Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta không có đủ bằng chứng..." Thanh tra Megure thở dài "Xem ra vụ án này sẽ khó giải quyết..."

"Ngài thanh tra! Cứ từ từ, tôi sẽ giải được nó mà. Hung thủ là... là..." một ông bác khua tay múa chân rồi xoa cằm nhỉn cái xác trên mặt đất. Thật lâu sau vẫn không tiếp được lời.

Đây là hiện trường của một vụ án mạng.

Nạn nhân là cô phóng viên tên Sami Fuyuki. Hôm nay cô ấy như thường lệ trở về nhà bằng tàu hỏa. Trong lức đứng chờ ở trạm, cô đột ngột ngã xuống, từ cổ bắt đầu rỉ máu loang ra mới nhận thức được cô ấy đã chết.

Tiềm nghi có ba người, hai nam một nữ. Họ trở về cũng chuyến tài với nạn nhân. Nhưng thật ra khó nói về hung thủ vì cả ba người đều căm ghét cô Sami. Lại thêm việc giết người ở nơi công cộng thế này, cô Sami cứ như thế ngã xuống. Vết cắt ở cổ cũng thực ngọt và mảnh, cắt vào động mạch, chết ngay tức khắc.

Không có Camera, họ chẳng biết được thêm điều gì. Giờ này lại không có người đi xe buýt, đây là chuyến cuối, chỉ có nạn nhân và nghi phạm ở đây.

Trong đó, có một đứa bé chú ý tới cậu trai nằm trên ghế chờ cách đó không quá xa. Liền chạy sang, chỉ thấy người kia đang ngủ.

Hai tay gác sau đầu, quần áo tựa như mấy học sinh hư. Áo cơ mi không cài hết cúc, cà vạt thắt lỏng lẻo, màu đen áo khoác thực tùy ý vắt ở trên vai. Quần thụng, chỉ tới giữa cẳng chân, che qua đầu gối. Đôi gày lười đen tuyền và tất trắng cao, lọt cả vào trong ống quần.

Nhưng Conan tuyệt không xem nhẹ nó chất liệu - vô cùng sang quý. Vải may đều là loại thượng đẳng. So với vô gia cư càng giống quý công tử chạy ra ngoài chơi.

"Anh ơi, em hỏi tí được không?"

"Ei... đừng làm phiền Ranpo đại nhân ngủ!" Thanh niên cực tùy ý xua tay, xoay người tìm vị trí thoải mái "Có án thì đi mà giải, Ranpo đại nhân chán, sẽ không tham gia!"

Người này---

Conan khó chịu nhìn đối phương, xác nhận

--- quả là tự mình quyết định chủ nghĩa!

"Xin lỗi, Conan làm phiền anh rồi." Ran chạy tới xốc nách Conan lên, có chút chần chờ mà nhìn thiếu niên "Xin hỏi, anh nằm đây nãy giờ, liệu có thấy chuyện gì lạ xảy ra không?"

"Thế mà còn chưa tìm được hung thủ?" Ranpo hé mắt, nhàm chán "Chả lẽ các người đều là lũ thiểu năng?!"

Thanh niên có chút buồn rầu mà gãi gãi đầu, đuôi tóc hỗn độn mà nhếch lên. Hắn khoanh chân trên ghế, tính trẻ con mà đung đưa nửa người trên, tựa hồ đây đơn thuần một chuyện phiền toái, không phải giết người.

Conan: #ಠ_ಠ chữ thập đầy đầu.

"Haizz, biết ơn đi. Lần này Ranpo đại nhân sẽ giúp các ngươi giải án!" Thiếu niên ngồi dậy, chính sửa lại trang phục.

"Anh biết ai là thủ phạm rồi sao?!" Ran ngạc nhiên kinh hô.

Không phải là đoán bừa đi!?

"Nhưng, trao đổi đồng giá nha~" Ranpo nhìn Ran Mori cười. Một áp bách cảm giác tự nhiên xông ra.

Sẽ không phải cái gì biến thái điều kiện đi?!

Như là trẻ con đột nhiên thay đổi chủ ý, thanh niên nhẹ nhàng mà từ trên băng ghế nhảy xuống, giày da dừng ở gạch thượng phát ra nhẹ nhẹ bộp bộp thanh. Hắn tư thế có chút lười nhác.

"Nếu Ranpo đại nhân giải xong án, ngươi phải mua đồ ăn vặt cho Ranpo đại nhân !" Thanh niên tiến đến, giơ mặt so một ngón tay trước mặt Ran.

Hắn vẫn luôn híp nửa đôi mắt. Ran có thể rõ ràng trông nó như mang theo lãnh quang màu lục bảo. Đẹp đến lệnh nàng ngơ ngác nhìn.

Đối phương có màu đen tóc ngắn, đường cong tinh xảo ngũ quan, đáng yêu như trẻ con gương mặt. Hắn nhìn qua còn tràn đầy tính trẻ con, đến ngay cả vô lễ hành vi đều trở nên đáng yêu.

"Ranpo đại nhân đói bụng, cho nên đặc biệt ưu đãi một lần." Hắn nói, tràn đầy chân thật cùng đáng tin cậy "Thế nào? Giao dịch này có lời lắm phải không?"

Dùng một cái giải án đồ ăn vặt.

—— đây mà là giao dịch nội dung sao?!

Quá mức giống vui đùa giao dịch làm Mori Ran hơi hơi hoài nghi đối phương. Nhưng người kia chỉ đòi 1 chầu ăn vặt, cũng không có gì quý giá. Hơn nữa nếu giải được án, nó lại là chuyện tốt.

"Em đồng ý" Ran hơi cúi đầu nói, lại trịnh trọng làm Conan tưởng như hắn bạn gái đang đồng ý kết hôn "Phiền anh giải án lần này."

Thanh niên nghe vậy vui vẻ búng tay, nhảy chân sáo tơi địa điểm xảy ra án mạng, còn rất khoa trương mà xen vào đám cảnh sát:

"Ranpo đại nhân tới đây, lần nay án kiện sẽ lập tức kết thúc!"

"Cậu là ai, xen vào đây làm gì?!" Ông Mori đang đau đầu nhìn cái xác bỗng gắt lên, lại bị Ran ngăn lại.

"Ề, thật sự không ai thấy hung thủ sao? Rõ ràng nhìn qua liền biết..." Ranpo hơi bĩu môi, lại chỉ tay vào người đàn ông nhỏ gầy đứng đó "Anh, đã giết cô ta!"

"Cái gì?!" Tất cả mọi người ở đó ngạc nhiên hô.

"Nhưng mà, sao cậu biết, à không- tại sao anh Sanro lại là hung thủ?!" Thanh tra Megure ngạc nhiên tới nói năng loạn xạ hết lên "Tóm lại, phiền cậu giải thích giùm chúng tôi."

"Anh - ngay từ đầu khẩu cung liền ấp úng, ngón tay ma sát vào nhau chính tỏ anh đang lo lắng. Ngoài ra ngón tay kia có một vết xước, thực mới đi, rõ ràng là mới cắt khoảng 30 phút trước, còn chưa đóng vảy. Gây ra nó không phải cọ vào mép giấy, mà là một sợi dây đàn."

"Dây đàn?! Nhưng chúng tôi không tìm thấy sợ dây nào quang khu vực ở đây..."

"Cậu nói gì kì lạ vậy? Nếu là dây đàn thì tôi phải giấu nó ở đâu chứ?! Huống chi lúc cô Sima chết, tôi còn rời đi mua thuốc lá! Anh Tonyo và cô Layna có đi cùng. Một mình cô Sima đứng đó, làm âo tôi giết được" Sanro đẩy kính vội vàng biên giải "Anh nói gì cũng phải có lý do, đừng suy diễn lung tung!"

"Nói nhiều thế nhỉ? Ma... Chính vì rời đi, anh mới giết được cô Sima" Ranpo ngồi chổm hỗm xuống nói tiếp.

"Anh và anh Tenyo cùng đi mua, nhưng giữa đường anh cúi cuống buộc giây giày, anh Tenyo đi trước nên không thấy anh giấu hung khí. Nếu tôi đoán không lầm nó đang ở trong giày của anh đi."

Lời nói làm mọi người chấn động. Cảnh sát vội kiếm tra, quả thật tìm được một sợi dây đàn dài trong giày Sanro, nhưng nó không có máu.

"Không có máu, tất nhiên vì nó đã quyệt lên người cô Sima." Ranpo hơi hé mắt "Anh chỉ cần vận dụng nguyên lý ròng rọc, móc dây đàn vào vòng cổ cô Sima lúc xoay người, khi đi ngang qua cột đèn, anh móc nó qua móc mình cứu hỏa được đặt sau thanh chắn, vậy là đã có điểm tựa."

"Sao cậu..."

"Sự thật đã ở ngay trước mắt" Ranpo nhếch khóe môi, đắc ý "Chỉ cần nhìn là biết ngay!"

______________

Bịa vụ án quá khó khăn...

Tưởng bỏ truyện, thật sự:(

Lắm chỗ phi logic quá mà chưa biết sửa thế nào...

Thật bội phục Aoyama lão sư có thể nghĩ ra những vụ án như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro