Chương 3: Những đứa trẻ tự sát đều bị nói là ngu dại..?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❝Em có một cuộc đời.
Em có một hình hài.
Em có một trái tim.
Em có một đôi mắt.

Nhưng cuộc đời em phủ đầy bụi mờ. Những nỗi đau vương vấn khiến nước mắt em chảy không ngừng. Hình hài em được ba mẹ trao cho. Nhưng có lúc em lại tự hủy hoại nó. Cơn đau thể xác lẫn cơn đau từ tinh thần vắt kiệt đi sức lực của em. Đôi mắt của em người ta khen đẹp lắm, nhưng nó vô hồn về mọi thứ xung quanh. Nó hay ướt đẫm vào mỗi khi đêm về. Trái tim em thì năm lần bảy lượt bị tổn thương thật nhiều.

Chẳng biết nữa, cuộc đời này còn quá nhiều thứ tốt đẹp. Người ta bảo với em như thế. Nhưng em lại không nhìn thấy được. Em chỉ thấy mọi thứ khiến em ngộp thở.

Em phải trải qua một vài nỗi đau không thể nào vực dậy nổi. Nhưng em vẫn phải sống tiếp.

Em có ai để mà dựa vào đâu chứ. Em chỉ có một mình em mà thôi.

Nỗi đau quá lớn, thân xác em thì quá nhỏ bé.

Biết làm sao bây giờ.❞

.
.
.

- Cô bé con đang nói linh tinh cái gì thế!! Các chú cảnh sát giữ con bé đó lại!

Một cô trong họ vội hét lên, khi thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng nức nở, lúc đó họ mới sực tỉnh. Lời vừa rồi như hàng vạn con dao đâm xuyên qua cái tim đã vỡ vụn chỉ còn vài mảnh nho nhỏ của Hà, các chú cảnh sát nhanh chóng kéo cô bạn đó đi.

Hiền nhận thấy bất an, vội nhặt lại điện thoại, gấp gáp gọi:

- Hà! Đừng làm điều dại dột! Mày đang ở đâu? Tao đến đón mày!

- Không cần đâu, vì trên này mát lắm, tao không muốn về, ít nhất là lúc mày.

Nó mỉm cười sau đó bỗng ngâm nga giai điệu nào đó trong cuống họng, sự ngột ngạt và cô độc đã bức nó đến phát điên, đó là những gì hiện tại mọi người đều nghĩ tới.

Trong khi đó, bên phía cảnh sát dường như đang lần định vị số gọi thoại tới bằng các thiết bị chuyên dụng của mình, họ biết, một đứa trẻ bị trầm cảm nặng sẽ làm ra loại chuyện kinh khủng gì. Họ không muốn thấy gia đình nào tan vỡ cả, còn cứu được nhất định sẽ dốc sức cứu...

- Con không ăn cắp đâu, thật đấy...

Nó lẩm bẩm, lời này thốt ra trực tiếp khiến mọi người rơi nước mắt nức nở...

Và sau cùng...

Thứ nó còn lại chỉ là...

Trống rỗng.

Sau tất cả, nó chỉ có thể hét lên rằng nó đau...

Nó đau đến mức cắn chặt môi để chảy cả máu.

Nó đau đến mức chỉ có thể đưa tay ngăn lại tiếng nấc.

Nó vừa đau, mà vừa trống rỗng.

Nó chẳng còn biết mình nên làm gì tiếp theo. Bởi vì nó đã quá thất vọng. Nó đã chẳng còn tí niềm tin nào về con người cả. Người ta đến rồi người ta hủy hoại nó. Người ta xem những tổn thương mà người ta gây ra cho nó sau đó là một bài học.

Nghe có buồn cười không cơ chứ?

Nó chẳng còn nhận ra nổi chính bản thân mình nữa rồi. Tổn thương nó rồi lại tổn thương nó. Dối trá cùng với những thứ giả dối dành tặng cho nó...

Tại sao nó phải nhận lấy những điều đó chứ?

Tại sao nó phải nhận lấy những thứ như thế này. Nó thật sự rất đau, đau đến mức chẳng thể nói thành lời.

Nó sợ ma cũng sợ quỷ, nhưng nó sợ lòng dạ con người hơn.

Người ta có thể ở trước mắt nó nói nói cười cười, như thể lo cho nó nhất cuộc đời này. Nhưng sau lưng lại cầm một con dao vừa nhọn vừa sắc để làm đau nó một cách không thương tiếc.

Lòng dạ con người khó đoán, nó không tin đâu.

Nhưng giờ nó đã tin rồi. Vì nó đã bị những người mình tin tưởng hủy hoại từng chút một.

Nó đau.

Cũng chỉ biết là nó đau thôi.

Ai mà quan tâm nó đau đớn ra sao chứ.

Ai sẽ quan tâm chứ.

Là nó ngu ngốc nên mới phải gánh chịu như thế...

Và rồi...

Có những ngày, nó chỉ muốn trốn đi, để người khác đi tìm.

Có những ngày, nó mệt mỏi đến mức chỉ có thể nén lại thành tiếng thở dài.

Có những ngày, nó chênh vênh lạc hướng, rồi cũng chẳng biết chính mình là ai.

Hai tay nó ôm lồng ngực trái, nơi trái tim đang đập nhưng lại mang những đớn đau chẳng nói thành lời. Mỗi lần tim nó đập, nó lại đau đớn đến mức gục ngã.

Nó thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức thở thôi cũng cảm thấy kiệt quệ...

Có những ngày, nó chỉ muốn sống một cách bình thường nhất. Nhưng sau cùng nó lại chẳng thể làm được những điều giản đơn. Nó sợ những suy nghĩ bên trong đầu của mình, nó sợ sẽ làm tổn thương chính mình, và tổn thương cả những người bên cạnh.

Nó vẫn vậy thôi, vẫn ở đấy thôi.

Và nó vẫn sống đấy thôi.

Nhưng có đôi lúc, nó thật sự rất đớn đau. Một vài ám ảnh xưa cũ, rồi một vài nỗi đau mới toanh, khiến cho nó chẳng biết mình nên làm gì. Nó sẽ lại tủi thân, sẽ lại gào khóc, sẽ lại bị rời bỏ. Từng thứ một ám ảnh nó đến thảm thiết.

Nó có đang sống không?

Có.

Nhưng sao nó không vui?

Nó cũng không biết.

Sống được là tốt rồi, nó làm gì còn sức để kiếm tìm những điều xa xỉ.

- Con xin lỗi...

- Thành thật xin lỗi...

- Con là đứa trẻ bất hiếu...

Nó khóc nấc lên, sau đó đứng dậy treo leo trên sân thượng của tòa nhà cao tầng, bên dưới có người đã thấy nó và hét toáng lên thu hút không ít sự chú ý. Và ngay lúc này đây, lúc nó rời chân khỏi sân thượng, cảnh sát và mẹ cùng mọi người đã tìm được tới...

- KHÔNG!! CON ƠI!!

Con xin lỗi...

Thành thật xin lỗi...

Xin đừng tha thứ cho kẻ bất hiếu này...

Nhưng...

Làm ơn!

Hãy đem linh hồn này rời xa thế gian...

"Và không chỉ là lời xin lỗi, tôi còn muốn nói với anh, người con trai không có thật, rằng: tôi yêu anh lắm..."

Tự tử...

Trầm cảm...

Xâm hại và lạm dụng tình dục...

Đó là thứ duy nhất ám ảnh tâm trí những người biết đến nó mãi mãi về sau...

- Những đứa trẻ tự sát mọi người đều nói chúng ngu dại, nhưng tôi lại thấy chúng già trước cả chúng ta. Những người lớn luôn nghĩ mình trưởng thành và luôn đúng, thật ra họ chẳng hiểu gì cả. Những đứa trẻ ấy không hề bồng bột đâu, để có thể đi đến quyết định đau đớn như thế, chắc hẳn chúng đã chuẩn bị tỉ mỉ và cặn kẽ từ rất lâu rồi.

Vị nam cảnh sát trực tiếp chỉ đạo việc tìm kiếm nó năm đó, đã trả lời họp báo một cách đầy xót thương, là xót xa và ân hận từ tận đáy lòng. Rằng sao không tìm được nó sớm hơn, có lẽ cái chết năm đó đã chẳng xảy ra, và có lẽ buổi họp báo chia buồn về các nạn nhân vị thành niên tự tử do trầm cảm đã chẳng có tên nó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro