Chương 4: Cái gì, sát thủ?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xong." Nyoko tra kiếm vào vỏ, vỗ vỗ vai. Cô xoay người, nhìn ba đứa trước mắt, nhướng mày: "Không đi à? Ngồi đấy làm gì?"

"A, xin, xin lỗi học tỷ!" Ohtori đỏ mặt nói, sau đó nhanh chóng đỡ Shishido và Jirou dậy, đi ra ngoài.

Nyoko cũng không định tiến lên giúp đỡ. Rõ ràng, Nyoko đã có một chân lý sống: Không có tiền, không giúp!

.
.
.

Lúc cả đám lên xe của Atobe trở về biệt thự, không ai mở miệng nói với ai câu nào. Lúc trước bọn họ còn ghét cái người cố ý xen vào "tình yêu" của Atobe và Mariko, bây giờ lại được người ta cứu...

Mukahi đứng ở cửa chờ hồi lâu, khi thấy có xe đến vội vã chạy ra. Vừa thở nhẹ một hơi, khi nhìn thấy cô gái ngồi ở bên trong, Mukahi trừng mắt:

"Sao cô lại tới đây!"

Nyoko lơ đễnh, không thèm để ý bĩu môi một cái. Cô xoay xoay người, không coi ai ra gì đi thẳng vào trong: "Ê, Atobe, tôi muốn ăn xoài xanh."

"Đợi một chút." Atobe theo bản năng đáp lại: "Quản gia, đem một đĩa xoài xanh lên!"

"Vâng, thiếu gia."

.
.

Đông đủ rồi, Ohtori mới đỏ mặt nhìn thiếu nữ trước mắt, khẩn trương nói: "Học, học tỷ, cảm ơn chị đã cứu bọn em."

"Ờ." Nyoko nhàn nhạt đáp, động tác ăn xoài vẫn không ngừng lại. Mukahi nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới: "Cứu? Cứu như thế nào?"

Jirou bất mãn che chắn tầm mắt của Mukahi, không vui nói: "Nyoko rất tuyệt! Cô ấy đánh bay tất cả bọn bắt cóc!"

Mukahi: "..."

"Khụ khụ, là thật." Oshitari bắt gặp ánh mắt của Atobe, bất đắc dĩ giải thích: "Tiểu thư Suvebi thật sự đã cứu bọn họ... Còn nguyên nhân vì sao, là do Atobe đã thuê."

"Thuê?"

"Đúng vậy." Atobe gật đầu, vuốt ve lệ chí: "Gần đây có nhiều sát thủ tới muốn lấy mạng của bổn đại gia, đều là nhờ Suvebi tới giúp. Cô ấy là sát thủ."

Mukahi: !

Jirou: !!

Shishido: !!!

Ohtori: !!!!

"Sao? Tôi là sát thủ thì khó tin lắm sao?" Nyoko bĩu môi: "Hừ, đồ nhà quê chưa va chạm xã hội."

Hyoutei: "..."

"Xong việc rồi." Nyoko đứng dậy, vỗ vỗ tay: "Tôi ngủ đây! Ngày mai sẽ đi."

"Hơ?" Oshitari ngẩn ra: "Sớm vậy?"

Vẻ mặt Nyoko đầy chê bai: "Càng sớm càng tốt, má, cái trường gì mà toàn não tàn!"

Khoé miệng Atobe quất mạnh một cái, không nói gì. Còn Nyoko, cô vừa mới bước chân lên cầu thang đã vội vã chạy vọt ra.

"Sa—-" Câu hỏi thăm chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, Atobe ngây ngẩn.

Chỉ thấy đại sảnh trước mắt biến mất không thấy, thay vào đó là một biển sâu lông—-Đúng, sâu lông!

Thiếu nữ vừa rồi còn kiêu ngạo lập tức ngao ngao kêu lên, vừa chạy vừa hô: "Con ếch chết tiệt! Đừng để tôi bắt được anh!"

"Hừ. Bắt được me? Nói giỡn à."

"Để xem xem... Suvebi Nyoko? Phốc! Cái tên..."

"Anh chê cái gì!" Như chạm vào sợi dây nào đó, Nyoko ngừng lại. Cô rút kiếm ra chĩa thẳng lên không trung, hùng hổ nói: "Tôi đây chính là viên ngọc quý trên tay của anh trai! Thế nào? Ở nhà mọi người đều gọi tôi là ngọc quý, ngọc quý, mà gọi anh lại chỉ là con ếch, ghen tị sao? Phi!"

Thiếu niên đội mũ ếch đột ngột xuất hiện sau lưng cô gái, vươn tay vỗ một cái: "Hù!"

"Á!" Nyoko giật mình, xoay người tung chân đá lên.

Fran né tránh:

"Phải gọi Senpai..."

"Không thèm!"

"Shigure Souen Ryu—-Má ơi!"

Oshitari run rẩy nâng kính: "Suvebi tiểu thư đúng là có một cái tên hay... Nhưng đây là tên giả đúng không?"

"Ừm." Atobe đỡ trán: "Ngày giao dịch cô ta có giới thiệu, tên là Superbi Gioiello."

Gioiello, tiếng Ý, là viên ngọc quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro