Chương 75: Em trai đáng yêu nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì, không biết từ khi nào đường xung quanh tiểu nữ thần đã bị phá hỏng, bọn họ muốn tiếp cận là siêu cấp khó.

Mà lúc này, tiểu vương tử nhà tổng đốc đại cũng đi học.

Làm một manh meo đời sau, lúc cậu bé nhập học còn chưa thể khống chế biến thân, cho nên liền dứt khoát dùng hình mèo tiến vào.

Hoa văn của cậu tương đối khí phách, ánh mắt cũng tương đối lạnh. Nhưng loại khí chất thanh lãnh cao quý này cùng với vẻ ngoài đáng yêu này càng làm người cảm thấy có loại đáng yêu tương phản mãnh liệt, dù là tân sinh hay các tiền bối đều bị manh đến mặt đỏ lên.

Tiểu công chúa Manh Manh còn biến thành mèo tới đón, hai bé mèo đứng chung một chỗ vừa cọ vừa dán, hình ảnh nhìn qua phá lệ tốt đẹp.

Vì thế mọi người giơ lên UD của mình chụp các kiểu, việc này đã thói quen với hai bé mèo. Bọn họ không hề bận tâm đứng ở nơi đó nói miêu ngữ, tiểu công chúa Manh Manh nói: “Meo.” Em trai ngoan, em đã đến rồi thật tốt quá.

“Meo.” Cách em xa một chút, nóng.

“Meo meo.” Đừng như vậy, chị nhớ em mà.

“Meo meo.” Không phải mỗi ngày đều gọi video sao.

Sau đó một đường meo meo meo đi tới hội trường, tiếp theo là đại biểu tân sinh phát biểu, mà đại biểu bi thương kia là em trai Angie, cậu bé meo một tiếng sau đó hai người máy nhanh chóng vây quanh cậu thành một vòng tròn, sau đó trong chốc lát một nam sinh mặc đồng phục đi ra.

Tóc đen và gương mặt giống như đúc tổng đốc đại nhân, đương nhiên còn có khí chất nhìn qua rất nghiêm túc đều làm người vô pháp liên hệ với bé mèo vừa rồi.

Nhưng cậu bé chính là con mèo kia.

Hiện tại người ưu nhã lên bục, sau đó ưu nhã phát biểu.

Tú Luân liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu nhóc sau này còn khó chơi hơn cả tổng đốc đại nhân, bởi vì cậu bé chẳng những kế thừa sự nghiêm túc của ba còn kế thừa sự thống lĩnh của ông cố mình, đứng ở nơi đó là nhìn ra được.

Không tồi, xem ra nguyên soái đại nhân không cần lo lắng người nối nghiệp, vị trí nguyên soái này cũng không cần nhường cho người khác. Scott gia vẫn thống trị địa vị quân sự Gana Tinh, vẫn cứ chí cao vô thượng thượng, tự cao tự đại.

Trừ bỏ ba manh meo, tuy rằng em trai này hiện tại còn chưa nhìn ra có phải cũng tự đại như vậy không, nhưng dù vậy người ta vẫn phải chịu đựng không phải sao, manh như vậy mà.

Haizz, từ khi thành fan mèo tính hắn thật càng ngày càng tốt, thật sự chỉ nghĩ muốn bên cạnh bọn họ nhìn bọn họ chậm rãi lớn lên là tốt rồi. Đương nhiên, nếu có thể ôm thì càng tốt.

Đáng tiếc, tổng đốc đại nhân dạy dỗ con gái phải tôn sư kính trưởng, tiểu công chúa Manh Manh đã dừng hết hành vi thân cận với mình, thật bi thương.

Sau khi lễ chào mừng tân sinh chấm dứt, tiểu vương tử Angie liền phải đi xử lý sự vụ tân sinh, mà tiểu công chúa Manh Manh muốn đi theo lại bị chính em trai mình vô tình cự tuyệt.

Cô bé thật thương tâm, cảm thấy em trai không còn đáng yêu như khi còn nhỏ nữa, lúc ấy cô bé muốn đùa nghịch như thế nào đều được.

Ngáp, chắc bởi vì ngày hôm qua em trai muốn nhập học nên cô bé có chút khẩn trương, sau đó một đêm không ngủ ngon còn chạy ra ngoài đi bộ một lát. Nhưng nhiệt độ vào buổi tối của Gana Tinh làm thể chất của cô bé chống cự hơi khó, sau đó hình như bị cảm rồi.

Vì thế đang đi thì thân mình cô bé nhoáng lên ngã trên mặt đất, làm các bạn học sợ hãi.

Tú Luân vội vàng chạy tới bế cô bé lên nói: “Manh Manh, Manh Manh, em không sao chứ?” Cảm thấy nhiệt độ cơ thể của cô bé không đúng, vội ôm đi lên phòng y tế. Nhưng bác sĩ ở trường rất buồn bực, hắn chữa cho người chứ chưa chữa qua động vật, đặc biệt là chủng loài hi hữu.

Không có cách nào, Tú Luân vận dụng nhân mạch mời người của Hiệp Hội Bảo vệ Động vật ra, sau đó kiểm tra ra là bị cảm nên sốt. Chỉ có thể uống ít thuốc hạ sốt, tốt nhất dùng phương pháp vật lý hạ nhiệt.

Tú Luân vô cùng lo lắng, tìm được biện pháp rồi lại bắt đầu không biết hạ nhiệt độ cho tiểu công chúa Manh Manh như thế nào. Người khác đều dùng khăn ướt đắp lên trán nhưng Manh Manh cần dùng khăn ướt lau toàn thân.

Nhưng lại không thể để cô bé bị cảm lạnh, khăn cần đổi liên tục nếu không sẽ bị nóng.

Tú Luân chiếu cố rất cẩn thận không cho người khác nhúng tay.

Cuối cùng do cảm thấy nhiệt độ của Manh Manh lui bớt, hắn lúc này mới muốn thông báo cho Scott gia, vì thế lấy thân phận thầy giáo báo tin cho bọn họ.

Tiếp theo hắn vẫn trông Manh Manh, loại cảm giác này thật tốt bởi vì có rất ít cơ hội gần gũi vuốt mèo như vậy, thật không thể hạnh phúc hơn. Nếu cô bé không sinh bệnh thì càng tốt, bộ dáng này thật làm người đau lòng.

Nhẹ nhàng vuốt lông mềm mại hy vọng cô bé nhanh khỏi lên, nào biết vuốt vuốt mèo liền biến thành người.

Lúc biến thành người thì trên người cái gì cũng không mặc, Tú Luân nhìn một cái trên người thiếu nữ chỉ có mấy cái khăn lông, thân thể lập tức cứng đờ.

Dù cho thông minh như hắn hiện tại cũng không biết phải làm sao.

Quan trọng nhất chính là cửa mở, một giọng nữ nôn nóng truyền đến: “Manh Manh, con không……” Lời đằng sau bị Trình Tiểu Mễ nuốt xuống, cô nhìn thấy một nam tử trưởng thành ngồi cạnh người con gái, nhưng mà con gái gì cũng không mặc. Được rồi, trọng điểm không lộ, bên trên còn đắp khăn lông.

Cô vội lấy một cái áo gần con gái tuy rằng cái áo này hình như là áo khoác của nam nhân.

Tú Luân lập tức bừng tỉnh, đứng lên nói: “Tổng đốc phu nhân, việc này có chút hiểu lầm.”

“Không có hiểu lầm, tôi biết con bé đột nhiên biến thành người. Cậu cũng không cần giải thích, con bé vẫn là trẻ con, hy vọng cậu hiểu.”

“Hiểu ạ.”

Tổng đốc phu nhân xem ra vẫn phân rõ phải trái, không hổ là manh meo.

“Tôi cũng hy vọng chuyện này không cần truyền ra.”

“Sẽ không.”

“Cuối cùng, cậu có thể bảo đảm cách xa Manh Manh một chút không?”

Nhìn đôi mắt kia Tú Luân thế nhưng có chút không biết trả lời thế nào mới tốt, cuối cùng nói: “Không thể, tôi là thầy giáo của cô bé.”

“Tôi biết, con gái tôi đã rất nhiều năm không có đổi giáo viên.”

Đừng tưởng rằng bản thân mắt mù, rõ ràng đều nhìn chằm chằm con gái mình nhiều năm như vậy, không thấy mới là đồ ngốc.

“Tôi sẽ tận lực.” Tú Luân xoay người rời đi, hắn hiện tại không thể chính diện đối đầu với người Scott gia, bởi vì Manh Manh đối với mình chẳng qua là tình cảm thầy trò. Nghĩ đến đây có chút buồn bực, vì sao bản thân thủ nhiều năm như vậy lại không thể quang minh chính đại nói một câu được.

Hơn nữa bản thăn thật sự quan tâm cô bé, biết cô bị bệnh tim đều muốn nhảy ra ngoài.

Không được, không thể cứ như vậy nhận thua, nhất định phải càng thêm rằng buộc cùng Manh Manh mới có thể.

Vừa nghĩ như vậy Tú Luân liền muốn hành động, nào biết còn chưa có bắt đầu tiểu công chúa Manh Manh liền mang theo đồ ngọt chủ động đi vào văn phòng hớn cảm ơn, bởi vì ngày đó tuy rằng cô nóng rất lợi hại nhưng cũng biết có người chăm sóc mình, người kia chính là Tú Luân.

Chỉ kỳ quái là vì sao ma ma không nói với mình chuyện này, có lẽ bởi vì việc của em trai rất vội nên ma ma mới không có thời gian nói. Tóm lại cô bé tự mình tới cảm ơn: “Thầy ơi, cảm ơn thầy đã chăm sóc em lúc em ngất đi, đây là đồ ngọt em mua, rất nổi tiếng.”

“Em thích ăn đồ ngọt sao?”

“Vâng, nhưng phải xếp hàng.” Tiểu công chúa Manh Manh tỏ vẻ rất không vui.

“Thầy có một cách có thể không cần xếp hàng em vẫn có thể ăn đồ ngọt. Hơn nữa còn chuyên cung cấp đồ ngọt cho mèo, chỉ ngọt chứ không có hại nào.” Cơ hội đưa tới cửa tới không cần thì chính là đồ ngốc.

Manh Manh không biết thầy giáo có bao nhiêu phúc hắc, đôi mắt cô bé sáng lên nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: “Cách gì?”

“Lúc buổi tối em tan học tìm cái cớ ra đây, thầy mang em đi.”

“Người trong nhà sẽ lo.”

“Chẳng lẽ em sợ thầy sẽ hại em?” Hắc, lừa một đứa nhỏ tuy không tốt lắm, nhưng Tú Luân thật sự cần cơ hội như vậy a.

“Đương nhiên sẽ không a, đê Manh Manh nghĩ cách đi.”

Tiểu tham ăn Manh Manh bị câu dẫn nước miếng đều chảy ra, trong đầu đã bắt đầu nghĩ cách.

Vậy là cô bé lấy cớ muốn cùng các bạn học giao lưu tìm cơ hội lên xe thầy Tú Luân, sau đó hai người bí mật hẹn hò cứ bắ đầu như vậy. Sau đó lại giằng co năm sáu năm, thời gian này đủ khả năng để nam nhân bất lương bắt tiểu công chúa Manh Manh mất rồi, trong đó bao gồm cháu trai Tú Luân, hắn hiện tại đã làm cha rồi. Hắn còn khuyên Tú Luân: “Cháu nói chú nghe, trong quân đội đã xuất hiện thanh niên có tinh thần lực cấp A trở lên, tổng đốc đại nhân hẳn sẽ không giao con gái cho chú. Huống hồ chú đã theo cô nhóc kia lâu như vậy, cô ấy có tâm đã sớm cùng chú ở bên nhau.”

“Quản tốt việc của mình đi.”

“Chú à, đến lúc đó người ta tìm được một nửa kia vứt bỏ chú, chú tìm ai nói rõ lí lẽ đi?”

Tú Luân không phải không nghĩ tới, nhưng nhiều năm như vậy ngoài thói quen ra hắn đã coi Manh Manh trở thành trách nhiệm của mình, không đổi được cũng không muốn sửa.

Lúc này máy truyền tin vang lên, Tú Luân vội bắt máy. Hình ảnh thiếu nữ hình như hơi chật vật, hình như đang trốn trong cái gì đó.

“Manh Manh, đã xảy ra chuyện gì?”

“Thầy ơi, có người ở trung tâm thương mại đánh nhau, đều là người tinh cầu khác, giống như báo thù… A……” Giọng nói bên kia rất vang, thiếu nữ sợ tới mức khóc lên.

“Chia sẻ vị trí cho thầy, để thầy qua đó.” Tú Luân vội vàng đi, thậm chí áo khoác cũng không mặc, ở trong lòng hắn thật sự không có gì quan trọng bằng tiểu công chúa.

Bay rất nhanh đến hiện trường, quả nhiên thấy hai tên ngoại tinh hình như là đào phạm ở đó đánh nhau rất khó tách ra, mà năng lực chiến đấu của bọn họ thật sự rất mạnh, đến đội hộ vệ cũng không đi lên. Huống chi xung quanh có rất nhiều khách nhân, bọn họ muốn sơ tán đám đông.

Tiểu công chúa Manh Manh bị nhốt ở trong đó, hắn dùng tinh thần lực cẩn thận dời đi một tấm thép trong đó, sau đó ôm Manh Manh ra, nói: “Đừng sợ, thầy mang em đi.” Quả nhiên đã lớn rồi, ôm như vậy đã là ôm một nữ nhân chân chính.

Tuy rằng mấy năm nữa mới thành niên, nhưng người cổ địa cầu không phải 18 tuổi liền có thể kết hôn sao? Tổng đốc đại nhân liền làm như vậy.

Tâm tư một trận hoảng hốt, hắn đã ôm người nhanh chóng thoát đi. Nhưng không biết làm sao, hai tên đào phạm kia thế nhưng đánh tới chỗ bọn họ, Tú Luân vội dùng tinh thần lực đánh trả.

Tinh thần lực bản thân hắn rất mạnh, nhưng không dùng để chiến đấu cho nên so với chiến sĩ dùng không quen. Nhưng cứ việc như thế, hắn cũng vừa đánh vừa lui, chỉ muốn che chở tiểu công chúa đến nơi an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro