Chương 14: Phập phồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiro vội vã.

Vấn đề không phải là hiệu ứng cánh bướm đơn giản như vậy, nó đã lan thành một nồi cám trộn mà sớm muộn gì cũng tự hủy như quả pháo chôn dưới đất qua hàng vạn năm.

Trước kia còn làm tổng quản, Hiro thường xuyên sẽ áp dụng biện pháp phá hủy từ bên trong. Thẳng ra là hủy hoại tâm trí cùng ý thức của tù nhân.

Chưa nói đến việc có đáng không, đám ngục nhân vốn là tâm tồn bất mãn. Lần này vượt ngục không thấy Hozuki đại nhân báo lại, hẳn là không quá bình thường.

Hiro phanh gấp, chân đạp đất trống, ngạnh sinh sinh bẻ hướng chạy xuống dưới ga tàu.

Lúc này đã tầm 7:30, nhà ga phi thường đông đúc.

Thân hình Hiro luồn lách trong đám đông, chợt loé chợt hiện, trước mắt không ngừng đổi hình, chủ yếu là người này thay người khác, Hiro thân thủ nhanh nhẹn, vượt trước đại sóng quần chúng, tới được địa điểm báo động cụ thể.

Tàu còn ba phút nữa cập ga, người Nhật xếp hàng trước vạch vàng, Hiro gần như là hàng đầu tiên, thuận mắt quét ngang.

Cũng đúng bấy giờ, biến cố phát sinh làm người không kịp trở tay.

"Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

'Phanh!'

Một người nam nhân với quả đầu tóc quăn màu đen, đôi mắt màu xanh lam nửa nhắm nửa mở, thân hình đưa ra trước, ngã xuống đường ray.

Nhìn không giống tự tử, đảo càng như bị người đẩy.

Tàu so tính toán tới càng sớm, trong giây phút mọi người hét toáng ồn ào khi thấy tàu gần kề, cách đó không xa một bàn tay giơ ra, kéo theo người nam nhân đã ngất đi lên bậc.

Lập tức tàu cán qua.

Tiếng tàu cập ga vang dội, mọi người hồi phục lại tinh thần, đều lấy tay vuốt vuốt ngực.

Khó có thể tin đã suýt có tai nạn chết người xảy ra.

Hiro không thể cử động, cả người cô đang bị đình chỉ, cơ hồ tiến vào trạng thái đóng băng. Trơ mắt nhìn nhân loại xé mở khe hở thời gian không phải một trải nhiệm vui vẻ gì.

Hai bên người không ngừng có người đi qua, Hiro bất động, bị người khác va chạm không biết bao nhiêu lần, có người thân thủ đẩy cô sang một phía.

Đợi cho thời gian trôi kha khá, cảm giác hít thở không thông mới dừng lại.

Người nam nhân suýt bị tàu cán được đưa về phòng nghỉ của ga Shibuya, nhờ vào giác quan nhạy bén của mình, Hiro nhìn thấy được diện mạo người đẩy lẫn người cứu nam nhân kia.

Nhưng hiện tại lại không phải lúc bàn chuyện này. Vừa nãy khi nam nhân ngã xuống đường ray, hắn không cẩn thận xuyên tay vào khe hở thời gian, và...

Vô tình xác nhập sự kiện này vào dòng thời gian chính, đồng thời dùng làm cột mốc cho cả các dòng thời gian không có hồi kết.

Cho nên lúc này, vị trí chính xác mà Hiro đang đứng, là ở dòng thời gian chính, 12 năm sau.

Chính thức bật công tắc nguy hiểm cho dòng thời gian chính.

Rắc rối ở chỗ thế giới chưa có Thiên Mệnh chi tử, tương lai không cố định, đầy rẫy móng bị tróc, cụ thể là đầy yếu điểm chỉ đợi người tróc.

Khe hở thời gian sinh ra giữa hai chiều không gian của hai dòng thời gian không cắt nhau, trong trường hợp này, đối tượng là dòng thời gian chính.

Khi một tương lai không xác định tiếp xúc với thế giới thuộc dòng thời gian chính, một bộ phận sự kiện sẽ được cho là cố định và sinh trưởng lên dòng thời gian chính.

Tương đương, tất cả những người đang đứng ở ga tàu đã chuyển sang dòng thời gian chính, kịch bản cuộc đời của họ chắc chắn sẽ xảy ra việc tới ga tàu và chứng kiến khoảnh khắc tàu cán.

Ngặt nỗi, sự kiện vốn không thể tồn tại.

Dòng thời gian không hồi kết chính thức giao điểm với dòng thời gian chính, tạo thành cục diễn hỗn loạn thực tại thật giả.

Không thể cấu hình kịch bản cho thế giới, cùng với đó là không cho phép xuất hiện Thế Giới chi tử.

Đồng nghĩa với, thế giới đang hướng tới tận thế.

Trong vòng từ trước kia đến 12 năm sau, dòng thời gian chính sẽ không ngừng mở ra vết cắt thời không, chắc chắn đưa tới không ít phần tử tội phạm thời gian, thường rất có đầu óc ấy.

Hơn nữa, việc đồng bộ sự kiện cùng các tuyến thời gian không có hồi kết khác đã gây nên sự xáo trộn kinh khủng, hỗn độn, ví như nếu có người du hành thời gian tại dòng thời gian chính, nhiều khả năng là sẽ không tới được thời điểm 12 năm sau của dòng thời gian chính, tựa rút thăm trúng thưởng, tới được một dòng thời gian bất kỳ nào đó và... kẹt lại mãi mãi.

Hiro không hiểu dưới tình huống như vậy, tại sao Thiên Đạo lại ngăn cô đóng băng thời gian?

Đáp án hiện lên nhanh chóng.

Cô nhìn thấy người nam nhân được cứu đi. Có một người nam nhân với mái tóc máu đỏ hung gầy ốm xuất hiện từ trong hư không mà không ai để ý. Một người nam nhân vuốt tóc đen nhánh mặc bộ vest nhanh nhẹn cứu người như thể đã chuẩn bị từ trước.

Bao gồm việc ngục nhân tẩu thoát, lẫn sự phá hủy của tộc tinh linh trong giới vật chất, lão hiệu trưởng, Koko Kalin, lỗ hổng thời gian, nhân viện cục quản lý thời không, Thiên Đạo ngủ say, dinh thự nhà Rumi, du hành tới dòng thời gian không hồi kết.

Thiên Đạo không ngăn bọn họ, vì nó là kế hoạch được lên từ ban đầu.

Nếu hoàn thành, các thế giới sẽ tự động sáp lại, thiên mệnh chi tử sẽ tự định ra, Hiro coi như biến cố nho nhỏ, nhưng Thiên Đạo sửa đôi chút, cuối cùng kết quả càng thêm tốt đẹp.

Tâm cơ thâm trầm.

Đó là điều Hiro không thể ngờ tới.

Bất quá, ngạc nhiên chính là, cô cũng không quá ngạc nhiên.

Cô đã từng cảm thấy mọi chuyện giống như một trò đùa nửa vời của ai đó.

Việc được phái tới, còn có nghỉ hưu. Cô không muốn bị liên lụy vào.

Đó là điều Hiro nghĩ thầm từ khởi điểm của chuyện bắt ma quỷ vào ban ngày.

Bước kết thúc của kế hoạch này, thật ra vô cùng đơn giản.

Hiro chỉ cần xác nhận thân phận thiên mệnh chi tử cho người nam nhân ngã xuống đường ray, phần còn lại, đúng hơn, sót lại, sẽ là ngục nhân cũ hồi lâu không gặp.

Cô đột ngột cảm thấy trong ngực nghẹn thành cục, mặt ngoài vẫn hít thở đều đặn, mấy ai biết được lông tơ của cô đã giật giật, cảm xúc lâu rồi không dao động biến đổi, nhảy nhót tung tăng như nhịp tim trên điện tâm đồ.

Hơi thở đè nặng, ngột ngạt, có chút mệt mỏi.

Chán nản.

Đau nhức nơi bả vai.

Thiên mệnh chi tử ở dòng thời gian chính, nếu có sức mạnh thời không, có thể đặc cách trở thành nhân vật chính trong tổng bộ của dòng thời gian không hồi kết.

Nhớ những lời này.

Hiro ngước mắt lên mái vòm, phả một hơi, đè lại tâm tình xao động, chấp nhận để phẫn nộ trào lên.

Mái tóc màu đen than thở xen kẽ với gió lạnh, lưng quay đi, lần đầu tiên đối mặt.

Ẩn sâu trong đôi đồng tử màu lam sương mù, có thứ gì như đã nứt ra.
-...-

"Thời thức, xác nhận thiên mệnh chi tử."

Giọng nói mang tính hình thức vang lên: 【Đây là phòng quản lý số 4066, xác nhận muộn nhận thiên mệnh chi tử?】

"Xác nhận."

【Nhân nhận thấy được dị thường trong thế giới. Đang xác định-- xác định thành công. Hãy chọn mục tiêu.】

Hiro nhập vào tọa độ của người nam nhân.

【Xác nhận yêu cầu.】

【Đang ở cập nhập thông tin--】

【Tải thành công.】

【Thiên mệnh chi tử hiện tại: Hanagaki Takemichi, thời không đang được sửa lại.】

Ân, Takemichi?

【Theo phương án sửa chữa của ngài, sửa chữa thành công. Cảm ơn ngài đã trợ giúp dịch vụ của chúng ta. Hoan nghênh lại đến.】

Từ từ!! Takemichi, tên có chút quen quen.

Đợi chút.

Đừng nói là Takemichi chính là cái kia Takemichi. Là người huynh đệ tiện nghi của cô sao?!!

Chẳng nhẽ cuộc đời của hắn phù hợp với kịch bản chính đến thế?

Không đến nỗi đi?

Thanh âm máy mọc lại vang lên lần nữa: 【 Xác định kết cục nhân vật: Tachibana Naoto. Trạng thái: Tồn tại. Lí do: Mốc điểm để cứu nam chủ, hợp lý hoá việc du hành thời gian.】

Tachibana? Lại là người quen?

Cũng không hẳn.

Chẳng nhẽ là Naoto người này đã chết, nhưng anh trai cô hiện tại đang ở tương lai 12 năm trước cùng hắn nói về cái chết của hắn. Sau đó, Naoto lựa chọn tin tưởng, khiến cho dòng thời gian chính sửa đổi cái chết của hắn, cũng đem sở hữu nhân sinh tiếp tục kéo dài?

Câu truyện càng lúc càng loạn, Hiro không biết phải nói cái gì.

Cô tạm thời rời đi lực chú ý lên người ngục nhân cũ, bước chân lùi lại, đóng cửa nhẹ nhàng.

Suy nghĩ phức tạp, Hiro lấy tay xoa trán.

Không biết rằng, Tachibana Naoto có mối liên hệ mật thiết với Tachibana Hinata, dẫn tới một kịch bản càng thêm cẩu huyết, tất nhiên, không biết được điều gì đang chờ cô ở phía trước.

Nói đến việc này cũng phải nhắc tới một người cũng không biết điều gì đang chờ hắn ở phía trước.

Không sai, hắn chính là tên ngục nhân vượt ngục thành công bị lợi dụng cũng như sắp được tiễn đi bên trong gói hàng bao gồm cáo già và chú hề.

Chaos, là tên của hắn.

Hỗn độn, nghe thật ngầu.

Chaos có chấp niệm với tên tuổi, hiện tại kẹp nơi khe hở không gian, ép xẹp giữa hai vách ngăn, một bàn tay trong tổng số 12 bàn tay đang cố xé một lớp không gian khác.

Trước mặt hắn là hư không vô tận đen ngòm.

Thân thể trôi nổi chỗ lông tơ ngón tay, cảm giác như thể đang trôi đi, bất quá, lại cũng như thể vẫn đang đứng im.

Một hồi lâu mới thấy được sự xuất hiện của tinh tú.

Chaos lục đục sờ soạng, 12 chi không yên ổn mà giãy dụa không ngừng. Mặt trước sau đập qua lại trên hai vách ngăn như quả bóng bàn.

Xương khớp ngón tay bám chặt vào phần giống đầu tường.

Trong lúc hắn xoay sở cực nhọc, không để ý tới tiếng bước chân lộp cộp vang lên trên đầu.

Cho nên, khi đột nhiên ngẩng đầu và bị một tia sáng chiếu thẳng vào mắt.

Sau choáng ngợp, nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc khắp giấc mộng, đại diện cho kinh hoàng và nỗi rợn người.

Tiên nữ dệt ác mộng, ác ma trong ác mộng của toàn giới, Hiro.

Khoé miệng Chaos cứng đờ, khó khăn nhả chữ: "T-tổng quản, l-lâu rồi không gặp."

Hiro nhìn xuống, đế giày đạp lên khớp tay Chaos, ánh mắt nhấc cao, nhẹ giọng: " Lâu rồi không gặp, thân ái."
--------
Còn tiếp~~

Lời của tác giả: Hi sinh giấc ngủ buổi tối của ta cho chương này, vào học đúng là ác mộng. Nhớ bình chọn và bình luận cho tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro