Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Linh tuyền PLAY, sư tôn ghen mất khống chế cảm xúc.

Huyền Tông có rất nhiều linh tuyền, Phó Ngọc Sơn liền tùy ý chọn một cái.

Linh tuyền đối với bên ngoài là vật trân quý nhưng ở nơi này lại bị hai thầy trò coi thành địa phương dùng để tắm rửa hằng ngày.

Nhưng trước kia, Diệp Sùng cùng sư tôn tắm riêng, chưa từng giống như hôm nay cả, không những tắm chung mà còn làm việc thân mật hơn nữa, đó là song tu.

Trong linh tuyền, Phó Ngọc Sơn áp lưng vào ngực Diệp Sùng, tay phải vòng ra sau câu lấy cổ của hắn, tay trái nắm chặt lấy bàn tay đang ở trên eo mình của đồ đệ, cả hai đều chìm nửa người trong làn nước ấm, trong hơi nước mù mịt bốc lên, không thể thấy rõ tình huống dưới nước ra sao, chỉ có thể dựa vào tiếng ngâm khẽ thỉnh thoảng phát ra từ cổ họng của Phó Ngọc Sơn để phán đoán đôi chút.

Nhất định là bị cắm rất sâu mới có thể rên rỉ ra tiếng như thế.

Bộ ngực trắng nõn của Phó Ngọc Sơn dồn dập phập phồng lên xuống, đầu nhũ hoa lấm tấm vài giọt nước trở nên đỏ ửng, nhìn cực kỳ ngon miệng, Diệp Sùng thoáng nhìn qua liền vươn cánh tay còn đang rảnh ra nghịch ngợm nhéo nhéo một cái.

"A ân......" Đầu vú Phó Ngọc Sơn vô cùng mẫn cảm, đột nhiên bị Diệp Sùng vân vê, tiểu huyệt phía dưới liền bị kích thích cắn chặt hơn, hô hấp càng thêm dồn dập, cằm cũng cầm lòng không đậu ngẩng cao, lộ ra cần cổ thon dài ưu nhã, môi đỏ khẽ nhếch, như đang mời gọi người đến yêu thương.

Tuy rằng ngày thường Diệp Sùng là một người đứng đắn, nhưng một khi lên giường rồi hắn liền phá lệ phóng khoáng.

Kỳ thật cũng không thể trách hắn được, hắn đã ở cục xuyên nhanh nhận loại nhiệm vụ này quá nhiều, rất nhiều thủ đoạn cùng phương thức như đã khắc sâu vào trong xương cốt, muốn quên cũng không quên được.

Đến hiện tại, nếu muốn hắn suy nghĩ việc một xử nam sẽ cùng người khác làm tình như thế nào, hắn sẽ nghĩ không ra. Hắn không thể nào phủ nhận được, ở phương diện này hắn chính là một tay chơi già đời.

Dù sao thì hiện tại, Diệp Sùng đang một bên tu luyện, một bên vận dụng kỹ xảo giường chiếu để làm sư tôn đạt được thoải mái khi song tu.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và đôi môi quyến rũ của Phó Ngọc Sơn, Diệp Sùng không chút suy nghĩ liền hôn lên đó, sau đó di chuyển dọc theo môi của sư tôn, liếm cằm, ngậm hầu kết mút rồi lại hút, để lại vài ấn ký thuộc về hắn trên đó rồi mới thỏa mãn buông ra, hắn vươn tay áp lên sườn mặt sư tôn, xoay đầu sư tôn lại rồi hôn môi y.

Kỹ thuật của hắn không quá phức tạp nhưng lại thập phần lão luyện, dù cho trước đó Phó Ngọc Sơn đã học tập rất nhiều về chuyện này, nhưng khi làm tình vẫn luôn bị hắn dẫn dắt.

Lần đầu tiên làm cùng Diệp Sùng, Phó Ngọc Sơn bởi vì trúng độc, cho nên ký ức mơ mơ màng màng nhớ không rõ lắm, nhưng lần thứ hai làm cùng đồ đệ, y bắt đầu cảm giác được có chút không thích hợp.

Cho đến khi ở trong linh tuyền bị đồ đệ hôn từ phía sau, Phó Ngọc Sơn mới phát hiện bất luận là ở tư thế nào đồ đề cũng vô cùng thuần thục, hơn nữa khi làm tình đồ đệ từ đầu tới cuối đều không có chút ngượng ngùng nào của xử nam.

Dáng vẻ này rõ ràng không phải là của một người mới vừa tiếp xúc với tình sự.

Vừa nghĩ đến có khả năng Sùng Nhi đã cùng người khác làm qua, trải qua nhiều kinh nghiệm phong phú ở nơi mà y không biết, trái tim Phó Ngọc Sơn dần dần chìm xuống.

Diệp Sùng cảm nhận được cánh tay sư tôn đang ôm hắn bỗng nhiên siết chặt hơn, cho rằng sư tôn sắp cao trào liền vòng tay ôm chặt eo sư tôn, tốc độ đâm rút dưới nước tăng nhanh hơn một chút.

Mặt nước bị động tác thúc hông của hắn gợn ra từng vòng sóng, sóng gợn càng lúc càng lớn.

Diệp Sùng nhả đôi môi sư tôn ra, đôi tay gắt gao khống chế sư tôn, chuyên tâm đâm rút nộn huyệt, mỗi một lần đều thật mạnh nghiền áp nơi sâu nhất trong tràng đạo, nghe âm thanh rên rỉ uyển chuyển của người trong lòng, Diệp Sùng đạt cực hạn khoái cảm.

Côn thịt của Diệp Sùng thật sự rất to và dài, ở dưới nước làm tình bằng tư thế này khiến Phó Ngọc Sơn cảm giác như mỗi lần hắn đâm vào một cú, đầu óc y đều trống rỗng đi một chút, linh hồn của y sắp bị đâm bay ra khỏi cơ thể, nhưng khoái cảm điên cuồng ập đến mỗi lần sẽ kéo linh hồn y trở về.

Đột nhiên toàn thân Phó Ngọc Sơn bắt đầu co giật, hai chân bị tách ra bỗng kẹp chặt lấy đùi Diệp Sùng, tiếng rên rỉ trong cổ họng giống như tiếng mèo kêu, tựa như đang khóc cũng tựa như không hề khóc, âm thanh mềm mại, quyến rũ đến tột cùng.

Diệp Sùng vốn không muốn bắn, nhưng không biết vì sao lần này sư tôn lại kẹp hắn chặt như thế, cho nên hắn cứ như vậy bị sư tôn kẹp đến bắn.

Hắn lo lắng sư tôn bị nội bắn sẽ không thoải mái, vừa định rút côn thịt ra nhưng lại bị sư tôn ôm chặt, chặt đến mức hắn không thể di chuyển được.

Hắn vừa định mở miệng, Phó Ngọc Sơn đã dùng giọng nói còn mang theo tình dục, nói: "Không cần đi ra ngoài, cứ giữ nguyên như vậy, đối với việc tu luyện rất có ích."

Thật ra Phó Ngọc Sơn cũng không có nói dối, tinh dịch của tu sĩ ẩn chứa linh khí, đối với người có tu vi thấp xác thật có lợi, nhưng đối với bậc tu sĩ cấp bậc trưởng lão như Phó Ngọc Sơn thì hoàn toàn vô dụng.

Phó Ngọc Sơn rất thích cảm giác bị đồ đệ chiếm hữu lấp đầy này.

Sau khi Diệp Sùng xuất tinh một lần, côn thịt không còn cương cứng như trước, nhưng vẫn nóng bỏng vểnh cao bên trong nhục huyệt của sư tôn.

Nhưng nhìn sư tôn còn đang thở hổn hển, Diệp Sùng chỉ ôm sư tôn, cằm tựa vào vai sư tôn, nhắm mắt kiểm tra tu vi sau khi song tu.

Có thể nói, hôm nay cùng sư tôn tu luyện một ngày, cơ hồ gần bằng năm năm hắn khổ cực tu luyện trước đây.

Sau khi biết được điều này, hắn có chút chán ghét mở to mắt, trong lòng thầm nghĩ vốn định sống tiết dục, không ngờ lại gặp phải một thể chất như thế này.

Chẳng lẽ cả đời hắn cũng không thể thoát khỏi tình dục sao?

Diệp Sùng suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên cảm giác trong linh tuyền có chút không thích hợp.

Hắn chú ý mới phát hiện ra chỗ không đúng. Thì ra là từ sau cao trào, sư tôn thế nhưng một câu cũng không nói.

Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy sư tôn đang rũ đầu, một bàn tay dùng sức bắt siết chặt bờ thành linh tuyền, dùng sức đến mức nổi gân xanh, hắn quan tâm hỏi: "Sư tôn? Người mệt mỏi sao?"

Phó Ngọc Sơn nghe được thanh âm của hắn, như bỗng nhiên bị đánh thức, buông tay đang siết chặt thành hồ ra, ngẩng đầu nhẹ nhàng cười với Diệp Sùng, biểu tình có chút mệt mỏi: "Vi sư có chút mệt."

Trước giờ sư tôn chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy, Diệp Sùng cho rằng hôm nay hắn đã làm quá nhiều, bèn quan tâm nói: "Vậy ta đưa sư tôn trở về phòng nghỉ ngơi."

Phó Ngọc Sơn không nói gì, mệt mỏi dựa vào lồng ngực hắn, sắc mặt cũng thập phần khó coi.

Diệp Sùng lúc này mới thực sự hoảng hốt, lúc trước hắn chỉ quan tâm đến tu vi của mình, cho rằng song tu đôi bên đều sẽ có lợi, nhưng hắn lại hoàn toàn không có hỏi sau khi song tu sư tôn cảm thấy như thế nào.

Hắn từng nghe nói qua lô đỉnh, đó là một loại đơn phương cướp đoạt. Diệp Sùng không rõ hôm nay làm cùng sư tôn có phải hắn đang thải bổ sư tôn hay không, nhưng có vẻ là nguyên nhân này mới có thể làm sư tôn kiệt sức, mệt mỏi đến vậy.

Diệp Sùng vội vàng rút côn thịt đang cắm trong nhục huyệt của sư tôn ra, bởi vì hậu huyệt được bôi trơn vô cùng kỹ lưỡng cho nên dù côn thịt của hắn thập phần thô to thì cũng rút ra rất dễ dàng, nhanh đến mức Phó Ngọc Sơn không kịp phản ứng. 

Chờ khi Diệp Sùng đứng dậy định bế sư tôn lên, không biết vì sao sư tôn lại giống như mất khống chế, không kiểm soát được cảm xúc.

"Không được rời khỏi ta!"

Phó Ngọc Sơn một tay ôm chặt lấy cổ hắn, hai chân vòng qua eo Diệp Sùng, một tay khác hướng xuống phía dưới bắt lấy côn thịt của Diệp Sùng. Diệp Sùng thấy sư tôn không thèm để ý cầm côn thịt kề sát miệng huyệt, hắn theo bản năng đưa tay đỡ lấy cặp mông của sư tôn, sau đó liền dại ra nhìn sư tôn lại một lần nữa dùng nộn huyệt cắn chặt côn thịt của mình, như là sợ hắn lại chạy trốn nên lần này tiểu huyệt phá lệ dùng sức kẹp chặt.

"Tê --" Diệp Sùng bị kẹp đến da đầu tê dại, hít vào hơi khí lạnh.

Nhưng so với cảm thụ của vật dưới thân, lúc này hắn càng để ý đến cảm xúc đột nhiên khác thường của sư tôn.

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng sư tôn, cảm nhận được cơ thể sư tôn run lên nhè nhẹ, vội vàng quan tâm hỏi: "Sư tôn, người làm sao vậy?"

Nhưng Phó Ngọc Sơn lại gắt gao dùng sức ôm chặt cổ hắn, đem toàn bộ khuôn mặt chôn vào bên vai hắn, không có ý định nói chuyện, một chút cũng không dám mở miệng.

Nghĩ đến đồ đệ rất có khả năng đã ở cùng người khác trước khi ở cùng mình, y liền không thể nào bình tĩnh được.

Lúc này nếu mở miệng nói chuyện, nhất định sẽ bị đồ đệ nhìn ra được điều gì đó.

Phó Ngọc Sơn không dám mạo hiểm như vậy.

Rốt cuộc là khi nào? Sùng Nhi ngoan ngoãn như vậy, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng rời khỏi y, hắn học được kỹ xảo giường chiếu từ lúc nào mà y thế nhưng lại không hề hay biết?

Người kia là ai? Có đẹp hơn hắn không? Có trẻ tuổi như hắn không? Sùng Nhi thuần thục như vậy, có phải rất thích đối phương hay không, cho nên hắn mới cùng người kia làm nhiều như vậy, luyện ra được một thân kỹ thuật?

Phó Ngọc Sơn biết mình không ổn, chỉ cần tưởng tượng đến việc Sùng Nhi ở trên giường của kẻ khác, y liền tức giận đến phát run, ghen ghét đến nổi điên.

Diệp Sùng cũng cảm nhận được sư tôn run rẩy càng lúc càng mạnh, không dám chậm trễ liền vội vàng dùng tư thế này ôm sư tôn lên bờ, côn thịt cũng nương theo động tác này ở trong nhục huyệt còn chưa hoàn toàn khô ráo của sư tôn chuyển động.

Ngay sau đó liền nghe thấy sư tôn khẽ hừ nhẹ một tiếng, bất an cùng run rẩy tựa hồ cũng yếu đi đôi chút.

Sau khi lên bờ, Diệp Sùng bước sang một bên, lấy một chiếc khăn tắm thật dài và lớn quấn quanh người mình cùng sư tôn, sau đó đi về phía phòng của sư tôn.

Hắn phát hiện khi bước đi, côn thịt vô tình đưa đẩy thọc vào rút ra, sự bất an của sư tôn sẽ giảm đi vài phần.

Khi sắp đi đến cửa phòng của sư tôn, Phó Ngọc Sơn đột nhiên thanh tỉnh, y không dám để Diệp Sùng biết đồ vật ở trong phòng của mình, giọng nói mang theo vài phần vội vàng hoảng loạn: "Đừng đến phòng vi sư, Sùng Nhi, đi đến chỗ của ngươi đi, đã lâu rồi vi sư không ngủ cùng ngươi, hôm nay vi sư ở cùng ngươi một chút, được không?"

Diệp Sùng lập tức cảm thấy chắc chắn sư tôn đang giấu hắn điều gì đó.

Tuy rằng hắn biết sư tôn không có nghĩa vụ nói bí mật của mình cho hắn, nhưng khi nhìn thấy sư tôn cố tình gạt mình, trong lòng hắn vẫn cảm thấy thật hụt hẫng.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hắn tò mò cái gì, muốn cái gì, sư tôn chưa bao giờ tiếc, cho dù hắn muốn thiên tài địa bảo, sư tôn cũng mắt không hề chớp lấy một cái nói cho hắn chơi, liền đem bảo bối cực kỳ quý giá cho hắn cầm đi chơi.

Diệp Sùng chưa bao giờ là người tùy hứng tham lam, sau khi biết những thứ sư tôn cho hắn đều rất quý giá, hắn không bao giờ tùy tiện lấy chúng nữa.

Cho tới bây giờ, sư tôn lại gạt hắn, chẳng lẽ bởi vì trong phòng có cái gì tốt, sợ hắn mở miệng đòi sao?

Sư tôn gạt hắn như vậy, có phải vì sư tôn cảm thấy người đồ đệ như hắn không đáng tín nhiệm?

Hắn rầu rĩ xoay người, ôm sư tôn trở về phòng mình, toàn bộ quá trình yên lặng, mỗi bước đi côn thịt lại ở trong nhục huyệt của sư tôn qua lại thọc vào rút ra, im lặng không nói nửa lời.

Phó Ngọc Sơn cũng có chút hối hận, vừa rồi y cự tuyệt quá mức rõ ràng, chỉ sợ Sùng Nhi đã nhận ra được có gì đó không đúng.

Y thấy Diệp Sùng rầu rĩ không vui, hắn đem y đặt lên giường sau đó dường như muốn rời đi, Phó Ngọc Sơn vội vàng bắt lấy cổ tay Diệp Sùng, biểu tình có vài phần sốt ruột nói: "Sùng Nhi, ngươi nghe vi sư giải thích, vi sư không phải cố ý không muốn cho Sùng Nhi xem phòng vi sư, chỉ là vi sư......"

Diệp Sùng nhìn sư tôn: "Có phải sư tôn cất giấu bảo bối gì đó trong phòng không, người sợ Sùng Nhi không biết nặng nhẹ mở miệng đòi lấy sao? Chẳng lẽ sư tôn không biết Sùng Nhi không phải là loại người tùy hứng sao."

Khi hắn nói ra lời này, có vẻ như đang rất không vui, lúc nói chuyện côn thịt chôn sâu bên trong sư tôn đâm mạnh vào trong một chút.

Phó Ngọc Sơn bị hắn đâm theo bản năng rên rỉ ra tiếng, thanh âm uyển chuyển mị hoặc cực kỳ, nhưng y lại không có thời gian để quan tâm đến khoái cảm thân xác, nhanh chóng dùng một tay khác nắm chặt lấy Diệp Sùng: "Không phải, Sùng Nhi, chỉ cần là vi sư có, nếu Sùng Nhi thích, vi sư đều có thể cho Sùng Nhi hết......"

Diệp Sùng sau khi nghe xong thế mà lại cảm thấy rất ủy khuất: "Vậy tại sao sư tôn không cho ta vào phòng của người? Sư tôn rõ ràng là đề phòng Sùng Nhi, Sùng Nhi chỉ muốn nhìn phòng của sư tôn một chút thôi chứ không phải muốn làm việc gì xấu!"

Diệp Sùng biết mình nói có chút vô lý, nhưng nhìn thấy sư tôn vội vàng giải thích sợ làm hắn nổi giận, hắn lại càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tâm trạng buồn bực chán nản vừa rồi bỗng tan biến. Hắn nhìn sư tôn quan tâm đến mình như vậy, ngoài mặt vẫn bày ra vẻ tức giận nhưng trong lòng lại tràn đầy vui vẻ hạnh phúc.

Nếu là sư tôn nhà người khác, nghe được đồ đệ đại nghịch bất đạo với sư tôn như thế, không chừng đã bị phạt quỳ ba ngày, nghiêm trọng hơn nữa thì trục xuất khỏi sư môn.

Diệp Sùng biết.

Thật ra hắn cũng hiểu, hắn đây là ỷ vào sự chiều chuộng không có giới hạn của sư tôn với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro