Chương 1: Chỉ là xuyên không thôi mà?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi một vị tiểu nữ xuyên thư, sẽ có ba tình huống sẽ xảy ra: Một là sẽ trở thành nữ chính; hai là sẽ thành công lật ngược bế được nam chính về và trở thành nữ chính một cách hiển nhiên; còn tình huống thứ ba là lấy mục tiêu là sống sót, cố gắng chống chọi và vượt lên với sự giúp đỡ của hệ thống, cốt yếu là vẫn vớt về vài chú cún trung thành, tiền nhiều đến nổi đốt ba ngày ba đêm vẫn chưa hết, là dạng 'Em cứ việc chém chết đám người em không thích, tôi sẽ phi tang giúp em' chẳng hạn...

Chỉ cần bạn biết bạn xuyên vào đâu thì đều có cách giải quyết đơn giản cả

Ví dụ như là xuyên qua cuốn tiểu thuyết bạn đang đọc đêm qua, xuyên qua một bộ phim... v.v
Không thì là hệ thống gì gì đó...

Tóm lại là như thế, những năm nay thể loại xuyên không trọng sinh không có gì mới mẻ cả. Nên khi nhìn thấy bản thân khi tỉnh dậy ở một nơi đầy xa lạ thì suy nghĩ đầu tiên không phải là "Ôi tôi đã bị bắt cóc" Hay " Ôi tôi đang mơ" nhàm chán như trong các tiểu thuyết Mary Sue đã đọc.

Mà là đi ngủ!

Đúng thế đi ngủ.

Khi tỉnh dậy mà thấy bản thân đã đến một nơi nào đó xa lắc xa lơ thì đi ngủ tiếp đi, đằng nào thì theo kinh nghiệm đầy mình của tôi thì thể nào cũng có người vào phòng, gọi cửa, hoặc điện thoại reo... Nếu trúng bộ nào xui xui chút nữa thì một đám vật vờ vất va vất vưởng nào đấy sẽ bấm chuông in ỏi hoặc xông thẳng vào phòng. 
Chừng nào có một trong số chúng thì hẳn dậy cũng được. Phải ngủ để lấy lại sức chứ?

Đằng nào thì với một con mọt như tôi thì cảnh tượng xuyên không cũng gặp hoài mà, cần quái gì phải xoắn!

Mà nếu không phải tỉnh dậy ở bệnh viện thì đã tốt chán rồi.
...

Đó chính là nguyên văn của cô gái đang thong dong cuộn tròn chăn nằm trên giường.

Quả nhiên là không cần gì phải xoắn thật, bởi vì tôi còn không biết mình thuộc trường hợp nào nữa cơ mà. Truyện tranh, tiểu thuyết hay phim thì dạo này tôi xem nhiều lắm. Còn thuộc dạng mở sẵn nhiều tab để khi nào ra tập mới còn mò lại nữa cơ... Nên thôi bó tay!

Cứ ngủ thêm chút nữa đã. Trời chưa sập, chưa biết mặt mũi nam nữ chính thì không cần suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu.

...

-Cốc cốc-
"Tiểu thư, đến giờ dậy rồi ạ!"

Tuyệt!!! Há há, tôi đoán sai thế nào được!

"Vâng!"
Tôi cứ thế mà vui vẻ bật dậy khỏi giường, hên là không trúng dạng 'Thể loại vất va vất vưởng nào đấy xông thẳng vào phòng' . Bước mở đầu coi như cũng ổn áp phết!
Bước tiếp theo bây giờ là phải xem nhan sắc của cô gái này thuộc dạng nào nữa mới được.

Tôi háo hức đẩy cửa phòng tắm bước vào, đứng trước gương mà bỗng sững người

Thật sự là... không phải poster quảng cáo đấy chứ?

Tôi ngẩng người không tin được, mái tóc đen lại hơi xoăn nhẹ cùng với đôi mắt xanh ngọc của đứa nhóc phía trước... thật tuyệt!

... À mà cũng không đến nỗi thế đâu vì tôi là một đứa cực kì dễ dãi với nhan sắc của con gái Hơ hơ...

Nhưng có một điều là... trẻ con à??
Chậc...

Tôi không kiềm được mà gãi đầu ngán ngẫm: "Một con ranh 17 tuổi như tôi đây mà lại xuyên đến chiếm lấy cơ thể của một con nhóc hỉ mũi còn chưa sạch như này à?"

Dù có không ưng ý cho lắm nhưng tôi cũng nhanh chóng mà sửa soạn rửa mặt để xuống dưới nhà xem sao. Ít nhất nghe giọng điệu của người có vẻ hầu gái lúc nãy cũng không phải dạng chán ghét, chắc không trúng bộ tiểu thư bị ghét bỏ ...
Tại vì tôi cũng chả biết cách để lật ngược ván cờ chiếm được tình yêu thương của mọi người đâu.

"Xin chào buổi sáng, con gái"
Người phụ nữ với dáng vẻ thanh lịch đang ngồi trên bàn đợi tôi, bên cạnh là một người đàn ông vẫn đang cầm báo che hết mặt

Tôi không biết nên thể hiện thế nào, chỉ đành gật nhẹ: "Vâng, chào buổi sáng!"

Tôi chậm rãi bước xuống cầu thang theo sự chỉ dẫn của nữ hầu, hơi mất bình tĩnh trước khung cảnh xung quanh
Có vẻ như là một gia đình giàu có nhỉ?

Tôi được các cô hầu gái chăm sóc rất tận tình, như thể muốn bón cho tôi ăn luôn vậy.

"Con gái, đã sắp đến giờ đi học rồi. Hôm nay mẹ dẫn con đi nhé?"

... Gì chứ? Tôi còn chưa ăn no mà?

"... Vâng" _ Thôi thì dù sao tôi cũng không biết đường, lại không có khả năng xác định phương hướng. Nên cũng phải nhờ bà ấy thôi

"..."
"Bất ngờ thật!" 

Tôi giật mình nhìn hai ông bà đang ngồi đằng trước bỗng dưng bật cười. Chẳng lẽ tôi đã nói gì khác lạ với con gái ông bà à?

... Kệ m* nó, tôi không có nghĩa vụ phải tìm hiểu con gái trước kia của ông bà ra sao, tính cách như thế nào, bây giờ dẫu sao thân xác của cổ cũng thuộc quyền quản lý của tôi rồi cơ mà.

Tôi thong thả đeo cặp sách, chào hỏi mọi người trong nhà sau đó theo mẹ ra ngoài cửa
Xoay đầu, cảm giác như thế giới quan của tôi lại thêm một tầng mới.

Ngôi nhà, à không cái này không thể gọi là nhà được nữa... có vẻ như là biệt thự...
Biệt thự giữa một nơi yên ắng đồng không mông quạnh như thế này?

Điên khùng thật!

Tôi không thể nhận định được đây là thế giới nào, trong bộ truyện nào... tôi không nhớ những nhân vật trong các bộ truyện tôi đang đọc có cô gái nhà giàu nào tóc đen mắt xanh mà được yêu thương thế này cả.
Quang cảnh xung quanh dần dần đông đúc hơn một chút, có khá là nhiều thứ mới lạ. Chà, thật muốn vào quán cà phê nhỏ đằng đó đọc sách...

Tôi vừa đi vừa đưa mắt tứ tung, thế giới này có vẻ vẫn không hiện đại như thế giới tôi đang sống thì phải?
Có thể là bộ nào được ta?
Tuần này của mình đang đọc lở dở bao nhiêu nhỉ?

Trước hết thì có vẻ nên loại những bộ có phép thuật hay người khổng lồ gì đó trước đã..
Với nhan sắc thế này thì...
Assassination Classroom ?
Plastic Memories ?
Charlotte ?
...
Hay là Tokyo Revengers ?
...

Có vẻ như tôi cần có thời gian để xem xét lại, bởi chưa chắc 100% tôi sẽ xuyên vào những bộ tôi đã đọc mà.

"Con gái, con có chỗ nào không vừa ý về buổi sáng hôm nay không?"

Tôi giật thót mình, xoay đầu nhìn người phụ nữ mà tôi cho là mẹ ấy. Bà mỉm cười nhẹ nhàng, đúng là một quý bà thực thụ nhỉ? 
Nhưng câu hỏi ấy là sao?
...
Tôi nhìn bà mà nhe răng ra cười, đôi mắt khẽ híp lại: "Buổi sáng rất ngon, thưa mẹ!"
"..."

Như thế được rồi chứ nhỉ?
Nói xong tôi lại xoay người đi tiếp, tôi không hiểu tại sao bà ấy lại đưa gương mặt kì lạ ấy nhìn tôi...
Nhưng có lẽ không sao đâu.

Điều quan trọng là tôi phải xem xét tôi đang ở đâu trước đã

 "Hahaha"
"Tuyệt!"  

Tôi hơi lia mắt qua nơi đang phát giọng cười khanh khách ấy, chỉ nghĩ rằng là một thằng nhóc ranh nào đấy
...
Rồng à?

Tôi đứng sững người lại, ánh mắt không rời được khỏi hình xăm con rồng trên thái dương của thằng nhóc cao hơn một cái đầu đang chạy ngược hướng với tôi.

Cái thằng nhóc đó...
Là ai thế?

_____________________________________

         -END chương 1-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro