Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

-        Alo

-        [SeoHyun sao rồi]

-        Cô bé về dorm an toàn. Cậu đang ở đâu?

-        [Mình đang trên đường về dorm]

-        Cậu về thẳng nhà mình đi

-        [Mình rất mệt, chuyện này để sáng mai hãy nói]

-        Bây giờ sắp sáng rồi, sáng mai của cậu là chừng nào hả. Mình lấy tư cách là chị ra lệnh cho cậu “Phải đến nhà chị ngay bây giờ” nghe rõ chưa

-        [Được rồi]

.

.

.

Dorm SNSD

Mọi người đang say sưa ngủ, SeoHyun không muốn đánh thức các unnie. Sau khi khóa cửa nhẹ nhàng và cẩn thận SeoHyun nằm dài trên chiếc ghế sofa và nước mắt cô bắt đầu rơi. Trái tim nhói đau khi nhớ lại từng chữ từng câu của ShinHye. Càng đau hơn khi cô nhớ đến đôi mắt u buồn của YongHwa. Cô lấy tay che miệng lại để những tiếng nất không phát ra, cô không muốn đánh thức các unnie

.

.

.

Nhà ShinHye

-        Bây giờ cậu tính sao? – Sau khi đọc tờ giấy YongHwa đưa

-        Mình không biết nữa, chuyện này do “bố” gây ra, mình muốn “bố” giải quyết. Từ khi bắt đầu mình đã phản đối, nhưng “bố” nhất quyết muốn mình tham gia, “bố” hứa SeoHyun sẽ được an toàn đến khi show kết thúc, nhưng sự việc hôm nay…..

-        Cậu có tình cảm với SeoHyun – ShinHye ngắt ngang lời nói của YongHwa

YongHwa không nói gì, tay bắt đầu sờ chiếc nhẫn. ShinHye nhìn thấy và hiểu YongHwa đang nghĩ gì

-        Bác Yoon (quản gia Yoon) vừa gọi cho mình vì vậy mình không cần phải lập lại những lời bác Yoon đã nói với cậu. Mình mong rằng cậu hãy sống thật với tình cảm của cậu.

-        Tại sao cậu và bác Yoon điều nghĩ như vậy. Mình vẫn quay show chỉ vì hợp đồng với MBC.  

-        Vậy sao

-        Cậu định nói “Nếu không có tình cảm, cậu sẽ không đấm vào mặt tên Han Soo Ha và phóng phi tiêu về phía hắn”. Mình xin trịnh trọng trả lời. Mình làm như vậy vì mình không ưa hắn

-        Vậy sao

-        Cậu đừng có “Vậy sao” nữa có được không? – YongHwa rất tức giận khi ShinHye tỏ thái độ không tin những gì anh nói

-        Được rồi, mình hỏi cậu câu cuối cùng “Tại sao cậu lại sờ tay vào chiếc nhẫn mà Ji Hyo unnie làm cho cậu?”

-        Đó chỉ là thói quen – YongHwa trả lời một cách ngập ngường

-        “Thói quen” – ShinHye cười nhép môi – Chúng ta đâu phải mới biết nhau ngày một ngày hai, mỗi khi cậu vui, cậu buồn, cậu đau khổ, cậu lo sợ, cậu hoảng hốt, cậu điều sờ vào chiếc nhẫn Ji Hyo unnie làm cho cậu. Cậu đang sờ vào chiếc nhẫn vì cậu sợ rằng cậu không đủ bản lãnh để mang lại hạnh phúc và bảo vệ SeoHyun, đúng không?

Những lời nói của ShinHye làm trái tim YongHwa nhói đau. Từ khi bắt đầu, SeoHyun đã để lại một ấn tượng quá sâu sắc. Trước đó, YongHwa từng biết SeoHyun rất ngây thơ, trong sáng (những thông tin Tae Woong đưa), nhưng YongHwa không ngờ rằng SeoHyun giống như một tờ giấy trắng, YongHwa sẽ là “họa sĩ” vẽ lên “tờ giấy trắng” những điều tốt nhất mà YongHwa có thể trong thời gian “Vợ chồng”. Nhưng “tờ giấy trắng” không chịu ngồi yên cho “họa sĩ” vẽ, nó có cảm xúc, nhiều lúc “tờ giấy trắng” làm trái tim “họa sĩ” xao xuyến, nhưng “họa sĩ” đã cố kiềm nén những cảm xúc của mình vì không muốn “tờ giấy trắng” có những “vết mực đen”. “Họa sĩ” biết rằng “tờ giấy trắng và họa sĩ” sẽ không có một kết thúc tốt đẹp nên từ khi biết mình rung động trước “tờ giấy trắng” “họa sĩ” đã tìm cách để lẩn tránh tình cảm của mình, những hành động của “họa sĩ” đối với “tờ giấy trắng” khiến trái tim “họa sĩ” nhói đau, nhưng đó là cách tốt nhất để sau này “tờ giấy trắng” có thể chấp nhận “họa sĩ” khác

“Thời tiết” sẽ làm “tờ giấy trắng” bị rách và hoen ố. Từ khi bắt đầu vẽ “họa sĩ” đã cố gắng bảo vệ “tờ giấy trắng” trước “thời tiết” khắc nghiệt, nhưng ngày hôm nay “họa sĩ” đã không thể bảo vệ “tờ giấy trắng” trọn vẹn được nữa. Trên “tờ giấy trắng” đang có “một đường rạch” do “thời tiết” gây ra. “Họa sĩ” quyết định sẽ không vẽ nữa, nếu “họa sĩ” còn vẽ thì “tờ gấy trắng” càng bị “rách”. Để bảo vệ “tờ giấy trắng” “họa sĩ” sẽ ngừng vẽ tại đây. Vì “họa sĩ” nghĩ rằng sẽ có một “họa sĩ” khác đến và sẽ làm lành vết “rách” và sẽ vẽ lên “tờ giấy trắng” một câu chuyện cổ tích thật đẹp.

Nhưng người đó không phải là anh

-        Mình đã kể cho SeoHyun nghe tất cả rồi

-        Cái gì... Cậu điên rồi – YongHwa rất tức giận khi nghe những lời ShinHye nói

-        SeoHyun có quyền biết những gì đang xảy ra với cô bé. Mình không muốn nhìn thấy cậu như vậy. Mình không muốn cậu quyết định thay cho cô bé. Mình muốn cô bé quyết định. Cậu tưởng mình không biết cậu đang nghĩ gì sao. Cậu sẽ rời show và tiếp tục với Eun Hye In (Eun tiểu thư). Cậu bảo vệ SeoHyun bằng cách đó sao? Cậu nghĩ rằng Eun Hye In sẽ tha cho SeoHyun dễ dàng vậy sao?

-        Nếu “bố” không giải quyết vấn đề này, thì mình sẽ giải quyết nó bằng cách đó

-        Cậu….

Nói xong YongHwa lên phòng nằm nghỉ không cho ShinHye kịp nói câu cuối cùng. YongHwa biết càng nghe ShinHye nói thì anh càng khó quyết định. Vừa bước vào phòng YongHwa nằm dài trên chiếc giường, tay phải gác lên trán, bất chợt anh nhìn chiếc nhẫn SeoHyun tặng. Anh tháo chiếc nhẫn ra đưa lên cao ngắm nhìn nó. Chiếc nhẫn không cầu kỳ, không lấp lánh nhưng anh cảm thấy vui vì nó chứa đựng tình cảm của một người con gái chân thành, thông minh, tốt bụng, ngây thơ và trong sáng.

.

.

.

Eun Hye In (Eun tiểu thư): 20 tuổi, con gái út của chủ tịch tập đoàn Wynn Resorts với một người phụ nữ Hàn Quốc.

.

.

.

Biệt thự họ Eun

-        Con nhỏ SeoHyun sao rồi?

-        Nó được ShinHye tiểu thư đưa về dorm……

-        Cái gì – Chưa nghe hết câu Eun tiểu thư đã nổi nóng, tay cô bóp nát lon bia cầm trong tay – Không hoàn thành nhiệm vụ, nhà ngươi còn dám về đây gặp ta

-        Tiểu thư bớt giận, tôi đã nhắm rất kỹ, nhưng YongHwa…hắn phản xạ rất nhanh…hắn đã đẩy SeoHyun ra kịp…Nhưng tôi có nói cho hắn nghe những gì tiểu thư dặn dò *Tôi cũng hoàn thành 80% nhiệm vụ chứ bộ*

-        Cái đó thì ăn nhầm gì, cái ta muốn là con nhỏ SeoHyun…..Ngươi…. – Eun tiểu thư tức không nói lên lời – Cút…Cút…Cút

-        Dạ…Dạ…Dạ

SeoHyun…Lần này coi như ngươi may mắn, nhưng sẽ không có lần thứ hai…

Đợi đấy…Lần này chính ta ra tay

*Bấm…Bấm…Bấm*

-        Dạ thưa tiểu thư

-        …..

.

.

.

*Gõ cửa*

-        YongHwa….Bác Yoon đã giải quyết xong mọi chuyện ở đó. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi cậu đưa ra quyết định.

ShinHye thở dài bước đi – Lần đầu tiên cô gặp YongHwa vào mùa đông chín năm trước. Ấn tượng đầu tiên về YongHwa – Một cậu bé lúc nào cũng ôm khư khư trong tay hai chiếc nhẫn, không nói chuyện với ai và lúc nào cũng kiếm một cái góc để ngồi. Dần dần YongHwa trở nên vui vẻ, cởi mở hơn với mọi người xung quanh. Nhưng những vụ cười ấy không bao giờ lắp đầy những đau thương.

YongHwa à…Cậu hãy mạnh mẽ lên

.

.

.

Một ngày mới

-        Em ra ngoài chút

-        Em đi dâu? Hôm qua mới quay We Got Married, không chịu về dorm, ham vui ở lại ngoại ô cùng mọi người để chị ngủ một mình. Hôm nay lại đi ra ngoài. Lúc trước có năn nỉ cỡ nào cũng không chịu, cứ ở nhà đọc sách, bây giờ thì rảnh lúc nào lại đi ra ngoài lúc đó. Từ khi có “chồng” em “thay đổi” hoàn toàn – HyoYeon làm cho SeoHyun một bài rap dài lê thê

-        *Cười* Từ hôm nay, em sẽ không còn là SeoHyun như trước đây nữa.

-        Vậy em muốn làm SeoHyun như thế nào? (Tiffany)

SeoHyun không nói gì, cười thật tươi, cúi chào các chị, rồi chạy nhanh ra ngoài, để lại tám unnie ngơ ngác nhìn theo. 

.

.

.

-        Alo

-        [Em muốn gặp anh…Em…Á…Bỏ tôi ra…Bỏ tôi ra…Các người làm gì vậy…Bỏ tôi ra…]

-        SeoHyun….SeoHyun…SeoHyun

YongHwa vớ tay lấy chiếc áo khoác, chạy thật nhanh xuống cầu thang

-        ShinHye, cho mình mượn xe 

-        Cậu bình tĩnh, có chuyện gì vậy

-        Nhanh lên, SeoHyun xảy ra chuyện, cậu gọi cho bác Yoon và anh Tae Woong, cậu tìm giúp mình số điện thoại của Hye In

Lấy chiếc chìa khóa xe từ trong tay ShinHye, YongHwa chạy thật nhanh, suýt tí nữa là đụng đầu vào cột

-        Cận thận, chưa tìm thấy SeoHyun thì cậu đã….

Chưa nói hết câu, YongHwa đã phóng xe chạy mất hút.  

Trái Tim: Cậu chủ bình tĩnh…SeoHyun 

sẽ không sao…Dù gì cô ấy cũng là người nổi tiếng…Eun tiểu thư sẽ không 

làm gì tổn hại đến cô ấy đâu

Lý Trí: Cậu biết gì mà nói…Hye In mà chúng ta biết không hề đơn 

giản…SeoHyun rơi vào tay cô ấy thì khó…

YongHwa: SeoHyun…SeoHyun…SeoHyun

Trái tim nhói đau, đây là lần đầu tiên YongHwa cảm thấy ngạc thở đến như vậy. Sau bao nhiêu năm, cái cảm giác khó chịu đó lại quay về. Càng khó chịu hơn khi YongHwa nghĩ đến việc sẽ mất SeoHyun mãi mãi. Tiếng chuông điện thoại reo – Là ShinHye – Cô ấy thông báo tình hình và tin tức cho YongHwa. *Cúp máy* YongHwa nhấn ga. Tay nắm chặt vô lăng như muốn bóp nát nó

SeoHyun….Đợi anh

.

.

.

-        Thả tôi ra… Các người là ai vậy… Sao lại bắt tôi… Thả tôi ra…Thả tôi ra…Thả tôi ra…Thả…

-        *Bốp* Ngươi ồn ào quá đi

-        Tát hay lắm – Eun tiểu thư vừa đi vừa vỗ tay

-        Chào tiểu thư – Tất cả mọi người cúi chào

Eun tiểu thư…Không thể nào

Trái Tim & Lý Trí: Cô chủ…Lần này coi như chúng ta tiêu rồi

-        Đem con nhỏ đó lại đây

-        Quỳ xuống, ngươi thật là to gan – Nói xong hắn đá chân SeoHyun khụy xuống

-        Nếu trên gương mặt xinh đẹp này có một đường thì như thế nào 

Ánh mắt của con bé…Sao lại giống đến như thế

-        Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ ngại lắm đó, haha. Ngươi nghĩ YongHwa sẽ đến đây cứu ngươi sao, ngươi ngây thơ quá, dù hắn ta có đến đây thì cũng sẽ đứng đó nhìn ngươi mà thôi, haha

SeoHyun vẫn nhìn Hye In bằng ánh mắt không hề sợ hãi. Điều đó khiến cho Hye In cảm thấy tức tối. Hye In lấy con dao tiến gần đến khuôn mặt của SeoHyun. Và…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro