Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Bị bịt mắt, không hay biết phá trinh huyệt trước của sư tôn.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Diệp Sùng cảm thấy hôm nay sư tôn hơi lạ.

Không chỉ biểu hiện qua việc sư tôn phát bệnh.

Sư tôn đúng là không thoải mái, nhưng người chỉ nằm trong ngực hắn, nghe hắn nói chuyện một lúc, sắc mặt đã dần dần tốt hơn, nhưng lại mơ hồ có thể cảm nhận được từ trong ra ngoài sư tôn đều tản ra khí tức suy yếu.

Vốn dĩ lúc đầu Phó Ngọc Sơn muốn cố chống đỡ dẫn Diệp Sùng về tông môn rồi tự mình chậm rãi hồi phục, nhưng giờ Diệp Sùng đã phát hiện tình trạng của y, hắn không đành lòng để y thi pháp, thế nên hai người quyết định cứ ở lại đây một khoảng thời gian, đợi khi nào y khôi phục rồi thì bọn họ mới về.

Lúc đầu Phó Ngọc Sơn từ chối, y lo rằng nơi này băng thiên tuyết địa, cái gì cũng không có sẽ làm ủy khuất Sùng Nhi của y, nhưng Diệp Sùng cứ kiên quyết, hắn còn nói với tu vi hiện tại mình nên học thử tích cốc, giờ có thể nhân cơ hội này mà thử một lần.

Cuối cùng, Phó Ngọc Sơn không lay chuyển được hắn, lại tiếc nuối sau khi về sẽ thay áo đỏ trên người ra, thế là y đồng ý ở nơi này điều trị tốt rồi mới về.

Ba ngày trôi qua, Diệp Sùng một tấc cũng không rời luôn ở cạnh sư tôn, tuy rằng cái gì cũng không làm, nhưng hắn không hề thấy nhàm chán hay mệt mỏi.

Ngược lại, ba ngày này là khoảng thời gian yên bình nhất trong sinh mệnh của hắn.

Ba ngày sau, Phó Ngọc Sơn vừa mở mắt ra liền thấy ánh mắt vui mừng của Diệp Sùng.

"Sư tôn, người tỉnh rồi?"

"Sùng Nhi......" Phó Ngọc Sơn nâng tay, Diệp Sùng tự nhiên nắm lấy tay y, không hề chớp mắt nhìn y chăm chú.

Phó Ngọc Sơn vừa tỉnh nên còn hơi mệt mỏi, trên người toát ra không ít mồ hôi.

Chờ Diệp Sùng lại gần, y liền dựa đầu vào vai hắn, hai người không nói cái gì nhưng bầu không khí hạnh phúc vẫn luôn quanh quẩn bên họ.

Khi Phó Ngọc Sơn cảm thấy gần như đã khôi phục hẳn, y liền đứng dậy đi tới cửa nhìn ra một mảnh tuyết trắng bên ngoài, thi triển một cái Tịnh Quyết, lập tức cả người đều sạch sẽ.

Sư tôn của hắn luôn thích sạch sẽ như thế.

Y quay đầu cười với Diệp Sùng: "Sùng Nhi, nhiều ngày nay ở một mình có thấy cô đơn không?"

Diệp Sùng nói: "Có sư tôn ở bên, ta không thấy cô đơn chút nào. Sư tôn, khi nào chúng ta trở về?"

Phó Ngọc Sơn nhắm lại mắt, cảm thụ pháp lực trong cơ thể, lát sau mở to mắt nhìn về phía Diệp Sùng, ánh mắt mang theo vài phần buồn rầu: "Sùng Nhi, mấy ngày nay pháp lực của vi sư hao tổn không ít, chỉ sợ không dễ dàng trở về rồi."

"Thế bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Lại nói, ba ngày trước, Sùng Nhi chỉ xin nghỉ không tu luyện một ngày, nhưng hiện tại Sùng Nhi đã nghỉ ba ngày rồi. Sùng Nhi...... Song tu đi, vừa lúc có thể giúp hồi phục lại pháp lực."

Diệp Sùng đương nhiên không có gì để phản đối, vừa muốn tiến đến ôm sư tôn, liền bị Phó Ngọc Sơn ngăn cản.

"Ba ngày nay Sùng Nhi vẫn luôn bên cạnh bảo vệ ta, mệt mỏi suốt ba ngày, hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, cứ để vi sư tự mình làm, thế nào?"

Đôi mắt của Diệp Sùng lấp lánh nhìn sư tôn, sau đó dưới ánh mắt ôn nhu của sư tôn mà ngồi xuống, Phó Ngọc Sơn vô cùng tự nhiên cởi bỏ đai lưng của mình rồi cầm trong tay, chậm rãi ngồi lên đùi của Diệp Sùng.

"Sư tôn......" Thấy sư tôn hôm nay chủ động như vậy, Diệp Sùng hưng phấn khẽ gọi.

Phó Ngọc Sơn nhẹ nhàng cười cúi đầu hôn lên khóe môi Diệp Sùng, sau đó dùng đai lưng che mắt hắn, từ phía sau buộc chặt lại.

Diệp Sùng nhẹ đặt tay lên eo y, nhìn sư tôn bịt mắt mình lại, lập tức nghi hoặc nói: "Sư tôn?"

"Suỵt, Sùng Nhi, đừng hỏi, ngươi ở bên vi sư ba ngày, chắc là rất mệt, nếu là muốn ngủ liền ngủ đi, việc còn lại cứ giao cho sư tôn, được không?"

Diệp Sùng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sư tôn vừa mới nói muốn song tu mà, sao lại bảo hắn ngủ vậy?

"Sùng Nhi, đừng hỏi, được không?" Phó Ngọc Sơn cũng hiểu trong lòng hắn có nghi hoặc, nhưng y cũng không để ý, vừa nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của Diệp Sùng, vừa cúi người ở bên tai hắn nói: "Đây là bất ngờ vi sư vì ngươi mà chuẩn bị, chờ sang năm khi đến sinh nhật ngươi, vi sư sẽ tặng ngươi món quà đó có được không?"

"Được." Diệp Sùng tuy rằng không biết sư tôn đã chuẩn bị quà gì cho hắn, nhưng hắn tin tưởng sư tôn, cho nên cũng không hỏi nữa, an tâm nhắm mắt lại, nằm xuống, cảm nhận mỗi một động tác của sư tôn.

Khi đôi mắt không nhìn thấy gì, các giác quan khác liền trở nên mẫn cảm hơn nhiều.

Hắn có thể cảm nhận được độ ấm của sư tôn trên đùi mình, cảm nhận được xúc cảm ôn nhu của đôi tay sư tôn khi lướt qua ngực hắn, nghe được hô hấp của người hơi hồn dập, tiếng vải dệt cọ xát phát ra.

Bỗng trên đùi hắn chợt lạnh đi, lại nhẹ hơn một chút, sư tôn nâng người lên, rồi khi một lần nữa ngồi lại trên đùi hắn, Diệp Sùng liền cảm nhận được da thịt của mình đang tiếp xúc thân mật, dán vào làn da của sư tôn.

Hắn cảm thụ được cơ thể sư tôn hơi nâng về phía trước, sau đó cưỡi lên giữa háng hắn, áp côn thịt đang cứng kia xuống.

Côn thịt của Diệp Sùng cùng nộn huyệt của sư tôn kề sát vào nhau, không bao lâu, Diệp Sùng liền phát hiện phía trên nộn huyệt đã dính đầy nước.

Sư tôn ướt nhanh quá.

Diệp Sùng không biết vẻ mặt của sư tôn lúc này ra sao, nhưng hắn chỉ cần nghĩ đến cảnh sư tôn đang ngồi trên người mình, tuy không phát ra âm thanh nào nhưng lại hơi híp mắt, trong mắt lộ ra vẻ động tình mê ly, gương mặt hơi ửng đỏ. Tưởng tượng đến đó, Diệp Sùng càng thêm khích động.

Hắn nhớ tới dáng vẻ mê người của sư tôn, yết hầu liền khẽ nhấp nhô lên xuống, hô hấp cũng rối loạn vài nhịp.

Phó Ngọc Sơn nhận thấy Diệp Sùng đang vì y mà hơi thở rối loạn, trong cổ họng phát ra âm thanh dễ nghe tựa châu ngọc đang va vào nhau.

Y cưỡi lên côn thịt của Diệp Sùng, nhẹ nhàng di chuyển tới lui, sau đó liền rướn người tới, liếm lên hầu kết của Diệp Sùng.

Bàn tay vốn đặt trên eo y của Diệp Sùng nháy mắt siết chặt.

Phó Ngọc Sơn không ngừng vuốt ve tán tỉnh, hướng lên trên cắn vào vành tai của Diệp Sùng ngậm trong miệng mút mát. Đồng thời phía dưới của y cũng không nhàn rỗi.

Phó Ngọc Sơn cầm lấy côn thịt căng cứng đàn hồi của Diệp Sùng, trong tiếng kêu nhẹ của hắn mà di chuyển tới lui vài lần, dần dần đem dâm dịch của người mình bôi khắp người Diệp Sùng.

Sau khi cảm thấy màn dạo đầu đã đủ rồi, y buông vành tai Diệp Sùng ra, đôi môi khẽ nhếch, thổi ra một làn khí nóng.

Diệp Sùng cảm nhận được sư tôn đang cầm côn thịt của mình, duỗi thẳng cơ thể sau đó dang rộng hai chân quỳ xuống, quy đầu của hắn liền chạm tới nơi mềm mại mịn màng.

Chắc là nhục huyệt của sư tôn.

Hắn cảm nhận được sư tôn dùng nhục huyệt ướt át của mình cọ nhẹ vào quy đầu, rồi sau đó liền muốn ngồi xuống.

Cũng không biết vì sao, hắn cảm thấy hôm nay sư tôn có chút khẩn trương.

Sư tôn từ từ ngồi xuống, hắn liền cảm nhận được côn thịt của mình đang dần dần tiến vào một nơi chật hẹp, chật hơn so với trước kia rất nhiều.

Có lẽ vì bên trong quá chật, sư tôn di chuyển khó khăn, hô hấp trập trùng thở ra vài hơi lạnh, sau đó từ từ nhấc hông lên trên, lỗ huyệt liền tách khỏi côn thịt.

Một lát sau, Diệp Sùng cảm thấy người bên trên không có cử động nào nữa, hắn có hơi thắc mắc, chợt sư tôn bỗng cầm lấy tay hắn, sau đó hắn liền cảm nhận hai ngón tay bị siết chặt, một cảm giác ướt át mềm mại truyền tới.

Xúc cảm linh hoạt bên trong khiến Diệp Sùng hơi sửng sốt, nhưng rất mau hắn liền nhận ra thứ đang bao bọc hai ngón tay mình chính là miệng của sư tôn.

Diệp Sùng cảm nhận được răng của sư tôn đang nhè nhẹ cắn vào khớp ngón tay của mình, đầu lưỡi ấn chặt vào hai ngón tay, thỉnh thoảng còn mút một cái, bàn tay của sư tôn cũng không hề an phận, dùng lực mà xoa nắn trên cơ bụng của hắn.

Ngay khi hắn nghĩ sư tôn chỉ đang cắn ngón tay hắn chơi đùa thì đột nhiên nghe được tiếng nước nho nhỏ từ trên người sư tôn phát ra.

Tiếng nước ở đâu vậy?

Diệp Sùng vừa lắng nghe, vừa đưa ngón tay vào trong miệng sư tôn chơi đùa.

"Sư tôn? Người đang làm gì thế?"

Phó Ngọc Sơn không nói gì, dựa vào cảm giác của ngón tay, Diệp Sùng nghĩ sư tôn chắc đang lắc đầu.

Một lát sau, hắn cảm nhận được sư tôn thở hổn hển buông ngón tay hắn ra, ngay sau đó côn thịt của hắn liền bị cầm lấy, quy đầu lại tiếp cận chỗ ấm áp, ẩm ướt khát cầu kia.

Hắn phát hiện nhục huyệt của sư tôn tựa hồ trơn trượt hơn trước.

Chẳng lẽ, vừa rồi sư tôn đã dùng ngón tay khuếch trương?

Ý thức được điểm này, Diệp Sùng cảm giác côn thịt của mình càng thêm căng cứng.

Trước kia hắn cũng làm tiền diễn, nhưng không có làm tiền diễn mệt nhọc như thế.

Hắn cảm thấy côn thịt của mình cuối cùng cũng tiến vào tiểu huyệt của sư tôn, chờ khi quy đầu tiến vào được một nửa, hắn bỗng có cảm giác như đụng phải một màng ngăn kỳ lạ.

Lúc hắn đang tò mò nghĩ màng ngăn kia là cái gì, sư tôn đã tiếp tục ngồi xuống, dùng hết sức lực, sau đó liền cảm thấy côn thịt như đâm xuyên màng ngăn kia từng chút một.

"A......" Phó Ngọc Sơn nhịn không được kêu nhẹ một tiếng, trong thanh âm tựa hồ có chút đau đớn.

Diệp Sùng hơi thắc mắc, rõ ràng trước kia họ đã làm qua rất nhiều lần, tại sao lần này côn thịt lại tiến vào khó khăn như thế.

Bởi vì đôi mắt đã bị che, hắn không thể thấy được mặt sư tôn, nhưng lại mơ hồ có cảm giác, hiện tại sư tôn hẳn là đang rất khó chịu.

Hắn đưa tay đặt lên eo sư tôn trấn an mà vuốt ve, một tay khác cầm lấy ngọc hành của sư tôn, nhẹ nhàng loát, hy vọng có thể làm sư tôn vui sướng một chút, có thể giảm bớt một phần đau đớn của người.

Hắn hơi ngây ngốc suy nghĩ, có lẽ vì ba ngày không làm, hơn nữa sư tôn lại dùng đan dược cải tạo thân thể kia, cho nên bên trong sư tôn mới chật như vậy.

"Sư tôn, có đau không? Nếu không thì để cho ta tới đi, ta bảo đảm, sẽ không làm sư tôn đau."

Phó Ngọc Sơn lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới bây giờ Diệp Sùng không thể nhìn thấy, vì thế lại mở miệng nói: "Không cần, Sùng Nhi, ngươi gọi ta đi......"

"Sư tôn?"

"Không phải...... Đừng gọi sư tôn, Sùng Nhi, ngươi gọi tên của ta được không? Đã nhiều năm rồi, không có người nào gọi tên vi sư nữa, hôm nay ta đột nhiên muốn nghe. Tên của ta, Ngọc Sơn."

Diệp Sùng do dự một lát: "Ngọc Sơn......"

Phó Ngọc Sơn hài lòng mỉm cười, sau đó lại dùng sức ngồi xuống, ép mình ngồi lên côn thịt của Diệp Sùng, nuốt tận gốc.

Diệp Sùng hít vào một hơi khí lạnh, hắn cảm thấy mình chưa bao giờ tiến vào một nơi chật hẹp như thế, hắn cảm thấy côn thịt bị kẹp thật chật, có chút đau.

"Sư tôn...... chật quá......"

Phó Ngọc Sơn chống tay lên ngực hắn, thở hổn hển bất động một lúc lâu.

Một lúc sau, Diệp Sùng thấy hơi khó chịu, phần hông vô thức thúc lên trên, lại nghe được sư tôn rên rỉ ngăn cản: "Đau...... Sùng Nhi đừng nhúc nhích, đợi vi sư thích ứng một chút, được không?"

Diệp Sùng nhấp môi, rồi dùng lưỡi liếm bờ môi đang khô khốc, giọng nói mang theo chút khẩn trương thúc giục: "Sư tôn nhanh một chút, khó chịu quá."

Phó Ngọc Sơn cảm thấy đã bớt đau hơn trước, lại nghe Diệp Sùng nói thế, liền âu yếm nằm sấp xuống hôn lên cầm Diệp Sùng: "Được, ta nghe theo Sùng Nhi, vậy vi sư liền động......"

Nói xong, Phó Ngọc Sơn chống hai tay lên ngực hắn, lồng ngực run rẩy ngâng thân hướng lên trên đem côn thịt của hắn rút khỏi tiểu huyệt của mình.

Còn chưa di chuyển nhiều, Diệp Sùng liền cảm thấy côn thịt của hắn cứng ngắc di chuyển gian nan bên trong tiểu huyệt của sư tôn.

Phó Ngọc Sơn thấy rút ra không được, đành chầm chậm ngồi xuống, cứ lặp lại vài lần như thế, hai người liền cảm giác được côn thịt chuyển động bên trong tiểu huyệt mượt mà hơn không ít, ít nhất không còn di chuyển khó khăn như trước.

"Sư tôn...... Sư tôn...... Ngọc Sơn...... Thật thoải mái......"

Diệp Sùng cảm thấy sau khi hắn gọi Ngọc Sơn, người sư tôn hơi run rẩy, lại đem hắn kẹp càng chật, làm hắn thiếu chút nữa liền bắn ra.

"A......" Diệp Sùng hừ một tiếng, đợi một lúc, hắn thấy sư tôn tựa hồ đã kiệt sức, ghé vào ngực không động đậy, vì thế liền ôm lấy eo sư tôn, dựa vào cảm giác mà hôn lên vành tai sư tôn một cái, nói: "Nếu sư tôn mệt, vậy để đồ nhi động đi?"

Phó Ngọc Sơn không trả lời ngay, y tựa hồ đang do dự.

Diệp Sùng biết y có lẽ lo hắn sẽ làm y đau nên liền dỗ dành: "Sư tôn đừng sợ, ta sẽ làm từ từ nhẹ nhàng, nếu sư tôn kêu đau, ta sẽ lập tức dừng lại, tuyệt đối không làm sư tôn đau, được chứ?"

Phó Ngọc Sơn nằm sấp trên ngực Diệp Sùng, ôm lấy cổ hắn, như là có chút ngượng ngùng mà ừ một tiếng.

Diệp Sùng lập tức vui vẻ điều chỉnh tư thế, hắn vẫn nằm, hai chân giẫm trên mặt đất, eo hơi ngửa lên trên không, vừa ôm sư tôn vào trong ngực, trấn an hôn lên mặt y, đồng thời nhẹ nhàng rút côn thịt ra ngoài.

Hắn làm như đã hứa, tuy đã gấp không chờ nổi nữa nhưng động tác của hắn lại vô cùng nhẹ nhàng, hai tay không ngừng vuốt ve âu yếm người trong lồng.

Hắn đặt tay lên ngực sư tôn, nhẹ nhàng xoa nắn đùa bỡn đầu vú của y, rồi lại chậm rãi đẩy côn thịt vào sâu bên trong tiểu huyệt mềm mại chật hẹp.

Cứ không ngừng trấn an như thế, sau vài chục cú thọc vào rút ra, hắn nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn, ta có thể làm nhanh hơn một chút không?"

Phó Ngọc Sơn ừ một tiếng.

Rồi nắm lấy tay của Diệp Sùng, cùng Diệp Sùng mười ngón tay đan vào nhau, cúi đầu tách mở khoang miệng của Diệp Sùng, đầu lưỡi linh hoạt câu lấy lưỡi hắn, hai chiếc lưỡi mềm mại quấn quýt đùa giỡn lẫn nhau.

Diệp Sùng duỗi thẳng eo, động tác ra vào nhanh hơn lúc trước, nhưng chờ khi hắn cắm vào được một nửa, hắn đột ngột dùng sức dập mạnh vào bên trong, nháy mắt liền chọc đến hoa tâm, chạm đến nơi nhạy cảm sâu nhất của Phó Ngọc Sơn, cơ thể của y lập tức mềm nhũn, cả người như không còn xương cốt chống đỡ, ngã xuống đè lên người Diệp Sùng.

Diệp Sùng cười khẽ, trêu chọc nói: "Nơi này của sư tôn thật là nhạy cảm."

Nói xong hắn lại đem côn thịt rút ra một nửa, rồi thúc mạnh về phía trước, 'bang' một tiếng, Phó Ngọc Sơn liền run rẩy, ngón chân co lại siết chặt, Diệp Sùng liền cảm nhận được tiểu huyệt bỗng chốc xoắn chặt, quy đầu của hắn bị một một cổ chất lỏng nóng bỏng xối ướt.

Sư tôn đang lên đỉnh.

Chờ khi hắn rút côn thịt ra ngoài, hắn liền cảm nhận được côn thịt của mình kéo ra không ít chất lỏng của sư tôn.

Hắn hôn lên khóe môi sư tôn, nâng hai tay sư tôn lên, khiến y ôm lấy cổ của hắn, hắn vẫn giữ tư thế nằm, đôi tay đặt lên cặp mông của sư tôn, không mạnh không nhẹ xoa nắn, hai người đều không nhúc nhích.

Hắn nghe thấy sư tôn ghé vào trên người mình thở dốc.

Chờ một lúc, thấy sư tôn đã hòa hoãn lại không ít, thế là liền nâng tay vỗ nhẹ lên mông sư tôn, hỏi: "Sư tôn, ta có thể làm nhanh hơn một chút nữa không?"

"Sùng Nhi muốn làm gì cũng được, vi sư cơ hồ đã thích ứng được, có lẽ có thể chịu đựng được."

Diệp Sùng đang đợi những lời này, vì thế lập tức chỉnh lại cơ thể, giữ tốt tư thế, ôm lấy sư tôn, côn thịt bị rút ra ngoài một đoạn, trước khi nó hoàn toàn rút ra liền nặng nề thúc sâu vào trong.

"Ưm ~"

Tiếng rên rỉ của sư tôn kết hợp với tiếng va chạm da thịt vang lên, nghe rất êm tai.

Hắn có thể cảm nhận được tiểu huyệt của sư tôn vừa ướt đẫm lại vừa hẹp, các thớ thịt quấn quanh siết chặt lấy côn thịt của hắn.

Hắn cảm thấy cơ thể và tâm hồn như hòa quyện vào nhau.

Hắn bắt đầu từ từ tăng tốc, tần suất đâm rút dần dần tăng lên, tiếng va chạm 'bạch bạch' cùng âm thanh rên rỉ cũng bắt đầu trở nên dày đặc hơn, lúc sau, khi hắn tìm được tần suất tốt, hắn đột nhiên tăng tốc độ đến cực hạn, hung bạo thọc vào rút ra, khiến âm thanh rên rỉ của Phó Ngọc Sơn trở nên cao vút, dường như cuối cùng y cũng không chịu nổi nữa mà cất cao giọng, cũng không biết y đang khóc hay đang rên rỉ.

Y ôm Diệp Sùng chặt hơn.

"A a a a...... Sùng Nhi...... Không...... không a a a a a a...... Ta chịu không nổi nữa......"

Diệp Sùng có thể cảm nhận được niềm vui thích trong giọng nói hỗn loạn của sư tôn, hắn di chuyển thô bạo một lúc, sau đó liền dừng lại đợi sư tôn hoà hoãn một lát, rồi hắn dùng hai tay ôm lấy mông của sư tôn, đôi tay dùng sức kéo phần thịt gần tiểu huyệt, sau đó không dùng sức nữa, chỉ rút một nửa côn thịt ra ngoài, côn thịt trong tiểu huyệt không nông không sâu mà cắm rút.

Bên trong không được lấp đầy khiến Phó Ngọc Sơn cảm thấy dục cầu bất mãn, cơ thể bắt đầu không an phận mà vặn vẹo, mỗi lần Diệp Sùng cắm vào một nửa y liền tự mình ngồi xuống, nhưng Diệp Sùng cố tình không để y thỏa mãn, y hạ eo ngồi xuống, hắn cũng di chuyển hông xuống theo, cố ý không để y được thoải mái.

Rất nhanh, Phó Ngọc Sơn liền cảm thấy ủy khuất, y đưa tay nhéo nhéo ngực Diệp Sùng, oán trách kêu: "Sùng Nhi......"

"Sư tôn, ngoan......"

Trên mặt Diệp Sùng mang theo ý cười, sau đó vỗ một cái vào mông y, Phó Ngọc Sơn run rẩy thẳng lưng, tiểu huyệt cảm nhận được khoái cảm, hưng phấn co rút một chút.

Khi y chưa kịp phản ứng, Diệp Sùng lại dập mạnh vào trong, tần suất đâm rút lại gia tăng, tiếng 'bạch bạch bạch' do hai cơ thể va chạm không ngừng vang lên, cùng âm thanh 'òm ọp òm ọp' khi côn thịt thọc vào rút ra khỏi tiểu huyệt kết hợp, vang vọng trong phòng.

Phó Ngọc Sơn nháy mắt thét chói tai rên rỉ.

Âm thanh của bọn họ quá lớn, truyền khắp khu rừng, vài con thỏ đi qua đều nghe được âm thanh kỳ quái phát ra từ trong phòng.

Một vài con vật đi qua rồi dừng lại, đứng dậy dựng thẳng lỗ tai tò mò nhìn quanh, một lát sau mới rời đi.

Sau đó, một con hươu ngốc nghếch không biết từ đâu chạy tới, đứng ở bên ngoài, tò mò nhìn vào bên trong.

Nó nhìn thấy một con người đang nằm trên một con người khác.

Con người nằm dưới đang động đậy phần eo với cái côn thịt thô to dữ tợn cắm vào khe hở non mềm ẩm ướt của con người bên trên, mỗi lần thọc vào rút ra, nước đều bắn tung tóe, trộn lẫn với chất lỏng màu đỏ nhạt, hình như là máu.

Con hươu ngốc nghếch nhìn, nó tò mò nghĩ, hai người mặc áo đỏ này đang làm gì vậy?

Bỗng nhiên, tiếng rên rỉ của người phía trên đột nhiên thay đổi, người phía dưới cắm vào càng lúc càng mạnh.

"Ưm a a a...... Sùng Nhi, Sùng Nhi a a a ta không được a...... A...... căng quá...... nóng quá......"

Con hươu ngốc nghếch nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông bên dưới bị che bằng vải đỏ, nó nhìn thấy hắn hôn người đàn ông phía trên, động tác nhẹ nhàng tràn đầy yêu thương.

Người đàn ông phía trên bị côn thịt cắm vào người, cả người toát ra vẻ thỏa mãn, lười biếng dựa vào cánh tay của người đàn ông bên dưới.

Trông bọn họ rất thoải mái nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro