Chương V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một buổi tối dài tưởng như một năm vật lộn cả về tinh thần lẫn thể chất với Chúa Tể Bóng Tối, Severus cuối cùng cũng được đối phương ngầm cho lệnh ân xá thả đi khi người kia nói mình đã thoả mãn và muốn đi ngủ. Nhưng điều khiến cho người đàn ông tóc đen ngạc nhiên là, đối phương lại bảo anh đi nơi khác.

Quen biết nhau đã bảy năm, nhưng Tom chưa một lần bảo anh rời đi, dù cho tình cảnh khi đó có xấu hổ và nực cười tới mức nào đi chăng nữa. Một điều mà vừa khiến Severus buồn lòng, vừa khiến anh thầm cảm thấy may mắn, nhất là sau khi mình và vị Chúa Tể Bóng Tối kia vừa có cuộc đấu trí mang tính sống còn như vậy.

Có vẻ lần này đối phương thật sự bị anh chọc cho tức điên rồi.

Vác theo thân thể mệt mỏi với phần hông đặc biệt mỏi nhức cùng phần đầu đau nhói như bị kim châm, Severus kiệt sức Độn Thổ về Biệt thự Prince ngay trong đêm, sắc mặt tái nhợt mở cửa đi vào nhà.

Ngay khi anh vừa tiến vào, một bóng người quen thuộc đã từ bên trong lao tới, vừa khóc vừa ôm chầm lấy anh, khiến cho người đàn ông tóc đen suýt thì ngã khỏi bậc cửa nhà mình.

"Ôi Sev...! Sev...! Mình đã sợ sẽ không được gặp lại bồ nữa...."

Severus cúi đầu nhìn Lily, người đang không ngừng khóc lóc, hai hàng nước mắt chảy dài, đôi mắt xanh ngập nước mở to nhìn anh, viền mắt cô nàng tóc đỏ vì khóc nhiều mà sưng húp cả lên.

Người đàn ông tóc đen ngây ngẩn hồi lâu, nhìn khuôn mặt thân quen lần đầu tiên đẫm đầy nước mắt như vậy của cô bạn thân, cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ, im lặng không biết nên nói gì mới phải. 

Trước khi Severus nghĩ ra mình nên nói cái gì, một bóng người cao ráo quen mắt từ bên trong đã đi tới, âm giọng mệt mỏi và xấu hổ vang lên.

"Lily, Se- Severus đã phải trải qua một ngày mệt mỏi rồi, em để cậu ấy vào nhà ngồi nghỉ trước đi..."

Severus nhấc mắt lên, người vừa đi tới là James, kẻ mà anh ghét nhất hồi còn đi học, còn hơn cả người suýt từng khiến anh toi mạng là Sirius Black. Đối phương ban đầu né tránh ánh mắt của anh, song rất nhanh cảm thấy bản thân không nên như vậy mà quay đầu lại, thẳng thắn đối diện. Đôi mắt nâu của đối phương trầm ngâm nhìn thẳng vào anh, thấp giọng khẽ hỏi.

"Severus, cậu có mệt lắm không? Cậu tự đi được không? Cần tôi đỡ cậu vào trong không?"

Severus cau mày nhìn đối phương, không hiểu nổi James tại sao lại gọi thẳng mình bằng tên. Tuy rằng anh đúng là đã vừa cứu đối phương một mạng, nhưng đó cũng chỉ là trả lại cho nợ mạng sống ngày trước của anh với đối phương, hai bên coi như sòng phẳng, không ai nợ ai nữa.

Chẳng có lý do gì để James chết tiệt Potter gọi anh bằng tên thật và nhìn anh bằng cái ánh mắt tội lỗi đó cả.

Trước khi Severus có thể nói gì, Lily đã vội lên tiếng đáp ứng câu hỏi của chồng mình.

"Đúng rồi, đúng rồi, Sev hẳn đã rất mệt mỏi rồi.... Ôi mặt bồ tái xanh cả rồi.... James! Anh mau lại đỡ cậu ấy vào đi!"

Severus định lên tiếng từ chối, song nhìn thấy dáng vẻ lo lắng sắp ngất xỉu của Lily, anh lại nuốt lời phản đối vào trong bụng, cau mày khó chịu vòng tay qua vai James vừa bước tới gần, thấp giọng càu nhàu.

"Đừng có mà làm rơi tôi-"

"Đừng lo, để mình."

James thấp giọng ngắt lời Severus, và trước sự ngạc nhiên của người đàn ông tóc đen, người đàn ông cao ráo một tay nắm lấy cổ tay đang vòng qua vai mình, tay còn lại luồn xuống dưới lưng và chân người còn lại, soạt một cái dễ dàng bế người lên khỏi mặt đất. Severus kêu một tiếng trong sự ngỡ ngàng khi bị bế cả người lên thay vì chỉ được đỡ đần nửa thân trên để về phòng, trong khi người đàn ông tóc đen ánh nâu thì cau mày, thấp giọng bực bội cằn nhằn.

"Cậu nhẹ quá đó Severus, nhìn cậu đâu đến nỗi nào mà.... cậu có ăn uống tử tế không vậy? Tính ra Lily còn nặng hơn cậu đó."

Severus trừng mắt với đối phương, trong khi Lily thì khóc nấc lên hỏi thăm sức khỏe của anh trong suốt quá trình James bế anh về phòng, một điều mà khiến người đàn ông tóc đen cảm thấy hạnh phúc và ngầm mãn nguyện, thầm cảm thấy những gì mình đã trải qua đều là đáng giá.

Đến tận khi đến được phòng khách, được James cẩn trọng đỡ ngồi xuống sofa và cảm nhận cơn đau âm ỉ từ phía sau, Severus mới cảm thấy may mắn vì khi nãy không phải lê lết thân mình đi về phòng mà hoàn toàn lười biếng dựa dẫm James và được người kia bế công chúa đi. 

Severus sẽ không nói ra điều này, nhất là cho James nghe, đương nhiên.

Sirius chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ xung quanh nơi ghế sofa mà Severus vừa được đỡ xuống, dáng vẻ lo âu nhìn người đàn ông tóc đen với khuôn mặt tái nhợt kia. Anh không hề nhận thấy bộ dạng giống với hình thú của mình là con cún lộ dần ra trong cử chỉ và tác phong của mình, nếu có người chú ý tới, cơ hồ có thể nhìn thấy đôi tai buồn bã cụp xuống trên đầu và cái đuôi ỉu xìu rũ dưới đất khi nhìn dáng vẻ này của anh.

"Cái đó- Severus, cậu cần gì không? Nước? Thức ăn? Gối? Một chiếc chăn ấm thì sao?"

Severus cau mày khó hiểu nhìn Sirius, người cũng có những biểu hiện kỳ quặc không nguyên do giống như James, nhưng anh đã quá mệt mỏi để có thể suy nghĩ ra lý do cho hành động của thành viên nhóm Đạo Tặc. Vì thế, thay vì mở miệng châm biếm dáng vẻ lo sốt vó cho kẻ thù hồi đi học của Sirius, anh thấp giọng mệt mỏi đáp lời.

"Trong phòng bếp có bột cacao, tôi muốn uống một cốc-"

"Được được, tôi lập tức làm cho cậu, cacao nóng chứ hả? Có sữa không? Đường thì sao?"

".... Không có sữa, nhiều đường một chút...."

Severus nói xong, Sirius liền lập tức chạy như bay vào trong phòng bếp, theo sau là Remus đi theo để trông chừng đối phương sẽ không vì bản thân hấp tấp vội vàng mà làm vỡ gì đó. Lily và James ở lại, một người thì ân cần nắm tay Severus hỏi han, người còn lại thì im lặng xoa vuốt đầu đối phương, phần nào giúp giảm đi cơn đau nhức nhối nơi thái dương của người đàn ông tóc đen.

Không lâu sau, Sirius đã quay lại, trên tay cầm theo một cốc cacao nóng hổi phả khói trắng nhàn nhạt. Trước khi đưa tới cho Severus, anh còn cẩn thận thổi nhè nhẹ mấy cái cho bớt nóng rồi mới đưa tới cho đối phương uống. Remus theo ngay sau lưng anh, trên tay là một bát mỳ được cắt mỏng thành từng miếng nhỏ và được đun chín nhừ giúp dễ tiêu hoá. Anh đưa bát mỳ tới cho Severus, người đang nhìn lại anh với vẻ mặt nghi ngờ, âm giọng bình thản an ủi cất lên.

"Ăn đi, nó sẽ giúp bồ một chút đó. Đừng lo, chỉ là mỳ ống bình thường khi nãy tôi tìm thấy trong tủ đồ của bồ thôi, ngoài muối để nêm vị ra thì tôi không cho cái gì khác vào đâu."

Sau một hồi quan sát nghi hoặc, Severus cuối cùng cũng nhận lấy bát mỳ, chầm chậm ăn hết đến cạn nước dùng trong cái nhìn giám sát của bốn người vây xung quanh.

Severus vừa ăn xong, Sirius đã xung phong đứng dậy cầm bát mỳ đem đi rửa, dáng vẻ chạy trối chết vào trong phòng bếp. Người đàn ông tóc đen cau mày nhìn theo bóng dáng đối phương, cuối cùng quay đầu hỏi chuyện ba người còn lại vẫn luôn dùng ánh mắt lo âu và thương tiếc nhìn anh.

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy hả? Họ Black kia bị làm sao vậy? Trúng tà à?"

James mím môi nhìn Severus không nói, đôi mắt nâu nhìn anh chăm chăm không rời. Remus và Lily dùng đôi mắt xanh lá hiền hoà nhìn lại anh, cuối cùng người đàn ông tóc nâu đã phá vỡ im lặng trước.

"Bọn mình biết cả rồi, Severus."

Severus cau mày nhìn Remus, mặc dù đối phương chưa từng tham gia bắt nạt anh ngày trước và điều đó khiến đối phương trở thành người anh ít ghét nhất trong nhóm Đạo Tặc, nhưng cũng chẳng thân thiết tới mức độ anh cho người ta gọi thẳng bằng tên như vậy. Người đàn ông tóc đen bực bội uống một ngụm cacao vẫn ấm do Sirius vẫn luôn liên tục niệm chú giữ nhiệt lên cốc, càu nhàu cất lời.

"Biết? Mấy người biết cái gì? Với cả, Lupin, ai cho cậu gọi tôi bằng tên như thế?"

Remus mỉm cười không nói, trong khi Lily thì lại lần nữa nước mắt trào dâng, cô vòng tay ôm lấy phần eo mỏng gầy đáng thương của bạn mình.

"Bọn mình- bọn mình thấy cả rồi-! James- James anh ấy... trước khi bồ đi đã đặt dấu Truy tung lên người bồ....! Tại sao- tại sao bồ lại giao phó đời mình cho một kẻ như Voldemort kia chứ?!"

Severus ngây người trước lời nói của Lily, đờ đẫn hồi lâu mới tiêu hóa được toàn bộ những gì cô bạn thân của mình vừa nói. Trong thoáng chốc, một luồng nhiệt nóng bỏng tràn khắp thân thể anh, khuôn mặt tái nhợt của anh đỏ ửng cả lên, tựa hồ có thể nhìn thấy khói bốc ra từ trên đỉnh đầu. 

Khi Sirius quay lại, nhìn thấy chính là hình ảnh Severus đỏ mặt tía tai, co mình ngồi trên ghế sofa, hai tay kéo áo chùng che kín người mình trong run rẩy mà thất thanh hỏi.

"Bồ- bồ- Potter đặt dấu- lên tôi- mấy người nhìn thấy cái gì rồi?!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro