Chương 2: Thiếu niên đáng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đến cái gọi là 'nhà' của thiếu niên, Izanagi run rẩy...

So với Lưu Tinh Phố còn muốn mục nát...

A, chờ chút. Lưu Tinh Phố là đâu?

Thoáng nghi hoặc một chút, nhưng nàng rất nhanh đã ném vấn đề này ra sau đầu.

Hiện tại hẳn là nên phục chế lại căn nhà này...

Nàng nhăn mi, tiến lên sắn ống tay áo lên sau đó đặt ngón tay bên miệng, thấp giọng đọc ra một đoạn ma chú.

Mà Kuroichi chỉ có thể nghe loáng thoáng vài từ đơn điệu như 'rủa', 'hồi phục', 'quay ngược' linh tinh.

Thần sắc hắn càng ngày càng ngây ngốc, sau đó trố mắt nhìn căn nhà bỗng chốc trở nên như mới.

"Này, này..."

"Này a." Izanagi hồi đầu nhìn vẻ mặt của hắn, ác thú vị đặt ngón tay lên môi: "Là ảo thuật yêu."

"Ảo, ảo thuật..."

Hắn lắp bắp lặp lại từ này, trong lòng rõ ràng không tin nhưng bên ngoài lại là 'thật thần kì' dáng vẻ.

Sâu trong nội tâm, hắn tự mình lẩm bẩm...

Lại giống như là, thần minh.

...

Sau một tiếng trôi qua, Izanagi coi như hiểu biết tình cảnh của thiếu niên này.

Cha là tội phạm giết người hàng loạt, thường ngày bị chỉ chỏ soi mói, thập chí là đánh đập chửi rủa. Vậy mà cơ quan chức năng vẫn mắt nhắm mắt mở, không thèm can thiệp...

Mẹ của hắn cũng vì thế mà vứt bỏ hắn, cầm hết tài sản chạy đến một nơi thật xa...

Bị vứt bỏ đâu.

Trong nháy mắt nàng nổi lên thương hại vỗ đầu hắn. Kuroichi run lên, cúi thấp đầu..

Hắn kì thực muốn nói, không cần phải vì hắn đau lòng, hắn đã sớm quen...

Hắn muốn nói, nhưng là, nhưng là...

Giống như tham luyến hơi ấm của người này...

Đó là, người thứ nhất trong mười năm qua chịu quan tâm hắn a.

Rất muốn——lại tiếp xúc nữa.

Izanagi căn bản không biết nội tâm của hắn như thế nào. Nàng sờ nhẹ thân thể không có một chút cơ bắp hắn, lầm bầm lầu bầu.

Nhưng là Yukimura Kuroichi nghe rõ.

——"Không có lực lượng, là sẽ chết a."

Lúc đó hắn, không tự chủ được rùng mình.

Thật...lạnh.

Buổi chiều, Kuroichi xung phong đi chợ mua thức ăn. Izanagi rất muốn nói bản thân không cần thiết phải ăn cơm. Thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen kia...

Không thể chống cự.

Một lần này thôi.

Nàng tự nhủ với bản thân, sau đó lẳng lặng nhìn hắn rời đi. Chẳng qua không lâu sau đột nhiên nhớ đến——-

Hắn, là làm sao có tiền mua thức ăn?

Cơ hồ là không chút do dự, nàng nhấc thân thể nặng nề lên, lần theo khí tức của hắn đến chỗ hắn đang ở.

Sau đó nhìn thấy, là khắp nơi chửi rủa cùng với phô thiên rác rưởi và rau củ quả, trứng, ...

Đôi mắt nàng, lạnh đi.

Nhìn hắn chật vật cúi người nhặt lên những thứ đó, nhìn hắn hèn mọn bị đánh quỳ xuống, nhìn hắn vứt bỏ tự tôn, vì miếng ăn và mạng sống...

Giống như đã từng quen biết.

Nàng trầm mặc, không có tiến lên giúp hắn giải vây, chỉ là nặng nề thở một hơi.

Đến khi Kuroichi trở về, IZanagi đã ngồi ở trong nhà. Hắn có chút lúng túng nhìn nàng cười, mà nàng cũng nhàn nhạt mở miệng:

"Quần áo,..cùng với vết thương. Lại làm sao rồi?"

"Tôi không cẩn thận ngã rồi." Hắn gãi đầu, dáng vẻ phiền muộn: "Xem, còn đem trứng làm vỡ hết. Thật sự là..."

【Ngươi làm sao vậy? Thế nào mới đi một thoáng liền...】

【Ta chỉ là không cẩn thận ngã thôi. 】

【Xem, quần áo đều bẩn. Trứng vỡ hết rồi, thực xin lỗi...】

Có gì đó, theo trong đầu nàng, thoát phá.

"Đừng nói nữa..." Vẻ mặt nàng giống như hoảng loạn: "Đừng nói thêm điều gì..."

Cái gì vậy? Là ai nói?

Đau lòng như thế, bi ai như thế, là ai? Là ai?

Rõ ràng tiêu cực tâm tình...đều bị phong lại. Rõ ràng...

"I, Izanagi!!"

Nàng ngã xuống, để lại một tiếng kinh hô đầy sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro