Chap 1: Tin sốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông chủ. Thiếu gia... đã thoát khỏi nhà luyện rồi ạ.''_Tiểu Chu báo cáo sự việc trong nỗi căng thẳng dâng trào.

''Chết tiệt. Một thằng nhóc mà cũng không giữ được. Các người làm ăn kiểu gì? Hay là muốn tôi đuổi hết hả?''_Chủ Tịch Trương tức giận chửi rủa. Mấy cái người này quả đúng là chỉ có thể làm chân sai mà. 

Tiểu Chu thấy thế thì không dám ho he gì, im lặng đứng một bên nghe.

_________________________Tại nhà luyện_____________________________

Lửa lớn như đang đói khát nuốt lấy căn nhà đầy khung sắt. Tiếng la hét đinh tai nhức óc phát ra từ khắp mọi ngóc ngách bên trong căn nhà. Cảnh tượng thực giống như địa ngục nơi trần thế. 

Từ trong khói lửa mịt mù, một dáng người dần dần hiện ra. Thanh niên với mái tóc của biển cả, một màu xanh tươi mát, trên tay cầm một khẩu súng ngắn. Sợi dây xích bị còng vào tay đã trở nên nóng đỏ vì lửa cháy. Bộ đồ trên người cũng đã nhuốm màu máu đỏ tươi. Một mình vượt qua màn lửa nhưng ánh mắt không hề sợ hãi thậm chí còn kèm theo chút lạnh. 

''Ông cứ đợi đó.''

_________________________________________________________________

''Phong. Cậu không còn phòng nào khác sao? Mình không muốn ngủ ở phòng này đâu?''_Tri Khả Minh bất lực nhìn căn phòng chỉ có mỗi cái giường ngủ, không có nổi một cái đinh đóng trên tường luôn.''Đây thực sự là phòng ngủ của  khách à? ''.

Một cái nhìn được ném tới. Người bình thường khi nhìn thấy thì có lẽ đã lăn ra đất vì rét rồi. Còn với cái tên Khả Minh này thì... ờ nhìn nhiều thành quen nên cũng thấy bình thường (au thấy anh này chai mặt rồi nên không thèm quan tâm nữa... :D ). 

''Không thích thì ra phòng khách mà ngủ. Tôi không còn phòng nào cho cậu đâu.''

Mặc kệ mấy lời vứt bỏ của Phong, Khả Minh trực tiếp đi quanh tìm phòng. Mở một lúc vẫn chưa thấy phòng nào dùng được, còn duy nhất một phòng này là chưa mở. Nhưng mà... dùng sức mãi mà vẫn không mở được. Vừa mới quay ra nhìn thì đã nghe luôn một câu:

''Không cần tốn công vô ích. Tôi không đưa cậu chìa khóa đâu.''

''Là phòng của cô ấy à?''

Đột nhiên Khả Minh làm giọng nói nghiêm túc khiến không khí bỗng chốc rơi vào suy tư. Như để thay đổi tâm trạng, Khả Minh quay lại với cái giọng điệu đùa giỡn của mình.

''Cậu có cho, tôi cũng không dám ở. Nên không cần nhắc nhở. Cậu lo xem tối nay sẽ ăn gì đi. Tôi chọn được phòng rồi, giờ phải đi 'chăm sóc bản thân' cái đã. Đi đây.''

Phong cười một cái sau đó thì đi về phòng. 

_________________________________________________________________

Khả Minh đi vào nhà tắm. Nhìn bộ dạng đầy máu me của mình trong gương, anh không chịu được liền tự mỉa mình một câu: ''Hèn chi đi tới đâu cũng thành tâm điểm.'' 

Vừa mới xả được một lượt nước thì chợt nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa, anh cũng không quan tâm nhiều lắm. Căn bản đó cũng không phải khách của anh.

Phong đang ngồi ngắm con thỏ bông nhỏ thì có nghe tiếng chuông. Anh bật thiết bị quan sát để xem camera ở ngoài cổng. Không biết ai lại tới làm phiền anh. 

Một cô giao hàng đang đứng đợi ở ngoài. Kỳ lạ, anh đâu có gọi thứ gì. Hay là tên kia gọi? Kệ. Cứ phải xuống cái đã.

Vậy là anh đi xuống nhà. Cô gái đứng đợi lâu quá dường như có ý định rời đi, nhưng vừa nhìn thấy có người đi ra liền thu lại bộ dạng mệt mỏi mà nở nụ cười thân thiện. 

''Anh ơi. Em là nhân viên giao hàng của nhà hàng A. Đây là hàng của anh.''_ nói rồi cô bê những hộp đồ ăn xuống xe tính chờ anh mở cửa sẽ đưa cho anh.

Phong thấy nhắc đến việc gọi đồ ăn thì chán nản lườm mấy cái hộp, rồi lấy điện thoại gọi vào số của Khả Minh. 

''Này, cậu rảnh thì giúp tôi lấy khăn xuống đây, đâu cần phải gọi điện thoại lúc tôi đang tắm chứ.''_Khả Minh giọng điệu đùa giỡn không hề biết có chuyện gì bên ngoài.

Phong thì chẳng quan tâm đến mấy lời của cậu ta, trực tiếp đi vào vấn đề chính:''Cậu gọi đồ ăn?''

''Ấy''_Khả Minh làm ra vẻ bất ngờ:''Tôi quên mất. Trước lúc tới đây tôi đã gọi đồ ăn tối rồi. Cậu đã biết vậy thì trả tiền giúp tôi luôn nhá. Haha...''

''Không có tiền mặt thì nói thẳng, tôi không ngại ghi sổ nợ cho cậu đâu.''_Phong cũng cao hứng nói giỡn một câu. 

Nghe đến ghi sổ nợ, Khả Minh nhảy cẫng lên:'' Ấy đừng. Bạn bè với nhau bao nhiêu năm, cậu chẳng lẽ chỉ vì bữa cơm mà bỏ rơi tôi. Phong...Đừng mà! Tôi biết cậu rất tốt với tôi. ''

Người ngoài mà nghe được chắc chắn sẽ tưởng Khả Minh là... T-T Còn đối với những kẻ đã quen biết anh ta như Phong thì đó quả thật chỉ là một lời nói dối không hơn. Huống hồ Khả Minh bây giờ vừa mới ra khỏi nhà luyện, trên người cũng chẳng có gì. Đừng nói là tiền mặt, ngay cả quần áo cũng đã bẩn, còn phải lấy của anh. Chỉ có điều, không có tiền mặt nhưng Khả Minh lại có tiền trong tài khoản ngân hàng, tính tiền với cậu ta sau cũng không tệ lắm.

Phong mở cổng ra, đón lấy hộp đồ ăn từ tay nhân viên. Cuối cùng thì vẫn là anh trả. 

1 piza khổ lớn, 2 suất bít tết thịt bò, 2 suất tokbokki cực phẩm. Đúng chuẩn sở thích của cậu ta luôn. Thiệt là...

''Phong. Ăn luôn chứ. Bít tết để nguội không ngon đâu.''_Khả Minh hào hứng ngồi vào bàn ăn, không quên nhìn mặt ông chủ nợ.

''Cậu nghĩ tôi cho cậu ăn dễ dàng vậy à. Lát nữa lên phòng tập luyện 3 tiếng mới được đi ngủ.''

Mặ Khả Minh lại biến sắc_''Phong. 3 tiếng lận đó. Tôi tập xong là cũng hết nguyên bữa này luôn rồi. Hay là cậu đặt giúp tôi phần ăn khuya đi.''

Phong lườm cậu một cái. Thực ra một bữa ăn cũng chẳng đáng gì chẳng qua muốn đùa cợt với nhau một chút thôi. 

''Nếu có cậu ta ở đây chắc chắn chúng ta sẽ không cần phải gọi đồ ăn thế này rồi. ''_ Tiếng than vãn của Khả Minh cứ vang vọng khắp căn phòng.

''Tập trung ăn đi.''

''Được được.''

_______________________________Nhà hàng A________________________________

''Tiểu muội, đã về rồi sao? Giúp anh mang thực đơn này lên cho khách nhé! Anh đi nghe điện thoại chút.''_ Một nam nhân viên hớn hở chạy ra ngoài, để lại khay đồ ăn và giấy ghi số bàn. Nhìn thấy đống đồ này, cô chỉ biết lắc đầu thở dài. Đó là Tử Nguyên, mình hay gọi là Nguyên huynh. Huynh ấy bình thường rất chăm chỉ. Hôm nay chắc là lại đi hẹn hò với bạn gái rồi.

À. Mình là Phẩm Nhã. Mọi người hay gọi mình là Nhã Nhã hay tiểu muội muội (cái này chỉ có vài người gọi như thế thôi). Mình đang là nhân viên của nhà hàng A. Bình thường mình sẽ phụ trách việc giao hàng, thỉnh thoảng cũng phụ giúp mọi người việc bưng bê hoặc ghi thực đơn vì nhân viên ở đây không nhiều lắm. 

''Cho một mỳ thịt bò, một tôm hấp.''

''Tới ngay.''

Hôm nay cũng là một ngày đông khách.

________________________________________________________________

12 giờ đêm. Cuối cùng cũng đã vãn khách. Phẫm Nhã đi thay đồ chuẩn bị ra về. 

Vừa bước ra khỏi cửa, cô bất ngờ khi có người đứng ngoài. ''Làm em hết hồn luôn. Nguyên huynh, sao anh còn chưa về? Có chuyện gì sao?''_ Vẻ mặt của Nguyên huynh thực sự rất kỳ lạ. Rõ ràng lúc trước khi rời đi còn thấy anh rất vui, vậy mà giờ tự dưng lại theo lo lắng, hoang mang.

''Tiểu muội muội, huynh... cái đó...'' _loay hoay một hồi Tử Nguyên vẫn không biết nên bắt đầu thế nào. Dù sao cũng vẫn phải nói, vấn đề này thực sự rất quan trọng. Nếu không nói, muội ấy chắc chắn sẽ không tha cho mình đâu. Nhưng mà, giờ phải bắt đầu thế nào? Aiza... Khó quá đi.

''Nguyên huynh.''

Tử Nguyên vừa thoát ra khỏi những suy nghĩ thì đã thấy tiểu muội nhìn mình với ánh mắt đầy lo lắng. hít vào một hơi thật sâu.

''Anh muốn nói với em một chuyện.''

Nghe câu nói này, Phẩm Nhã thấy được tính nghiêm trọng của chuyện anh sắp nói. nguyên huynh rất ít khi xưng hô như thế, và trường hợp ngoại lệ chỉ xảy ra khi huynh ấy đang thực sự rất nghiêm túc. Có chuyện rồi.

''Lúc nãy, trước khi về đây anh đã nhận được điện thoại của bệnh viện. Họ nói... ba mẹ em đã chết vì tai nạn giao thông. Họ... Em... '' _ Chưa kịp nói hết, Phẩm Nhã đã chạy ra ngoài. Tử Nguyên cũng lo lắng chạy theo, không biết em ấy sẽ làm gì nữa.

_________________________________________________________________

End chap 1.

[Lời của tác giả]:

''Đây là ý tưởng mình mới nghĩ ra. Nội dung mình cũng chưa sắp xếp ổn thỏa lắm. Mong nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của mọi người để mình có thể hoàn thành truyện này trong thời gian ngắn nhất có thể. Cảm ơn các bạn. hihi...''

[Phần Pro]:

''Mặc dù truyện này mình cũng đã thêm vào danh sách truyện hay rồi nhưng mà vẫn muốn nói một chút. Truyện mình muốn giới thiệu với các bạn trong chap 1 này chính là GÁI Ế KHIÊU CHIẾN TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA- Tịch Mộng. Quan điểm cá nhân thì mình không thấy cái tên truyện liên quan lám đến phần nội dung (?-?) nhưng mà cái quan trọng là cái nội dung chứ không phải cái tên đúng không? Truyện này viết về mối tình đơn phương thời còn bé của nữ chính, sau đó được nam chính phát hiện ra và hơn chục năm sau quay lại để đưa đi đăng ký kết hôn. Trải qua muôn trùng sóng gió cuối cùng cũng được ở bên nhau (tóm tắt như thế liệu có ngắn quá không nhỉ? ). Truyện này thì mình đã nhọc tâm thức hẳn một đêm để đọc từ đầu đến cuối (thật quá hay rồi). Truyện chỉ ngược khoảng vài chap đầu tiên còn lại và max sủng luôn. Bạn nào muốn có thể tìm trong danh sách truyện của mình. :)''.

''Phần tiếp theo là pro game :)). Bạn nào thích nghe nhạc có thể thử chơi game này DANCING LINE. Game này thuộc vào hàng khó nên bạn nào không kiên trì thì bỏ qua đi nhé!!! ''

Vậy là hết rồi. Hẹn gặp lại các bạn vào các chap sau. SEE YOU AGAIN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro