Chap 2: Tứ đại sát nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài trời bất chợt đổ mưa lớn. Cơn mưa xóa nhòa đi giọt nước mắt trên khuôn mặt của Nhã Nhã. Đôi chân dù đã mỏi mệt nhưng chưa hề muốn dừng lại. Chợt trước mắt cô có một vật thể lóe sáng đến chói mắt. Đến khi cô kịp hoàn hồn lại thì đã ở trong bệnh viện.

''Tiểu muội. Muội tỉnh dậy rồi.''

Tử nguyên vừa đi mua đồ ăn về thì đã thấy Nhã Nhã đang nằm nhìn trần nhà. Nhìn cô của bây giờ có lẽ khó mà cầm lòng được. Cô bị một chiếc xe ô tô đâm phải. Theo như bác sĩ nói thì cô đã bị mất trí nhớ tạm thời. Nhưng như vậy cũng tốt, cô sẽ không nhớ những chuyện đau lòng đã xảy ra. 

''Tiểu muội.''

''Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây? ''_ Phẩm Nhã có chút đề phòng người đàn ông đang đứng cạnh mình. Phóng tầm mắt ra một chút, không chỉ có người đàn ông đó ở đây, còn có một người phụ nữ nữa phía sau anh ta. Nhưng cô không quen biết họ. Nhưng nhìn họ cũng không có vẻ gì là nguy hiểm lắm.

''Anh là Tử Nguyên. Đây là Sa Đằng, bạn gái của anh. Lúc trước cũng đã từng giới thiệu với em rồi. Anh và em cùng làm việc ở nhà hàng A. Em đã giúp đỡ anh rất nhiều.''

Cô vẫn nhìn họ nghi hoặc. Bây giờ trong đầu không rõ thứ gì, không nên mặc định, cũng có thể họ là người quen. 

Thấy cô không nói gì, Tử Nguyên nghĩ cô đã hiểu rồi nên cũng thôi, đưa phần cháo cho cô ăn.

Phẩm Nhã đang ăn cháo thì có người mở cửa, là một người đàn ông thanh tú trông rất đẹp trai, chỉ có điều nhìn mặt có vẻ không được hòa đồng cho lắm, biểu cảm rất lạnh lùng. 

Phong rốt cuộc  không thèm nhìn vào phòng bệnh đến một cái, quay lại nói với người phía sau: ''Đã nói tốt nhất là cậu đi. Tôi tới đây cũng không có tác dụng gì đâu.''

''Phong. Người ta bị thương dù không phải lỗi của chúng ta cũng nên xem qua một chút. Tôi biết cậu trước giờ rất vô lương tâm nhưng cũng không đến thế chứ. Nhìn một cái cũng có mất tiền đâu.''

''Tôi đã nhìn rồi. Bây giờ đi được chưa? Phiền phức.''

Khả Mình nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, mặc dù băng bó không nhiều nhưng toàn là những chỗ dễ bị tổn thương, hơn nữa bác sĩ cũng có nói là cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời. Thực ra lỗi hoàn toàn không phải của họ. Đang yên đang lành tự dưng bà cô này xông ra đường lớn, ai mà tránh được chứ. May mà Phong nhanh tay đã kịp đánh lái để tránh gây thương tích chí mạng. Chứ không chắc giờ cô ả này đã xuống báo danh nhận đất dưới Diêm Vương rồi. Chỉ là thấy cô gái này bị thương cũng quá đen đủi rồi, gặp ngay phải đệ nhất máu lạnh Phong. Ta nên đặt cho cô này cái tên đệ nhất đen đủi... haha... Dù sao sống là được rồi. Giờ việc còn lại không liên quan gì tới họ.

''Chắc là đi được rồi.''

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, những người bên trong căn bản cũng không kịp phản ứng. Đặc biệt là cô gái đang nằm trên giường bệnh kia. Cái gì mà phiền phức? Ai phiền phức chứ? Nghĩ thì nghĩ vậy chứ khi người đàn ông đó bước vào quả thật cô tự cảm thấy rùng mình, cơ thể như muốn run lên vì sợ hãi. Nhưng chẳng có lẽ gì cô lại phải sợ họ cả.

''Tiểu Nhã, em quen mấy người kỳ lạ như vậy từ khi nào thế?''_ Sa Đằng nghi hoặc nhìn Phẩm Nhã, căn bản từ khi quen biết cô tới giờ chưa từng thấy cô qua lại với những người như thế.

''Đúng đó Tiểu muội muội. Lần sau nhìn thấy họ em tốt nhất là nên tránh đi. Vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì rồi mà.''

''Tôi có quen họ sao?"_ Lời này vừa nói ra người trong phòng đều kinh ngạc.

''Em không quen họ sao?''

''Không nhớ tức là không quen mà đúng không?''

Nghe được câu trả lời, Tử Nguyên cùng Sa Đằng chán nản quay đi. Là họ quá nóng vội rồi. Người ta vừa mới bị mất trí nhớ tạm thời, còn chưa biết tình hình hiện tại mất bao lâu mới hồi phục được lại đi hỏi về một người ở đâu đâu.

''Ăn đi. Ăn đi. Đừng quan tâm mấy chuyện cỏn con này làm gì.''

_________________________________________________________

Hôm nay là ngày tôi được xuất viện, mặc dù chứng mất trí nhớ của tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng cũng đã nhớ ra một vài chuyện. Những chuyện vui đều đã nhớ ra hết chỉ có chuyện buồn là chưa thấy đâu. 

''Tiểu muội muội, huynh biết muội rất muốn nhớ lại hết những chuyện đã xảy ra nhưng cũng nên bình tĩnh một chút. Cái gì rồi cũng sẽ tới thôi mà.''

Phẩm Nhã chỉ đáp lại Nguyên huynh bằng một cái cười. Cũng phải. Mà không biết mấy người đàn ông đó là sao ta? Không quen biết mà tự dưng vào phòng kể cũng lạ. Nhưng mà mình thật sự không nhớ đã từng gặp họ ở đâu.

_________________________________________________________

''Phong, Minh lâu lắm rồi không gặp. ''_ Người này chính là Lục Tô, là một trong những thành viên chủ chốt của Hàn gia. 

''Mừng cậu quay về, Tô. Anh em nhớ cậu lắm đấy. Không có cậu tụi này sắp thành cục xương di động đến nơi rồi. ''

''Khả Minh, tôi cho cậu ăn thiếu thứ gì hả? Cậu còn thiếu nợ tôi chưa trả đâu. Sớm mà thanh toán đi, tôi sẽ cho cậu 'tự do'. ''

''Chà chà, tôi sớm đã biết các cậu sẽ nhớ tôi mà. Để hôm nào tôi nấu cho các cậu một bữa. Đẩm bảo đủ thỏa mãn các quý ông.''

Không khí vui vẻ cũng khiến tâm trạng của Lục Tô bớt đi một chút.

''Công việc thế nào rồi? ''_ Dạo này vấn đề mua bán ma túy ở các nước có chút biến động xấu. Chuyến đi vừa rồi cậu ta cũng chỉ để giải quyết các vấn đề đó. Nhìn mặt cậu ta cũng biết tình hình không tốt lắm. 

''Phong, khách hàng của chúng ta yêu cầu một lượng hàng quá cao, nếu nhận sợ là không thể sản xuất kịp không thì cũng sẽ ảnh hưởng tới chất lượng sản phẩm. Còn nếu không nhận thì lô hàng lớn như vậy mà để vào tay bọn nó, sau này e rằng chúng ta cũng bị ảnh hưởng. Cậu nghĩ thế nào? ''_ Lục Tô là người đứng đầu đường dây mua bán ma túy ở Hàn gia. Đây cũng được coi là một nguồn hàng mang lại lợi nhuận, nhưng cần phải đánh trúng vào mong muốn của khách hàng mới có thể đem lại hiệu quả cao. Phong cũng hiểu điều này, Nhưng kinh doanh thì vẫn là kinh doanh, không thể tránh khỏi những trường hợp cần phải suy tính cẩn thận. Cái lợi cũng có thể là cái chết, không thể làm việc mà không có suy tính rõ ràng.

''Lượng hàng trong kho còn bao nhiêu?''

''Khoảng 400 viên. Khách hàng yêu cầu những 1000 viên, chủ nhật tuần sau là phải có hàng luôn. 8 ngày, e rằng không kịp.''

''Nhận. Liên lạc với bên khách hàng, chúng ta sẽ chuyển trước cho họ một phần hàng thử nghiệm vào ngày mai. Sau đó sẽ theo ngày mà tính. 9 ngày là đủ mà.''

''Được, cứ vậy đi.''

Những chiêu trò câu thời gian này trước kia không phải là hiếm, một số trường hợp cần phải làm vậy để giữ khách. Hơn nữa họ cũng thích khi được dùng đồ miễn phí mà.

''Minh, chỗ cậu thì sao? Bao giờ bắt tay vào công việc đây.''_ Giải quyết được vấn đề của mình, Lục Tô đột nhiên lại nhớ đến vấn đề khác. Trương gia là một nhà buôn bán vũ khí. Ba của Khả Mình muốn cậu ta nối nghiệp để liên kết chống lại Hàn gia. Nhưng cậu ta lại nhất mực muốn gia nhập Hàn gia. Vậy nên ba cậu ta mới cho nhốt cậu ta lại hòng ép buộc cậu ta phải nghe lời. Không ngờ...

''Cũng chưa có gì phải vội. Cái ông già quái đản đó cũng chỉ có thể làm được tới thế thôi. Bây giờ tôi đang ở trong lãnh địa của Hàn gia, ông ta còn chưa ló mặt tới đây được một lần còn có thể làm gì tôi?''

Anh mà không thể đấu lại ông ta thì làm sao xứng danh là một trong tứ đại sát nhân của Hàn gia đây. 

''À, cậu ta sao giờ vẫn chưa về thế. Định cư ở đó luôn rồi hả? ''

''Hình như cậu ta đang tìm một sát thủ độc lập thì phải. Không biết đã tìm được chưa?''

Còn đang nói chuyện thì có một giọng nói khác chen vào: ''Không tìm được còn lâu tôi mới về.''

''Tư Vũ, đến muộn chịu phạt nhá.''

''Được được. Tùy mấy cậu. ''

______________________________________________________

End chap 2.

[Lời của tác giả]: 

'' Chap dàn nam diễn viên đã xuất hiện rồi, nam chính cũng dần lộ ra rồi nhỉ. Đã ai đoán ra được chưa? Hì hì. Mong là đủ dữ kiện cần thiết rồi hen. Chap này Au chưa tìm được link nhạc phù hợp nên tạm thời chưa có, bao giờ tìm được sẽ thông báo với mọi người nha. Đọc truyện mà nghe nhạc sẽ hay hơn nhiều. Chap sau chắc sẽ bắt đầu đi vào các tình huống truyện cụ thể luôn. hẹn gặp lại các bạn tại chap sau nhá.''

[Phần pro truyện]: 

''Truyện lần này mình muốn giới thiệu là một tập truyện xuyên không tên là MỘT MÌNH TÔI CHẤP HẾT của ITS_ME_2210. Truyện đã hoàn rồi nên các bạn đọc không cần phải chờ đợi nhé. Mặc dù phần đại kết cục không đủ thuyết phục với mình nhưng nhìn chung đây vẫn là một bộ truyện hay. Các bạn có thể tìm đọc ngay trên wattpad cũng có. Truyện này thì mình sẽ không tóm tắt truyện vì bạn nào mà đọc nhiều truyện xuyên không thì cũng không lạ gì với các kết truyện nữa. Bộ truyện này vẫn sẽ làm bạn cảm thấy rất thích thú khi đọc cho dù là lần thứ mấy đi chăng nữa.''

[Ngoài lề]: '' Phần pro truyện của mình chỉ mang tính cá nhân, không hề bị ép buộc hay mang tính trao đổi. Do mình thấy truyện hay nên mới giới thiệu thôi. Các bạn đừng hiểu nhầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro