Chương 1: Đằng sau vẻ ngoài hay cười là sự mệt mỏi bất tận...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà chưa bao giờ dám nghĩ tới niềm vui trọn vẹn. Với nó cuộc sống rất mệt mỏi và bức bối, áp lực từ học tập, áp lực từ chính bản thân mình, từ gia đình, bạn bè, thầy cô, mọi người xung quanh và cộng đồng xã hội.

Nó là một người suy nghĩ rất nhiều, luôn để ý đến mọi thứ, đôi khi lại tỏ ra bản thân chẳng biết gì, đôi khi lại tỏ ra bản thân sống rất tốt, rất vui vẻ và hạnh phúc. Lâu dần, nó cũng chẳng hiểu bản thân mình muốn gì và cần gì nữa...

Điều duy nhất nó biết...

Rằng nó sợ hãi thế giới này...

.
.
.

Chát!

Một cái tát đau điếng và vang, Hà ngã ra đất, nó mím chặt môi, tay bấu vào tờ giấy kiểm điểm, một tay thì ôm lấy bờ má đang dần đỏ ửng vì đau. Mẹ nó đứng trước mặt, cố gắng kìm nén cơn giận để bản thân không vung tay đánh Hà bằng chiếc gậy gỗ mới đem từ lớp về.

- Nói cho tao nghe! Mày thật sự đã ăn cắp quỹ lớp!?

- Không phải con thưa mẹ.

Hà cúi đầu chắc nịch trả lời.

Tuy nhiên, câu trả lời này dường như khiến mẹ càng thêm tức giận, trong cơn nóng giận, bà túm lấy mái tóc dài của Hà kéo mạnh, khiến nó đau đớn đánh rơi cả tờ kiểm điểm đã sớm nhàu nát trong tay xuống đất, nó bật khóc nức nở:

- Không phải con thật mà! Con không làm điều đó, con thề với mẹ!

- Vậy mà cô giáo lại tìm thấy quý lớp trong cặp mày? Tao đã để mày thiếu thốn đến mức ăn cắp sao, Hà!!

Bà tiếp tục tát vào mặt nó, thả tóc nó ra rồi lại vớ lấy gậy gỗ đánh mạnh vào đùi khiến nó đau đến không thốt ra nổi tiếng khóc, mái tóc rũ rượu che đi gương mặt thảm hại lúc này.

Có ai nghĩ tới, khi ở lớp nó lại là đứa con gái xinh đẹp duyên dáng và chuẩn mực, luôn cười luôn là đứa con gái nhận được vô vàn lời yêu mến, vậy mà giờ đây, nó lại thảm hại, và oan ức đến mức không thể thốt nên bất cứ lời nào.

- Tao nuôi mày ăn học, tao chăm sóc mày, lo cho mày đủ thứ để mày tập trung học đội tuyển. Vậy mà mày làm ra cái trò gì đây? Bản kiểm điểm? Hạ hạnh kiểm cả năm, đình chỉ học 1 tuần? Mày bôi tro trát trấu vào mặt tao đấy à?

- Con thật sự không có lấy, con không làm điều đó...

Hà khóc.

Nó thật sự bị oan mà!

Nó nào có gan lấy tiền quỹ lớp chứ!

Gan nó bé lắm!

Bé như con kiến ấy, không đủ lớn để làm loại chuyện lớn ấy!

Ấy thế mà, năm lần bảy lượt, chẳng ai tin tưởng nó cả, họ chỉ biết chỉ trích, biết trách móc, quát tháo, mà chẳng chịu tìm hiểu và điều tra mọi chuyện, lắng nghe từ nhiều phía, họ chỉ biết nhìn vào việc họ thấy và đổ lỗi cho nó..

- Mẹ thật sự không tin con sao?

Hà đứng dậy, nó lau nước mắt nhặt lấy cái điện thoại rơi trên đất bị mẹ đập nứt ngang màn hình một đường.

- Tin làm sao được hả, Hà? Camera trong lớp không thể xem lại ba ngày trước, nhưng có người đã nói ngày mất tiền com đã ở trong lớp một mình, làm sao mẹ có thể tin đây?

Bà nắm lấy vai Hà, mày nhíu chặt, nước mắt khẽ trào ra. Bà không muốn đánh nó đâu, cũng chẳng muốn vu oan cho nó, cũng rất muốn tin tưởng nó, nhưng mọi thứ lại bày ra trước mắt rõ rành rành như ban ngày, muốn tin cũng khó...

- Đến cả mẹ cũng không tin con...

Nó gạt phăng cánh tay đang nắm lấy bả vai mình, nước mắt lại rơi giàn giụa trên gương mặt non nớt của thiếu nữ đang tuổi mới lớn trẻ dại, nó không nói gì chỉ chạy vội ra khỏi nhà, bỏ lại sau lưng tiếng gọi của mẹ và sự xì xào của hàng xóm, ánh nhìn buồn bực lo lắng của anh bạn trúc mã nhà bên.

Nó đã bỏ đi...

Chạy thật xa khỏi chốn ngột ngạt...

Nó mệt quá...

Nỗi oan này cả đời cũng chẳng xóa được...

Chẳng ai tin nó cả...

Kể cả gia đình cũng nghi ngờ nó...

Thật trớ trêu...!

.
.
.

- Biết tin gì về Hà chưa?

Trần Quỳnh Anh, cô bạn thân gần 10 năm của nó hiện đang cùng hai cô bạn thân khác của nó nói đến chuyện của ngày hôm qua, cái ngày mà nó dứt khoát chạy khỏi nhà, với bộ đồng phục vẫn mặc trên người, chỉ đem theo điện thoại, chặn mọi liên lạc mất tăm...

- Chưa, cảnh sát đang cùng gia đình nó đi tìm rồi.

Nguyễn Thị Hiền ủ dột khóc sưng cả mắt vì lo lắng đang liên tục cố gắng liên lạc qua messenger với Hà, nhưng dường như mọi sự cố gắng đều là vô vọng.

- Nhưng, nó thật sự không ăn cắp sao?

Hải Yến cũng là bạn từ hồi cấp 2 với Hà, vậy mà hiện tại lại bất ngờ thốt ra lời nghi ngờ đau xé tâm can.

- Mày nói gì vậy?

Hiền trợn mắt không tin vào tai mình, còn cố hỏi lại, nhưng Yến chỉ im lặng cúi đầu.

- Tao... không hoàn toàn tin tưởng chuyện Hà không ăn cắp tiền quỹ lớp...

Ngay cả Quỳnh Anh cô bạn mà Hà từng rất tự hào và tin tưởng, giờ cũng bắt đầu nghi ngờ nó.

Hệt như chuyện của năm lớp 8, Hà bị đổ tội oan rằng chửi nhặng cả lớp trên mạng xã hội, rồi bị cô lập, hai người Yến và Quỳnh cũng chẳng tin tưởng ngược lại dù trước mặt tỏ ra thân quen, nhưng trong lòng và hàng động sớm đã trở nên xa cách...

- Hai đứa mày điên à? Tao mới quen nó từ năm lớp 11 nhưng, tao chắc chắn Hà không phải người như thế! Chúng mày chơi với nó lâu rồi, không hiểu lá gan nó rất bé sao? Đến kết bạn mới nó còn dè chừng sợ sệt không dám kìa!

Hiền như phát hỏa đứng phắt dậy, giọng nghẹn đi, cố gắng thanh minh, đòi trong sáng và bảo vệ Hà.

- Tao quá thất vọng về hai đứa mày! Hà sao có thể tin tưởng hai đứa mày như thế chứ, thật không xứng đáng chút nào!

Mắt thấy hai cô bạn của mình im lặng, Hiền cũng chẳng muốn đôi co nữa, nó trực tiếp lấy túi xách rồi bỏ về, tình bạn cũng từ đây mà rạn nứt.

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro