Chương 76: Nhìn trộm tinh thần hải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tên ngoại tinh đào phạm kia cũng không có tinh thần lực gì, nhưng thân thể mạnh đến kinh người.

"Là đạo tặc tinh tế Cự Thạch." Cái tên này Tú Luân sớm nghe qua, là đạo tặc có tiếng ở tinh tế, nhưng gần đây hình như bởi vì việc không rõ nguyên nhân mà trở mặt thành thù, tới nơi này không đào tẩu mà còn đánh nhau, này là có bao nhiêu thù hận?

Dù thế nào hắn hiện tại muốn che chở Manh Manh chạy thoát, phương diện kỹ thuật chiến đấu hắn không được, công kích tinh thần lực cũng không quá tốt. Hơn nữa còn không có cơ giáp, phải đối phó với hai tên đạo tặc này rất khó.

Đúng lúc này, trong đó một tên đạo tặc duỗi tay cầm lên một khối sàn gác chắn một cái công kích của đạo tặc khác. Mà Tú Luân và Manh Manh vốn dĩ liền đứng trên sàn gác. Hắn sợ tới mức duỗi tay ôm chặt Manh Manh, sau đó dùng tinh thần lực che chở hai người cùng nhau bị văng về tên đạo tặc Cự Thạch.

"Oanh" một tiếng, Tú Luân cảm giác ngũ tạng đều di chuyển.

"Manh Manh...... Bang......" Hắn phun ra máu, sau đó phát hiện Manh Manh ở nơi không xa dưới đầuă đều là máu.

"Không, không......" Nữ thần thật ra là quần thể rất yếu ớt, bởi vì tinh thần lực các cô căn bản không có cách bảo vệ bản thân. Một tiểu cô nương bị một đòn nghiêm trọng bay đi nhất định bị thương rất nặng, mà Tú Luân cũng lần đầu tiên cảm giác được mất đi đáng sợ tới cỡ nào.

Tinh thần hải của hắn vốn dĩ không quá ổn định liền lập tức xảy ra vấn đề, cả người bạo nộ lên, đây rõ ràng là dấu hiệu muốn mất khống chế.

Nếu trước kia có loại tình hình này hắn sẽ tận lực áp chế nhưng lần này không có, hắn tùy ý để nó phát triển, muốn giết chết hai gã đạo tặc.

Trên thực tế, tinh thần lực của nam nhân Gana Tinh một khi bộc phát thật sự rất lợi hại, lúc đầu chỉ là bị động đào tẩu hắn hiện tại có thể đánh một tên đạo đến quỳ rạp trên đất nhưng bản thân cũng bị một tên khác đánh đến lảo đảo vài bước, hắn đã mất thần trí, nói: "Tao muốn giết mày, tao muốn giết mày." Không có người có thể thương tổn Manh Manh của hắn, đến bây giờ hắn mới biết được trong lòng mình để ý cô ấy đến cỡ nào, nếu cô ấy làm sao vậy bản thân còn không bằng chết.

Đột nhiên, tinh thần hải của hắn bị một cỗ tinh thần lực mạc danh thẩm thấu. Ban đầu tinh thần hải còn tương đối mẫn cảm run lên, mà hắn cũng cảm thấy toàn thân một trận tê dại, vậy mà rên rỉ một tiếng quỳ trên mặt đất.

Loại cảm giác này không đúng, chẳng lẽ là nữ thần nào đó đang chữa cho hắn?

Nhưng hắn rõ ràng đã đóng tinh thần hải của mình, dù là nữ thần nào cũng không thể thăm tiến, trừ phi là tiểu công chúa Manh Manh, hắn chưa từng có phòng vệ với cô.

Quay đầu nhìn qua, phát hiện không biết từ khi nào Manh Manh đã đứng lên, sau đó đi tới chỗ hắn.

"Đừng tới đây......" Hắn duỗi tay muốn ngăn cản nhưng lại cảm thấy không đúng, cái tên đạo tặc Cự Thạch vốn dĩ đang đánh về phía hắn thế nhưng đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tiếp theo thân hình tên đó lung lay sau đó bịch một tiếng ngã trên mặt đất.

Đúng lúc này Manh Manh ôm lấy Tú Luân, ở bên tai hắn nói: "Thầy đủ tư cách rồi."

"Cái gì?" Tú Luân không hiểu nhưng tinh thần hải của hắn lại hưng phấn lên, thậm chí đã hoàn toàn tiếp nhận tinh thần lực của Manh Manh, thiếu chút nữa liền dây dưa bên nhau.

Cái này thật thoải mái, Tú Luân vì không ở trước mặt học sinh kiêm thần tượng của mình xấu mặt nên kiên cường chịu đựng, nhưng đầu óc lại có chút trì độn. Thẳng đến khi hắn bình tĩnh trở lại mới nghe được giọng nói đằng sau: "Mỗi nam nhân Gana Tinh đều có trách nhiệm bảo vệ nữ nhân, hắn như vậy chẳng qua là bản năng mà thôi."

"Ba ba, bản năng nam nhân nào sẽ liều chết bảo vệ một cô gái mình không thích chứ. Còn nữa, con tin thầy ấy." Manh Manh tiếp tục làm ổ ở trong lòng Tú Luân, tinh thần hải của hắn cho cô cảm giác an toàn.

Tổng đốc đại nhân kéo tay phu nhân nhà mình đi lên phế tích, cau mày nhìn Tú Luân một cái nói: "Được rồi, ôm đủ rồi liền đứng lên."

Tú Luân buông Manh Manh ra đứng lên, sau đó nói: "Đây là có chuyện gì?"

Tổng đốc đại nhân vừa muốn nói liền nghe con gái nói: "Con muốn tự giải thích."

"Cái gì mà giải thích, con mới bao lớn......" Tổng đốc đại nhân nghiêm túc lạnh nhạt nói.

"Được rồi, chúng ta để cho con gái tự xử lý tốt. Chúng ta còn cần đưa hai tên này đến ngục giam, rất phí tinh thần lực." Trình Tiểu Mễ mở miệng rất dùng được vẫn luôn cho mặt mũi nữ thần của mình, tổng đốc đại nhân hừ một tiếng không nói thêm gì nữa chỉ nói: "Giải thích tốt liền về đến nhà tìm ba."

"Vâng." Manh Manh gật gật đầu, mà Tú Luân hiện tại biết bản thân là trúng kế nhưng vì cái gì cũng hồ đồ, hắn tương đối lo lắng Manh Manh bị thương, duỗi tay chạm vào trán của cô nói: "Vết thương của em......"

"Em không có việc gì." Không biết vì sao biểu tình hôm nay của Manh Manh có chút không đúng lắm, nhưng Tú Luân vẫn như cũ rất kiên nhẫn nghe cô giải thích.

"Chúng ta đi tiệm bánh ngọt ngồi xuống đi." Manh Manh lôi kéo Tú Luân tới tiệm bánh ngọt phía trước bọn họ, cô đi trước thay quần áo, lúc đi ra phát hiện Tú Luân ngồi ở chỗ kia hình như nghĩ đến cái gì, vì thế lại hỏi: "Có phải rất muốn hỏi vì sao sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy?" Mặt nóng thật, tính kế thầy ấy có hơi ngượng ngùng.

Tú Luân ăn miếng bánh uống ly đồ uống lạnh đè xuống kinh hãi, sau đó cười khổ nói: "Thầy đã suy nghĩ cẩn thận, có phải bọn họ uy hiếp em cách xa thầy, cho rằng thầy đang tính kế em, mà em muốn chứng minh thầy đối với em rất tốt cho nên mới sẽ an bài những việc này? Vì muốn nói cho tổng đốc đại nhân, thầy không có ý xấu với em, cho nên......"

"......" Thầy quả nhiên thông minh, có một số việc đúng thật là chỉ tưởng tượng liền thấu.

"Thầy ơi, thầy chỉ nói đúng một nửa. Bởi vì việc tính kế thầy là đúng, chứng minh với ba ba em cũng là đúng, nhưng nguyên nhân không đúng."

"Nguyên nhân gì?" Tú Luân thật sự không nghĩ ra được.

Manh Manh nắm vạt áo mình, sau đó khẩn trương nói: "Thật ra em sớm đã biết thầy đối với em rất tốt, hơn nữa còn có chút...... Tình cảm đặc biệt, em......"

"Đúng vậy, thầy thừa nhận bản thân đối xử với em không như học sinh khác. Thầy thích em, em còn là thần tượng của thầy, tóm lại rất phức tạp. Thầy cũng không biết là tình yêu nam nữ càng ngày càng nhiều."

"Em biết, em còn rõ hơn thầy."

"Em......" Sao có thể.

"Em nhìn trộm tinh thần hải của thầy."

"Cái gì?" Tú Luân lần này vô pháp bảo trì hình tượng bình tĩnh, hắn đứng lên thiếu chút nữa đánh rơi cái ly trước mặt.

Loại việc nhìn trộm tinh thần hải này dù là nam nhân Gana Tinh hay nữ thần đều có thể làm được, nhưng tiền đề là tinh thần lực của bạn phải cao hơn đối phương rất nhiều mới không bị phát hiện. Cho nên, Tú Luân vô cùng khiếp sợ, tinh thần lực của hắn là cấp A thì tinh thần lực của tiểu cô nương này phải rất mạnh mới có thể nhìn trộm mình mà không bị phát hiện.

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy bản thân tự ti.

Đường đường là kỳ tài thương nghiệp Gana Tinh có nhiều sản nghiệp và tiền tài, lại lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật ra cái gì cũng không có.

"Xin lỗi, nhưng cha mẹ em đều đều nói thế giới này rất nhiều người muốn em, cho nên cho tới nay em sẽ nhìn trộm tinh thần hải của người khác tới thử người đó. Suy nghĩ của lão sư năm trước em mới biết được." Manh Manh cảm thấy nhìn trộm nội tâm người khác là không tốt, nhưng cô làm như vậy cũng là vì an toàn của mình.

"Phải không, cho nên em muốn nói cho thầy cái gì? Nếu nhìn trộm tinh thần hải của thầy, vậy em hẳn là biết thầy có tâm tư gì với em. Có phải cảm thấy rất xấu xa? Một bên tuyên bố là thầy giáo của em, một bên còn ảo tưởng thân thể của em?" Tú Luân cũng không giả bộ nữa, đẩy mắt kính lên khí chất cả người trở nên yêu nghiệt.

Đó mới chính là hắn.

Mặt Manh Manh đỏ lên, biểu tình trở nên tủi thân không biết nói cái gì cho phải.

Trong long Tú Luân tê rần, lập tức thở dài nói: "Xin lỗi, thầy không nên nói với em. Là thầy không đúng, cho em đồ ăn vặt em thích nhất để bồi thường được không?" Quên đi, nhìn trộm thì nhìn trộm đi, cô cũng vì bảo vệ bản thân. Lại nói, ai bảo tinh thần lực không bằng một tiểu cô nương chứ.

Manh Manh nín khóc mỉm cười nói: "Em biết thầy đối với em tốt nhất, cho nên nhiều lúc ba ba để cái tên thuộc hạ ngốc kia giao lưu với em, em cảm thấy hắn không hiểu em bằng ngài."

"Cái gì? Cái tên nhóc tinh thần lực vượt qua cấp A?" Hắn gần đây liên tục bị tên nhóc đó khiêu khích, tâm rất phiền. Không nghĩ tới tổng đốc đại nhân cũng có ý kia, vậy chẳng phải là muốn đẩy Manh Manh tới trước mặt cái tên chỉ biết đánh nhau đó?

Phải biết rằng Manh Manh chính là tiểu công chúa, dù ăn gì dùng gì mặc gì đều là đồ tốt nhất, cả người nhất định phải kiều dưỡng mới có thể. Những tên tiểu chó săn căn bản không thích hợp với cô, chỉ cần......

Thật ra hắn cũng không biết, đến tột cùng là dạng nhân tài gì mới thích hợp với cô. Ít nhất mẹ cô còn tuyển tổng đốc đại nhân, một nam nhân không có chuyện gì liền đi đánh tinh cầu khác vừa lật vừa thô bạo.

"Ừm, đến em cũng cảm thấy cậu ta chỉ biết đánh nhau, cũng không thích cậu ta. Cha rất tức giận, hỏi em thích ai. Em lúc ấy liền nghĩ tới thầy, em cảm thấy lúc ở cạnh thầy rất vui vẻ." Manh Manh nói được tâm ý, Tú Luân nghe đến tim trong lòng đập bùm bụp không ngừng, rõ ràng đối mặt với chuyện khác đều có thể thản nhiên vậy mà hắn hiện tại cảm thấy thật muốn nhảy một điệu nhưng lại cảm thấy có thể là ảo giác, cho nên không thể tin được lỗ tai của mình.

Nhưng Manh Manh lại nói tiếp: "Ba ba nghe xong rất tức giận, bảo em nói bậy, em cảm thấy cần lý do chứng minh thầy trong sạch......"

"Cho nên, việc trước đó an bài đều là vì chứng minh thầy trong sạch?" Chứng minh mình yêu cô gái này trước mắt? Trách không được tổng đốc đại nhân sẽ làm loại biểu tình này, trách không được tổng đốc phu nhân sẽ dùng tinh thần lực khống chế hai tên đạo tặc Cự Thạch.

"Ừm." Manh Manh gật đầu, nhưng cách một cái bàn cô bị Tú Luân ôm vào trong ngực. Rõ ràng trên bàn còn có bánh ngọt, rõ ràng hắn ôm người thuần khiết nhất nhưng hiện tại hắn lại kích động không có hình tượng, đến mắt kính bị đụng phải đều không có để ý tới.

Manh Manh bị biểu tình này của hắn dọa tới rồi nhưng đồng thời cũng cảm động, vì thế vươn tay nhỏ ôm một lát. Bởi vì loại cảm giác này quá xa lạ, Manh Manh biến thành một con mèo.

Người trong lòng Tú Luân không còn, sau đó theo bản năng ôm chặt quần áo cùng con mèo, không chút nghĩ ngợi hôn lên trán mèo nói: "Dù có thế nào, cảm ơn em." Dù cô có yêu hắn hay không, dù về sau thế nào hắn cũng sẽ yêu tiểu công chúa này cả đời.

Ngoài cửa sổ, tổng đốc đại nhân tức giận muốn đập nát cửa sổ đi vào đánh người, kết quả bị Trình Tiểu Mễ kéo lại, nhỏ giọng nói: "Đừng kích động, cậu ấy thật sự thích Manh Manh, dù có hơi lớn tuổi...... Anh không phải cũng lớn hơn em sao."

"Thằng nhãi đó chỉ là một con gà bệnh, tôi làm sao yên tâm giao con gái cho hắn?" Tổng đốc đại nhân tức giận đến thiếu chút nữa bộc phát tinh thần lực.

"Nam nhân không nhất định phải lợi hại giống như anh mới cho nữ nhân cảm giác an toàn, hắn liều mạng bảo vệ Manh Manh em cảm thấy chính là lợi hại nhất."

"Thuộc hạ của tôi đều sẽ dùng hết tính mạng bảo vệ con bé."

"Không giống nhau."

"Không giống chỗ nào?"

"Reuel, thuộc hạ của anh còn có thể liều mạng bảo vệ em, vậy em phải thích một đám sao?"

"Thế thì không được." Tổng đốc đại nhân cau mày, bảo vệ cô là mệnh lệnh của mình mà.

"Đúng thế, trong lòng Manh Manh cũng chỉ có thể chứa một người, hơn nữa con bé lớn rồi thì sẽ có suy nghĩ của mình, chúng ta quản nhiều cũng vô dụng."

"Hừ." Tổng đốc đại nhân cảm thấy về sau tên nhóc Tú Luân này dám đến bên cạnh anh nhất định không thể cho hắn sắc mặt tốt, đến lúc đó nhất định phải để hắn biết khó mà lui, cách xa con gái mình ra.

Tú Luân hoàn toàn không biết bản thân bị tổng đốc đại nhân nhớ thương, hắn rất hạnh phúc, hạnh phúc muốn nói cho mọi người hắn thích cô mà cô cũng thích hắn. Được rồi, tuy rằng khả năng không phải là yêu nhưng như này đã đủ rồi, ít nhất ở trong lòng cô mình so với nam nhân khác tốt hơn nhiều, điều này đã làm cho hắn vô cùng thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro