng gìn giữ bấy lâu cho người chồng đáng thương kia. Bên dưới thì đau rát, chân thì không đủ sức để đứng dậy.

Cô gái nhỏ cuộn tròn người trong tấm chăn mỏng, nấc nghẹn không thành tiếng. Hiện tại thể xác em tơi tả xây xác không khác gì một món đồ chơi tình dục rẻ tiền. Không dám trở về, không dám đối mặt với thực tế, giá mà có đủ dũng khí, em xin được trở về với Chúa, với thánh thần.

---oOo---

Sau một ngày dài đằng đẵng, Sanzu trở về với vẻ niềm nở trên môi, hệt như đây đã là cuộc sống viên mãn mà gã hằn chờ mong. Cởi chiếc áo vest rườm rà nặng nề rồi vứt bừa trên tay một người hầu nào đó, gã ta hí hửng đi về phía tầng hầm, đến cửa, một cô giúp việc cúi đầu nói với giọng điệu run sợ và đầy lo lắng:

"Ông chủ... cô gái ấy một ngày không ăn gì, đến cả một giọt nước cũng không uống..."

Chỉ chốc lát, ánh mắt ngọc bích tối sầm, đảo qua khay cơm mà bà ta đang cầm, đúng là một chút cũng không đụng vào. Sanzu đẩy mạnh cửa sắt, T/b vẫn đang tựa đầu vào cạnh giường còn đôi mắt thì rũ xuống như cái xác không hồn.

Em càng thảm hại, Sanzu càng bực tức. Gã gằn giọng:

"Em là đang muốn gì đây?"

"..."

T/b không trả lời, chỉ giương đôi mắt đen láy thảm hại nhìn gã, mặc cho Sanzu siết chặt bả vai gầy guộc của mình. Rõ ràng lúc này, em chỉ muốn chết cho xong. Thật sự càng nhìn gã đàn ông trước mắt, tương lai càng mờ mịt, không một lối thoát.

Cô người hầu mang một bát cháo nóng hổi, cận trọng đứng nép ngoài cửa, cất khẽ tiếng ra hiệu thức ăn đã chuẩn bị xong. Sanzu đón lấy bát cháo, thổi nhẹ, rồi đưa thìa trước mắt T/b. Ngoài "Vua", em là người đầu tiên khiến gã phải nhọc công thế này.

T/b nhìn rồi cũng xoay sang chỗ khác khiến lòng gã càng hừng hực như lửa đốt. Sanzu trầm giọng:

"Cha mẹ em..."

Như con búp bê bị giật trúng dây cót, em quay sang giật lấy bát cháo nóng hổi từ tay gã, một hơi nốc một hơi xuống cuống họng mặc dù nó chẳng có lấy chút mùi vị gì. Rồi tức giận dúi lại vào tay Sanzu, đôi mắt ánh lên lửa giận:

"Sanzu, miễn sao đừng đụng tới họ tôi vẫn sẽ ngoan ngoãn ở đây làm con búp bê cho anh mặc sức chơi đùa."

Không giấu được sự thõa mãn, khóe môi gã cong lên, đưa bàn tay xen qua kẽ tóc em vuốt nhẹ.

"Phải chi lúc tôi không ở nhà em cũng ngoan thế này thì tốt rồi."

Dứt lời, người đàn ông ung dung cầm bát bước khỏi cửa. Trong trái tim cô gái nhỏ vừa trào dâng lửa hận thì cũng dập tắt vì bản tính nhu nhược, giọng thều thào:

"Sanzu, nếu ngoan ngoãn thì người thân của tôi vẫn sẽ an toàn, đúng không?"

Đôi chân thôi bước, Sanzu quay lại nhìn dáng vẻ cúi gục đầu của em, nhún vai:

"Xem thái độ của em thế nào đã."

Cánh cửa sắt khép lại, bỏ lại em với một cơ thể gầy guộc và một tâm trí đầy xáo động. T/b dùng lực lên chính đôi chân đang đeo xiềng xích của mình, khóe mi ươn ướt như thể chẳng còn sức lực để gào khóc. Em hận sự yếu hèn của mình, ghét sự ích kỷ của gã ta. Lời yêu của Sanzu là cái lồng giam, chứ không phải là bức tường thành bảo vệ cho nữ hoàng như lời dối trá lặp đi lặp lại trên miệng.

Đau, đau lắm, từng cú đánh hạ xuống dường như đang nhắc nhở T/b về hiện thực tàn khốc.

"Sanzu, một ngày nào đó tôi sẽ thoát ra khỏi đây, dù chỉ còn là một cái xác."

---oOo---

Author: Nger

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro