Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Thải bổ sư tôn mất khống chế.

Phó Ngọc Sơn nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Sùng, đôi mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương, y nhẹ giọng nói: "Vi sư sao có thể đề phòng Sùng Nhi. Nếu Sùng Nhi thực sự muốn xem phòng của ta, cũng không phải là không thể. Chỉ là chờ ngày mai rồi xem được không? Vi sư cần một chút thời gian dọn dẹp phòng ngăn nắp."

Diệp Sùng lại càng được voi đòi tiên: "Không được, nếu chờ đến ngày mai nói không chừng sư tôn đã đem đồ vật quan trọng giấu đi rồi, Sùng Nhi muốn xem trong hôm nay."

Vẻ mặt Phó Ngọc Sơn rối rắm một lúc, nhưng rất nhanh liền thở dài bất đắc dĩ: "Thôi, cũng không phải đồ vật gì quan trọng, nếu Sùng Nhi thật sự muốn xem thì cứ xem đi, chỉ là...... Sùng Nhi, muốn xem thì phải đem bài tập hôm nay hoàn thành mới được."

Diệp Sùng sửng sốt một chút: "Bài tập?"

Phó Ngọc Sơn ánh mắt hơi lập loè, nhẹ giọng nói: "Vi sư đã suy nghĩ kỹ rồi, còn một khoảng thời gian nữa sẽ đến thời gian Huyền Tông chúng ta cùng các môn phái khác giao lưu tỷ thí, vi sư tính toán, nếu Sùng Nhi chăm chỉ tu luyện nhất định có thể ở đại hội thi triển hết tài năng. Cũng không cần quá mức khắc khổ, chỉ cần một ngày luyện ba canh giờ, lại luyện kiếm thêm một canh giờ nữa......"

Nhìn vẻ mặt không có biểu tình gì của Diệp Sùng, Phó Ngọc Sơn cho rằng hắn không thích, liền rũ mắt: "Nếu Sùng Nhi không muốn, vậy thì bỏ đi. Vi sư hy vọng Sùng Nhi chăm chỉ tu luyện vì muốn để những người từng coi thường ngươi phải lau mắt mà nhìn. Nhưng đối với vi sư, Sùng Nhi chính là Sùng Nhi, cho dù Sùng Nhi như thế nào, vi sư cũng sẽ luôn đối xử tốt với ngươi. Vi sư làm như vậy cũng vì mong Sùng Nhi có thể sống càng thêm vui vẻ tự tại, nếu Sùng Nhi cảm thấy không được tự nhiên, không vui......"

Nhìn dáng vẻ thật cẩn thận của sư tôn, Diệp Sùng bỗng khẽ cười một tiếng, hắn cúi đầu thân mật hôn lên má sư tôn, nụ hôn này không liên quan gì đến tình dục.

"Ta nghe sư tôn, có thể được tham gia tỷ thí ta rất vui, trước kia ta làm sư tôn mất mặt quá nhiều, hiện tại có cơ hội, ta muốn làm sư tôn tự hào về ta."

Phó Ngọc Sơn bị hắn hôn trái tim liền bắt đầu đập điên cuồng không thể kiểm soát.

Phó Ngọc Sơn đưa mắt nhìn về hướng khác lảng tránh, nhưng đôi tay lại nắm chặt lấy Diệp Sùng, khẽ kéo hắn về phía mình, khi nói chuyện giọng nói có chút lắp bắp: "Đã......đã như vậy, vậy Sùng Nhi, chúng ta tiếp tục tu luyện đi, hôm nay còn một canh giờ nữa mới kết thúc, Sùng Nhi đừng sợ tu luyện cực khổ, phải biết chỉ có trải qua gian khổ mới có thể đứng ở trên đỉnh cao."

Diệp Sùng không khỏi mỉm cười, nâng chân sư tôn lên, cúi đầu nhẹ nhàng liếm liếm nhũ hoa mẫn cảm trên ngực sư tôn: "Sư tôn, nếu tu luyện theo cách này thì đồ nhi không cảm thấy cực khổ một chút nào. Chúng ta tiếp tục đi, chờ khi tu luyện xong thì đi xem phòng của sư tôn, ta thật tò mò căn phòng mà sư tôn từ nhỏ đến lớn đều không cho ta bước vào kia đang chứa cái gì nha."

Phó Ngọc Sơn vòng tay ôm cổ hắn, cảm nhận được vật nóng bỏng đang ra vào hậu huyệt, thở hổn hển đáp lời: "Chỉ là một căn phòng bình thường ư......phòng a......nhẹ chút......sâu quá a ha......Thôi, không......không có gì......hiếm lạ ưm......"

Diệp Sùng không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy sư tôn khi ở trên giường luôn thật đáng yêu.

Rõ ràng ngày thường ở chung cùng sư tôn tuy rằng cũng thân mật nhưng trước giờ hắn vẫn như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau lưng sư tôn, hi vọng có thể được sư tôn chú ý nhiều thêm một chút, nhưng khi ở trên giường, liền trở nên hoàn toàn khác.

Hắn phát hiện, khi dễ sư tôn rất thú vị.

Hắn đặc biệt thích dáng vẻ bị khi dễ đến khóc của đối phương.

Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới vừa rồi khi ra khỏi linh tuyền, sư tôn hình như đột nhiên có chút mệt mỏi, tâm tình không tự chủ được bất an, vì vậy động tác liền chậm lại, đôi tay bóp lấy eo thon của sư tôn, tạo thành tư thế la hán đẩy xe bò, từng chút một thong thả thâm nhập sâu vào trong nhục huyệt.

"Sư tôn," hắn mở miệng hỏi, "Có một việc, ta vừa rồi rất muốn hỏi sư tôn, lúc ở linh tuyền, vì sao sư tôn đột nhiên có chút...... kỳ lạ?"

Khi đó sư tôn treo trên người hắn, bất chấp bắt lấy côn thịt của hắn nhét vào trong tiểu huyệt, thật sự không giống việc sư tôn sẽ làm.

Trên mặt Phó Ngọc Sơn hiện lên một tia hoảng loạn, một lúc sau mới nói: "Vi sư cũng không biết, khi đó ý thức có chút không rõ ràng, vi sư nghĩ, không biết có phải do ảnh hưởng còn sót lại của dâm độc trước kia hay không?"

Phó Ngọc Sơn ngập ngừng nói ra lời này, thấy Diệp Sùng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ y mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

"Sư tôn, còn một vấn đề, ta muốn hỏi ngài......"

Mặc dù thân dưới của hai người không ngừng quấn lấy nhau ma hợp, thậm chí có lúc còn phát ra âm thanh bạch bạch ái muội, nhưng vẻ mặt của Diệp Sùng lúc này cực kỳ nghiêm túc, khiến Phó Ngọc Sơn vốn muốn kêu lên chỉ có thể kìm nén tiếng rên rỉ bên môi, khoác lên mình bộ dáng một sư tôn tốt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đồ đệ: "Hôm nay Sùng Nhi thật hiếu học, nói đi......muốn biết cái gì từ sư tôn......cứ việc hỏi."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của sư tôn, Diệp Sùng bỗng nảy ra ý xấu, điều chỉnh tư thế một chút, ôm eo sư tôn kéo xuống, cơ thể sư tôn dễ dàng bị kéo qua, ngoan ngoãn như búp bê tình dục, cặp mông căng tròn dán vào giữa háng Diệp Sùng, tiểu huyệt bị côn thịt căng ra từ từ chảy xuống dâm dịch, dâm dịch chảy ra giữa đùi đem một mảnh phía dưới tưới ướt.

Sau đó Diệp Sùng đẩy nhanh tốc độ đâm rút, cố ý cắm đến sư tôn không nhịn được rên rỉ, còn xấu xa ra vào chín nông một sâu, thỉnh thoảng thay đổi góc độ, lại cố tình không đâm vào điểm sướng, ép Phó Ngọc Sơn không thể nhẫn nhịn được.

"Sư tôn, hôm nay sau khi ở trong linh tuyền cùng người song tu, Sùng Nhi thấy dáng vẻ của người có phần suy yếu, Sùng Nhi có chút lo lắng, ta cùng sư tôn song tu, có phải chỉ có Sùng Nhi được lợi, còn sư tôn bị ta thải bổ?"

Nói tới đây, hắn dừng động tác, biểu tình nghiêm túc nhìn Phó Ngọc Sơn, chờ Phó Ngọc Sơn trả lời.

Phó Ngọc Sơn biết, nếu là y trả lời là phải, đồ đệ chắc chắn sẽ lập tức không chút do dự rút ra, hơn nữa rất có khả năng về sau không bao giờ chạm vào y nữa.

Nhưng giờ phút này, cơ thể y đói khát như vậy, chỉ muốn đồ đệ của mình hung hăng thao mình thật mạnh, đương nhiên sẽ không nói ra sự thật. Kỳ thật, loại song tu này đối với Phó Ngọc Sơn thật sự không có ích lợi gì, nhưng y lại vui vẻ nguyện ý vì đồ đệ của mình mà lãng phí thời gian.

"Tại sao Sùng Nhi lại nghĩ như vậy?" Hai tay chống ra sau, đứng thẳng người ngồi lên đùi Diệp Sùng, Phó Ngọc Sơn ôm lấy cổ của Diệp Sùng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đã là song tu, tự nhiên là cả hai đều cùng được lợi."

Thấy Diệp Sùng vẫn còn nghi ngờ, Phó Ngọc Sơn trấn an đỡ bả vai hắn, bắt đầu di chuyển cơ thể, chủ động phun ra nuốt vào tiểu Diệp Sùng.

"Sao vi sư phải lừa ngươi? Chỉ là hiện tại tu vi của vi sư quá cao, cho dù mỗi lần tu luyện đều tiến bộ một chút nhưng đối với vi sư mà nói cũng không quá rõ ràng. Cho nên Sùng Nhi không cần lo lắng, ta cũng tu luyện, không phải bị thải bổ. Nhưng ta cảm thấy dù có nói Sùng Nhi cũng không tin tưởng, không bằng Sùng Nhi tự kiểm tra xem bộ dáng bị thải bổ chân chính sẽ như thế nào?"

Không phải Diệp Sùng không tin sư tôn, nhưng hắn cảm thấy tu vi của mình tăng lên quá nhanh, hắn chưa từng nghe qua song tu có thể tăng tu vi nhanh như vậy, chỉ có thể đem người khác xem như lô đỉnh thải bổ mới có thể tăng đến thế.

Vốn dĩ hắn còn do dự, dù sao thì loại chuyện thải bổ này rất không tốt đối với tu sĩ, nhưng sau khi nghe được chuyện này, Phó Ngọc Sơn thế nhưng lại đột nhiên nổi lên hứng thú, cứ quấn lấy Diệp Sùng đòi hắn thải bổ mình một lần.

Sau một hồi ngượng ngùng do dự, Diệp Sùng ỡm ờ đồng ý, nhưng nói chỉ thử một lúc thôi.

Kết quả là sau khi bắt đầu hắn liền không thể nào dừng lại, hơn nữa sau khi có được năng lượng, Diệp Sùng liền tựa như kẻ nghiện, thân dưới mất khống chế động tác trở nên thô lỗ điên cuồng, dùng sức bóp eo sư tôn, đôi mắt đỏ ngầu, cúi đầu chuyên chú dùng sức, nhìn côn thịt thô dài của mình lần lượt xâm nhập vào trong nhục huyệt sư tôn, mặc cho sư tôn van xin khóc lóc thế nào cũng không buông tha.

Điều khiến Phó Ngọc Sơn càng sợ hãi hơn chính là mỗi khi cao trào qua đi, y cần một chút thời gian ngắn hòa hoãn lại nhưng Diệp Sùng lại không cho y bất kỳ cơ hội nào, ngược lại hắn còn ở thời điểm cao trào thọc vào rút ra càng thêm mãnh liệt, làm Phó Ngọc Sơn gần như mất khống chế thét lên chói tai rên rỉ không ngừng, khóc lóc ra tiếng, khuôn mặt bị nước mắt làm cho lấm lem, dưới thân là một mảnh hỗn độn, trên mông dính đầy tinh dịch do Diệp Sùng phun ra. Nhìn qua có một vẻ đẹp dâm mỹ không thể giải thích được.

Diệp Sùng dường như thực sự coi Phó Ngọc Sơn như một búp bê tình dục, dùng sức thao mạnh, một chút cũng không để ý đến cảm thụ của y, không ngừng hấp thụ sức mạnh trong cơ thể y.

Phó Ngọc Sơn rất thích cảm giác này!

Phó Ngọc Sơn lớn giọng khóc lóc rên rỉ, tựa như một tiểu yếu ớt không có lực phản kháng trước tên côn đồ, chỉ có thể đáng thương nhìn thân thể mình bị lăng ngược, bất lực lắc lư theo động tác của đối phương.

Vừa khóc vừa kêu dừng lại, nhưng trong lòng lại hò hét muốn mạnh thêm một chút, nhanh thêm một chút, lại điên cuồng thêm chút nữa!

Loại điên cuồng này khiến Phó Ngọc Sơn cảm thấy như thể y đang không màng tất cả mà yêu.

Cuối cùng, Phó Ngọc Sơn bị đồ đệ mình thương nhất thao đến chỉ có thể bắn ra chất lỏng trong suốt như nước, tiểu huyệt cơ khát không ngừng phun ra nuốt vào, trên bụng nhỏ cùng ngực là một mảnh hỗn độn, toàn thân phủ kín vết xanh tím do Diệp Sùng xoa nắn véo mút, hai chân bị ép gập thành hình chữ M, nhục huyệt bị làm đến mức không khép được.

Nếu không phải biết thực lực của y quá mạnh, Sùng Nhi nếu lại tiếp tục thải bổ nữa có khả năng sẽ bị nổ tan xác mà chết thì Phó Ngọc Sơn thật hy vọng ân ái điên cuồng này có thể kéo dài ba ngày ba đêm, y muốn bị chơi hư, muốn toàn thân nhiễm lấy hơi thở của Diệp Sùng, bị tinh dịch của hắn lấp đầy, muốn bị nhốt lại chỉ thuộc về một mình hắn.

Lần cao trào cuối cùng, Phó Ngọc Sơn hôn lên miệng Diệp Sùng, duỗi tay ra sau lưng Diệp Sùng điểm vài cái, Diệp Sùng liền hôn mê ngã vào lòng y.

Phó Ngọc Sơn miễn cưỡng di chuyển cơ thể rút côn thịt ra khỏi người mình, đặt Diệp Sùng nằm xuống, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh hắn dùng đầu lưỡi liếm tinh dịch Diệp Sùng vừa bắn ra vào miệng rồi nuốt xuống.

Hai chân sau khi trải qua cuộc làm tình kịch liệt khẽ run rẩy, tiểu huyệt bị thao đến không khép lại được, tinh dịch cùng dâm dịch chảy xuôi ra ngoài.

Phó Ngọc Sơn luyến tiếc tinh dịch của đồ đệ chảy ra ngoài vì thế nhìn xung quanh muốn tìm đồ vật chặn lại, cuối cùng nhìn tới nhìn lui cũng không tìm được. Phó Ngọc Sơn nghĩ không bằng cứ dùng côn thịt của Sùng Nhi chặn lại, thế là y liền cúi đầu liếm láp côn thịt của Diệp Sùng, không nghĩ tới sau một hồi điên cuồng như vậy côn thịt thế mà còn có thể cương lên.

Y có vài phần chờ mong cưỡi lên, cố ý không dùng tay cầm mà trực tiếp cưỡi lên trên người hắn nhích tới nhích lui làm côn thịt trượt lên trượt xuống mấy lần cũng không chui vào được. Một lát sau, nhục huyệt mới cắn chặt được côn thịt rồi từng chút nuốt vào.

Sau khi nuốt đến tận gốc, Phó Ngọc Sơn thở ra một hơi thỏa mãn.

"Sùng nhi..." Phó Ngọc Sơn khẽ thì thầm, chỉ khi Diệp Sùng hôn mê, y mới dám dùng ánh mắt thâm tình trìu mến nhìn hắn.

"Sùng Nhi......" Phó Ngọc Sơn vừa giúp Diệp Sùng làm dịu năng lượng thải bổ từ y, vừa thủ thỉ gọi tên hắn.

"Sùng Nhi...... Về sau chỉ có một mình vi sư thôi được không? Vi sư thích Sùng Nhi, Sùng Nhi cũng thích vi sư đúng không? Sùng Nhi không nói lời nào nói, vi sư coi như Sùng Nhi đồng ý...... Sùng Nhi......"

Diệp Sùng an tĩnh nằm, hai mắt nhắm chặt, dưới hàng lông mi dài che phủ đôi mắt là một cái bóng nho nhỏ.

Sau khi Phó Ngọc Sơn chải vuốt lại năng lượng dư thừa đang xao động trong cơ thể Diệp Sùng liền ghé vào trên người hắn, tinh tế đánh giá dung mạo của Sùng Nhi, ngón tay thon dài khẽ chơi đùa lông mi của hắn, sau đó khẽ cười, một nụ cười thuần khiết thỏa mãn.

Chỉ là một giây sau liền nghĩ đến có khả năng Diệp Sùng còn có người khác ở bên ngoài, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.

Ai cũng đừng hòng cướp Sùng Nhi từ y!

Y nhất định phải bắt được tên to gan dám chạm vào Sùng Nhi, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không cho người kia sống yên ổn.

Trong mắt Phó Ngọc Sơn đã xuất hiện sát khí nồng đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro