Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

「Ta đã nhìn thấy con chó mình nuôi trở nên tàn bạo và khát máu. Nó đang phẫn nộ khi ta vứt bỏ nó sao?」

《Cự Tuyệt》- trang 50.

***

"Bờ biển Yokohama vẫn đẹp như vậy nhỉ." Kurayame Fuyuka vuốt mái tóc dài của mình, cười cong mắt.

"Ngài đi cứu người chứ không phải đi hóng gió." Leo bất lực nói: "Lux truyền tin đến, kẻ ở trên tàu là Akutagawa. Hắn chính là tên chiến đấu cuồng, mỗi lần xuất chiến tất đổ máu..."

"Ta biết." Kurayame Fuyuka bỏ một viên kẹo vào miệng, trong khi Leo đang thao thao bất tuyệt, bỗng dưng thò đầu qua nói: "Ăn kẹo không?"

Leo: "... Không thưa ngài."

"Đằng trước có một chiếc cano." Kurayame ừ một tiếng, bắt lấy chiếc ống nhòm Leo ném qua, nhìn về phía sau: "Đó là Kunikida, thành viên của Trụ sở mật thám vũ trang."

"Nếu hắn đã xuất hiện thì chúng ta nên án binh bất động, Kurayame - sama."

"Biết rồi." Cô buồn bực ném ống nhòm ra, bóc những ba viên kẹo nhét vào miệng. "Tốt nhất là lần này ta có thể cứu viện! Ta nhớ bờ biển Sicily cùng với những con tàu chiến chất đầy vũ khí và bom mìn."

Leo: "..."

Leo: "Tới, để tôi đưa ngài lên." Nói đoạn, Leo sử dụng hộp vũ khí. Trong ánh sáng màu lam xuất hiện một con chim đại bàng. Trong khi Kurayame Fuyuka bị nó cắp lên, cô vuốt vuốt cằm nói: "Quên mất nha Leo. Lẽ ra chúng ta nên cưỡi nó đuổi theo."

Leo: "..." Tôi muốn giải trừ ảo thuật và cho ngài xuất hiện trong tầm mắt của Akutagawa lắm ạ.

Sau khi hắn nghĩ tới điều này, trên tàu truyền đến một tiếng nổ lớn.

Leo: "..."

"Thật là bất ngờ..." Kurayame Fuyuka nhảy lên lưng của đại bàng, cúi đầu nhìn xuống: "Người Hổ muốn cứu một kẻ đã hại chính mình, đúng là sự lương thiện ngu muội." Cô lại liếc nhìn cano bên dưới: "Kunikida của Trụ sở mật thám vũ trang cũng đồng ý hành động này ư? Đối thủ của cậu ta là Akutagawa..."

Cô không tin là hắn sẽ không đánh thắng được cậu Người Hổ non nớt này đấy.

Sau đó bị cảnh Akutagawa bị đánh bay kia vả mặt.

Kurayame Fuyuka: "..."

Leo thấy Người Hổ và Kyouka tự cứu nhảy xuống cano vọt đi, lại nhìn thủ trưởng của mình trên không trung. Rất tốt. Hắn mắt sắc nhìn thấy mặt của cô ngây ra như phỗng.

Kurayame Fuyuka cho đại bàng bay kề mặt biển, khi nhìn thấy người nổi trên nước liền cắp lên thả vào cano.

"Cái này... Kurayame - sama?!" Leo và Lux hét lên: "Ngài, ngài đem hắn lên cano làm gì?!"

"Cứu người, không thấy sao." Kurayame vỗ vỗ mặt Akutagawa, trọng thương, chưa chết được. "Gọi một người có thuộc tính mặt trời tới cảng đi."

"Ngài không thể cứu hắn!" Lux không đồng ý.

Akutagawa còn chưa hôn mê, khó khăn mở mắt ra. Khi nhìn thấy Kurayame Fuyuka, đồng tử của hắn co rụt lại.

"Ng- ngươi..."

"Ngủ đi." Cô cười cợt: "Cậu vất vả rồi."

Akutagawa Ryunosuke rơi vào bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro