chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sáng hôm sau, cậu rời khỏi giường với tâm trạng mệt mỏi. Bây giờ là tầm 4-5h sáng, nên trời còn nột màu đen mịt mù. Sau khi chuẩn bị tất cả mọi thứ, cậu nhanh chóng lên ga phóng đi, hòa mik cùng màu trắng tinh khiết của tuyết... Biến mất dần trong màn đêm u tối... Mặc cho gió trời có giá lạnh đến đâu... Cậu cũng ko màng đến... Vì điều cậu biết bây giờ là... Đón người bạn thân thiết của mình trở về...
    Đến sân bay, quan sát 1 lượt, cậu liền gọi cho cô bạn mình để xác định vị trí của cô đang đứng.
Đang gọi 📱
Takemichi: Moshimoshi! M đang ở đâu? T tới rồi!

Ren: A! Xin lỗi... Tối qua lỡ gắng sức quá nên ngủ quên... Oáp...*uể oải*

Takemichi: ..... M cho t 1 lí do để t ko bắn m đi...💢

Ren: m bắn t rồi ai quản lí hết đống việc của m :))?

Takemichi: làm việc mà bỏ họp như m thì có chó mới cần m 🙂💢

Ren: thế bố đi tự xác ha 😀?

Takemichi: r mấy cái lô hàng ai sử lí 😑💢?

Ren: m nói ko cần t mà 🙂

Takemichi: t ko có nói lad ko cần m.... T nói có CHÓ mới cần m 😑

Ren: thế khác mẹ gì nhau
>:((?

Takemichi: cái đó m phải tự biết chớ 🙂💢

Ren: ủa r m muốn t sống hay muốn t chết 🙂💢?

Takemichi: ..... Cả 2..?

Ren:

Takemichi: t muốn m sống... Nhưng nhân cách thứ 2 của t muốn m chết... M quên à..?

Ren: ờ ha! T quên mất :))

Takemichi: thế r m có về ko?

Ren: t cần kiểm tra lô hàng mới nên có lẽ tuần sau mới về được...

Takemichi: *nhíu mày* hàng gì..?

Ren: LSD - loại gây ảo giác cực mạnh... Sức công phá của nó có thể vượt trội hơn ma túy...

Takemichi: Đc... Nhớ cẩn thận... M mà trúng là chết như chơi đấy...

Ren: chết thì khỏi chạy deadline thôi :))

Takemichi : .....

Ren: có nên ko nhỉ ( ╹▽╹ )?

Takemichi:m ko thể nghiêm túc đc à?

Ren: 3 phút là kỉ lục cao nhất rồi ơi ~

Takemichi: ..... Còn gì nữa ko?

Ren: tất nhiên là còn rồi ~

Takemichi: ?

Ren: có một vụ cần m thỏa thuận đấy đấy micchi...

Takemichi: Đc... gửi thông tin qua cho t...

Ren: khách lần này ko đc giết đấy....

Takemichi: ..... Tùy m...

Ren: t cần m thỏa thuận với hắn về việc bàn giao viên kim cương "hy vọng" (hope)

Takemichi: "hy vọng"? Ý m viên kim cương bị nguyền rủa ấy hả?

Ren: ừ

Takemichi: m vẫn chưa từ bỏ nó à..? M biết nó có thể khiến m chết thảm mà đúng ko..?

Ren: m quên cái mạng t hơi bị lớn à ~?

Takemichi: .... 4 tuổi bị rơi từ trên cao xuống, 5 tuổi bị bạn lấy bút chì đâm vào mặt, 6 tuổi té cầu thang, tới năm m 10 tuổi thì mém chết đuối ở biển, 11 tuổi thì mém chết đuối ở suối, 12 tuổi thì mém bị cành cây to rơi vô đầu (cái này thì né đc), tới lúc m 15 tuổi m xém bị xe buýt cán....

Ren: thôi má :")) con biết con xui r :"))

Takemichi: ..... "Thế mà vẫn thích đâm đầu vào chỗ chết mới tức chớ 🙂💢"

Ren: vậy nhé~ đừng có giết hắn ta đó!

Takemichi: ừ..... Lo mà làm cho xong việc đi...

Ren: biết rồi thưa đại boss~

Takemichi: *cúp*

Ren: Ơ? Cái thằng cha này 🙂💢 chx gì đã cúp >:(((

Haru: ngài đưa hắn đến gặp boss liệu có ổn ko thưa Ren-sama?

Ren: yên tâm~ boss là người thận trọng! Cậu ta sẽ ko làm gì khi chưa đạt đc thứ mình quan tâm đâu~ *xua tay*

Haru: cũng đúng...

Ren: với cả... Tên điên đó cũng ko phải loại người dễ xử lí ... *lẩm bẩm* "mong tên ngốc ấy đừng manh động..."
/cạch/
Shun: hắn đã đến Nhật thành công rồi thưa Ren-sama....

Ren: tốt... "Trong cậy vào m đấy..."
-------------++++++++++------------
Tác giả: ngàn lần xin lỗi các chế :")) tôy quên mất phải trả chap cho mất chế 😞
Nhưng dù sao cảm ơn các chế đã ủng hộ 👍 và đón đọc chap sau sẽ mang đến điều bất ngờ gì nhé :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro