Chương 2: Cuối cùng còn lại chỉ là sự xơ xác của một trái tim và tâm hồn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Alo, Hà, mày đang ở đâu thế? Cuối cùng cũng liên lạc được với mày rồi! Mày có biết gia đình và cả tao lo cho mày lắm không hả?

Hiền sau hơn một ngày Hà mất tích, đã liên lạc được với nó. Động tĩnh này cũng đã thu hút mẹ, chị gái cùng các dà và cô chú anh chị họ của Hà cùng cả cảnh sát đang đứng gần đó, bởi hôm nay chủ nhật, Hiền xin nghỉ làm thêm ở tiệm bán giày thể thao để phụ gia đình tìm kiếm nó.

- Hà hả con?

Bà gấp gáp nắm lấy cổ tay Hiền hỏi.

- Vâng, nhưng cậu ấy bắt máy rồi chẳng nói gì hết!

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng gió, lọt vào còn có tiếng còi xe cộ inh ỏi, mãi sau Hà mới bắt đầu lên tiếng.

- Tao mệt quá...

- Vậy thì mày ở đâu? Tao đến đón mày về nhé? Chúng ta sẽ tìm hiểu chuyện quỹ lớp của mày, tao tin mày không ăn cắp quỹ lớp! Thằng Phú trúc mã của mày cũng tin mày!

Hà ở đầu dây bên kia đột nhiên bật cười khúc khích, khiến Hiền đang mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe cũng cảm thấy đầy khó hiểu.

Cười sao?

Cái quái gì vậy?

- Tao sẽ không về đâu.

- Tại sao!?

Hiền hỏi.

- Vì tao mệt lắm...

- Mệt ư...? Vì điều gì?

Hiền vẫn kiên nhẫn hỏi.

- Vì tất cả. Thế giới này thật mệt mỏi. Tao bị trầm cảm năm cấp 2, bị xâm hại tình dục, bị lạm dụng liên tục đến gần mười lần bởi bố ruột của em trai tao. Bị uy hiếp hình ảnh, bị cô lập, bị vu oan, bị áp lực và rất rất nhiều thứ khác nữa. Điều đó khiến tao mệt mỏi.

Mẹ bịt miệng, khóc đến khụy cả xuống đất, phải để các dà đỡ lấy. Những người xung quanh trong cuộc tìm kiếm nghe lời này cũng chẳng khá khẩm là bao, họ chưa từng nghĩ đứa trẻ mới 17 tuổi lại phải trải qua nhiều chuyện kinh tởm đến thế...

Xâm hại và lạm dụng tình dục...

Đáng sợ biết bao..!

Họ tự hỏi, sao nó có thể chịu đựng được điều đó chứ..!

- Con gái ngoan, về đi, về đi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi. Ngày đó mẹ nên dứt khoát cắt đứt với bố của em trai con, không nên tiếp tục thương xót vì không muốn em con mất bố giống như chị em con.

Ba chị em nó chẳng chung bố, bố của chị mất vì bệnh ung thư, bố của nó thì lô đề ly hôn với mẹ, sau cùng mẹ gặp một người đàn ông đã có gia đình, cùng ông ta sinh ra đứa em trai nay mới lên 5 của nó. Nó không oán trách cũng không hận, vì chính nó cũng chẳng muốn em trai mình mất đi bố...

Nó hiểu cái cảm giác cô đơn ấy, dù mẹ đã cố gắng bù đắp, nhưng đôi lúc nhìn bạn bè có bố quan tâm và yêu thương, lại khiến nó chạnh lòng đôi chút.

Người ta đều nói: "Con gái là người tình kiếp trước của bố."

Nhưng nó chắc chắn, nó không phải.

Vì bố chưa từng yêu nó...

Đã 11 năm qua đi, nó sớm đã quên mất bố nó nhìn như thế nào, trông ra sao, và có tính nết thế nào..

Nó hiện tại chỉ biết...

Bản thân thật bẩn thỉu, kinh tởm và mệt mỏi.

- Mẹ đừng khóc. Con sẽ không nỡ mất.

Vù vù.

Tiếng gió thổi qua loa điện thoại, bản năng của người mẹ khiến bà giật mình run rẩy đón lấy điện thoại từ tay Hiền cũng đang khóc đến không biết nói gì nữa.

- Con-- con đang ở đâu, Hà?

Nó không trả lời, chỉ yên lặng đưa mắt nhìn quang cảnh bên dưới đường phố tấp nập người qua kẻ lại, nó ngồi trên sân thượng của một tòa khách sạn, hai chân lơ lửng giữa không trung, mái tóc dài màu đen mặc cho gió nô đùa đến rối bời, hốc mắt đỏ ửng vì khóc quá nhiều.

Nó mệt rồi...

Trầm cảm thật rồi...

Ngày đó cứ ngỡ đã thoát trầm cảm..

Nhưng hóa ra...

Nó chưa từng thoát.

Nó chỉ đang cố lừa dối rằng bản thân nó đã ổn..

Rốt cuộc cuối cùng nó vẫn chẳng ổn chút nào...

- Mày làm loạn cái gì thế, Hà! Mày đừng tỏ ra bản thân trầm cảm để được thương hại nữa!

Một cô bạn cùng lớp chẳng biết từ đâu nhảy ra cướp lấy điện thoại từ tay mẹ nó, hét lớn khiến người lớn xung quanh chẳng kịp phản ứng. Họ nào biết, lời này lại như giọt nước cuối cùng rơi xuống, khiến chiếc ly đã đầy ặc bị tràn...

- Làm loạn sao...

Nó lẩm bẩm, miệng cười lạnh, nước mắt lại rơi...

Thật kì lạ thay...

Hà mang một dáng vẻ của một kẻ chưa từng biết đớn đau là gì. Nó có một dáng vẻ mà người ngoài nhìn vào đều nghĩ nó sống rất tốt. Người khác nhìn vào đều nói rằng nó sống thật sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.

Là người khác nhìn vào cơ mà...?

Là người khác nhìn thấy như thế, chứ bản thân nó thì không như vậy...

Bề ngoài của Hà như một tảng băng nổi trên mặt biển vậy, là người khác nhìn thấy và người khác suy đoán. Chỉ được nhìn ở bề mặt của mọi thứ chứ mãi mãi chẳng thể nào biết bên trong đã mục nát đến nhường nào.

Chính vì người khác nhìn nó mà suy đoán. Nhìn nó mà nghĩ nó có cuộc sống vô cùng tốt đẹp. Nên những thứ mà nó sắp và sẽ nói ra đều sẽ bị bác bỏ. Và lời nói ấy chắc chắn sẽ biến thành một điều gì đó thật là buồn cười.

Hà đang nói thật, nhưng bọn họ lại nghĩ nó đang đem việc đó ra làm trò cười. Ai mà có thể đem nỗi đau và sự tiêu cực của mình ra làm trò mua vui cho người khác chứ...!

Cái bề nổi của tảng băng, ai cũng thấy rõ mồn một.

Phần còn lại nằm dưới đáy đại dương rộng lớn.

Vừa lạnh lẽo lại vừa bị bào mòn.

Cõi lòng nó liền biến thành một hố sâu của tiêu cực.

Nơi đó chỉ có một mình nó, với hàng trăm hàng nghìn những nỗi đau bị cất giấu suốt bao năm tháng.

Nơi mà trái tim đã sớm mục ruỗng.

Còn cõi linh hồn từ lâu cũng muốn rời khỏi thế gian.

Bởi có những nỗi đau vốn không thể nhìn bằng mắt, có những nỗi đau nói ra lại không có nổi một người tin, có những sự chật vật dày vò, mà nói ra thì chắc chắn sẽ không có một ai hiểu.

Nhìn lại, nó chợt bật cười.

Hóa ra, những năm tháng đó nó đã đóng đạt một vai diễn...

Sống tròn một giai thoại, làm thật tốt nhiệm vụ của bản thân, trở thành một kẻ vô lo vô nghĩ, và tràn đầy hạnh phúc.

Hóa ra năm tháng đó, bọn họ nhìn thấy cuộc sống của nó rất dễ dàng, rằng nó vẫn ổn và nó đang cực kì hạnh phúc.

Chỉ là mãi mãi không ai biết được, Hà đã năm lần bảy lượt cầu xin bản thân ở lại, năm lần bảy lượt van xin mình đừng làm chuyện dại dột; Cũng là năm lần bảy lượt khóc đến đau rát cả mắt. Nó luôn một mình, luôn chịu tất thảy những thứ tiêu cực nhất, với một dáng vẻ của một kẻ có cuộc sống dễ dàng.

Chỉ có Hà biết, bản thân nó đang phải chống chọi với bão lòng chật vật đến nhường nào. Cũng chỉ có mình nó biết, nó đang không ổn và đang tệ đến mức nào.

Thứ nó có thì người khác không thể nhìn thấy. Thứ nó không có thì lại được người khác vẽ ra hoàn hảo. Giá mà thứ họ vẽ thành thật, thì nó đã không đau khổ suốt thời gian dài rồi.

Sau cùng, Hà đã diễn tròn vai của một kẻ hạnh phúc...

Hoặc có lẽ từ lâu Hà đã không còn dám đem dáng vẻ thật của mình ra nữa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro