241_242_243

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 241 : Lần đầu tiên của Lạc Ngạo Thực

Chiếc xe hạng sang chợt gia tăng tốc độ , cảnh sắc ngoài cửa sổ chỉ kịp nhìn thoáng qua , không thể hình dung khung cảnh là gì

"Ớ . . . . . ." Nhịp tim cô đập liên hồi , nắm chặt cổ áo và vịn tầm ngang cửa sổ xe , Vũ Nghê cố gắng la to để thức tỉnh người kia . "Lạc Ngạo Thực , anh lái xe như vậy nguy hiểm lắm , chậm lại "

"Sợ ?! Ha ha , yên tâm , kỹ thuật lái xe của anh tuyệt đối cừ khôi !" Lại nói , người đang cầm tay lái lần nữa gia tăng chân ga , tốc độ nhanh hơn !

"Không sợ , em không hề sợ " Cố làm vẻ tỉnh táo gạt người bên cạnh , nhưng gò má cô phút chốc trắng bệch , nhìn qua không lừa được ai , trên mặt còn chảy cả nước mắt . "Nếu như có chuyện gì xảy ra , chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ . Chỉ cần có anh bên cạnh , dù cho có là thiên đường . . . . . ."

Vào giờ khắc này , cô lại vô cùng lãng mạn .

Câu nói này , vô tình trấn tỉnh con người cuồng loạn

Nắm chặt tay lái , mười đầu ngón tay trở nên trắng bệch , từ từ buông lỏng xuống . Đồng thời tốc độ cũng dần chậm lại . "Ha ha. . . . . ." Tự nhiên anh cười thật to . "Em thật biết cách an ủi anh !"

Vũ Nghê âm thầm thở dài , cũng may , tốc độ xe đã chậm rồi !

Lúc này cô cũng hạn chế la to , sợ bộ dạng của mình sẽ càng chọc giận anh ta , hoặc giả càng thêm nguy hiểm .

Toàn thân cô run rẩy , nuốt nước miếng xuống cổ , nói . "Bởi vì anh thích điều đó , nếu không , câu nói đó thật uổng công !"

Anh cười , đột nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc , chẳng qua chỉ là quá khứ , cần gì phải quan tâm ?!

Cô rất muốn hỏi anh , vì sao anh lại tức giận , là vì anh ‘ghen' có đúng hay không ?! Nhưng mà cô lại không dám , sợ rằng , sợ anh phát bực

Trong lòng có chút do dự , suy đi tính lại còn chưa kịp nghĩ , đã tính kể hết ra . Thật sự muốn nhìn vẻ mặt ngây ngốc của anh ta . "Ngạo Thực , em có một chuyện muốn nói với anh !"

"Nói !"

Thân thể Vũ Nghê nghiêng về một bên , nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc . "Thật ra , thật ra khi em ở tuổi mười bảy . . . . . ."

"Anh đối với mối tình đầu của em cảm thấy không hề hứng thú !" Lạc Ngạo Thực hững hờ ngắt ngang , hơn nữa toàn thân như giận run lên .

"Vào ngày sinh nhật của Chu Lạc San , năm đó em mới có mười bảy tuổi . . . . . ."

"Ha ha , anh biết em muốn nói đến cái gì , ý em là em đã thể nghiệm thế nào là yêu ?! . . . . . . Lần đầu tiên của anh là năm anh mười lăm tuổi , em có biết khi ấy anh cùng với người nào hay không ?!"

Vũ Nghê kinh ngạc há hốc mồm , mười lăm tuổi . . . . . . "Anh , anh gạt em , mười lăm tuổi còn là một thằng nhóc !"

"Từ đó đến bây giờ anh chưa bao giờ gạt em , cùng lắm thì không nói thôi . Nếu muốn chứng minh lời nói của anh có thật hay không , em cũng có thể tìm hiểu cuốn sách sinh lý về con trai , mười lăm tuổi có gì là không thể "

". . . . . ." Rụt rè im lặng quan sát biểu tình của đối phương .

"Không muốn biết anh cùng với ai sao ?!"

Trong lòng thì nằng nặc không quan tâm , trên miệng thì ngây ngốc hỏi . "Người nào ?! Là bạn học của anh sao ?!"

"Lần đấy là cùng với cô giáo dạy thêm . . . . . . Cô ấy rất đẹp , dáng người hấp dẫn , lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh . . . . . ."

Suy nghĩ không ngừng hình thành chua xót , nhanh chóng giấu đi kinh ngạc , mang về là cảm giác hơi đau ở phía ngực trái , sống mũi cay cay , bao hàm cả chút tức giận . "Ghê tởm . . . . . . anh thật ghê tởm . . . . . ."

Hừ , chuyện trước kia cô không muốn nhắc tới , ai bảo ai kia ghê tởm . Mười lăm tuổi ?! Mười lăm tuổi căn bản chỉ là một thằng nhóc .

"Ha ha , xem ra mười bảy tuổi của em không còn sớm nhỉ , nếu mà so sánh với anh , còn bị phê bình quá muộn . . . . . ."

Mặc dù ngoài miệng bảo rằng không hề dối trá , nhưng mà đã có chỉnh sửa đôi chút . Cô gái kia căn bản có xinh đẹp hay không , bản thân anh năm ấy cũng không nhớ rõ !

Nói đi thì phải nói lại , tính ra thì lần đầu tiên của anh rõ ràng là bị cô gái kia lừa đảo mà ra . . .

Lạc Ngạo Thực đàm luận chuyện này , khiến Vũ Nghê hoàn toàn câm nín . . . . . .

Hơn nữa ngay cả buổi tối khi về đến nhà , cô cũng không chủ động nói chuyện với anh .

Mà lúc này đây , người nào đó mới chợt phát hiện ra tính nghiêm trọng của vấn đề . Ngồi ở phòng khách trên ghế sofa , cầm trong tay tờ báo , ánh mắt vẫn quan sát quanh quẩn vợ mình

Từ lúc ăn xong bữa tối , kiểm tra bài tập về nhà của các con , sau đó cô đi thẳng vào phòng ăn để gọt trái cây . Ba bốn phút sau , người mặc tạp dề màu hồng bưng mâm đựng trái cây đi ra , kêu réo các con tới ăn

Vũ Nghê mặc một chiếc tạp dề màu hồng trông rất quyến rũ , khiến người nào đó không thể chịu nổi , trong đầu suy nghĩ lung tung , muốn cùng cô làm chuyện ấy ngay tại phòng ăn . Tưởng tượng thấy một bóng dáng trần truồng , trên người chỉ có một chiếc tạp dề , nằm ngửa ở trên bàn ăn , dùng ánh mắt thẹn thùng lóe lên khát vọng ngưng mắt nhìn anh , động thái vừa muốn cự tuyệt , nhưng lại ra vẻ mời chào , rồi thì cô ấy giang hai cánh tay mượt mà ôm lấy thân thể cường tráng , cuối cùng dịu dàng đem hai chân kia vòng chặt cái hông rắn chắc của anh

Còn anh , bắt đầu điên cuồng , đưa vào rút ra

"Haiz . . . . . ." Âm thanh phát ra khô khốc , bụng dưới căng thẳng khiến yết hầu liên tục dao động , ngay cả tư thể khi ngồi cũng phải điều chỉnh lại

"Vũ Nghê , em lên lầu một chút , anh có chuyện quan trọng muốn nói với em !"

Ngồi trên sofa đối diện với Lạc Ngạo Thực , mắt cô nhìn vào TV , nghe tin tức của đài MBS . Kiểu tóc rối bù của Quan Tĩnh xuất hiện ở trên tivi xem chừng cũng không tệ lắm , nó khiến tác phong cô ấy trông chuyên nghiệp hơn , khiến cho người xem không khỏi thán phục . Từ nữ phát thanh tin tức thể dục thể thao chuyển qua bản tin chính trị như thể hai người khác hẳn

Lạc Ngạo Thực chợt đứng lên , sờ sờ lỗ mũi đi tới bên cạnh Vũ Nghê , thân thể hơi chủ động ngồi xuống , vừa vặn như có như không đụng vào người cô . Vũ Nghê giả vờ không để ý tới , nhích thân thể qua một bên , tiếp tục nhìn màn hình tinh thể lỏng .

Ra vẻ lơ đãng , đem thân thể của mình lần nữa dựa vào người cô , cố ý cọ xát . . .

Cô dùng sức giãy dụa , lại càng khiến anh có thêm phản ứng

Anh cười , bàn tay bắt được cô , sau đó nghiêng người , nỉ non vào tai cô . "Ừ , trở về phòng , có được hay không !"

"Đừng đụng vào em , ghê tởm . . . . . ."

"Được rồi , anh thừa nhận là anh ghê tởm . . . . . . Này thì trở về phòng , mặc em xử trí anh thế nào , mặc em hả giận anh ra sao , có được hay không ?!"

Khi anh không ngừng đeo bám dai dẳng , nhẹ giọng trên mềm giọng dưới , biểu tình của cô bỗng dưng biến thành ‘hết giận’

Từ trên ghế sofa ngồi dậy , hững hờ quay qua hỏi . "Có thật là em xử anh thế nào cũng được đúng không ?!"

"Anh tuyệt đối không có ý kiến !"

"Được rồi !" Đẩy người nào đó ra , đi lên cầu thang một bước

Hừ , ít nhất phải do mình quyết định chứ ?!

Nhìn bóng lưng đẹp đẽ đứng ở một bên cửa phòng , Lạc Ngạo Thực đực mặt như ngây dại . Không phải anh chưa từng gặp qua mỹ nhân , nhưng lại không hề chán nản vẻ đẹp của cô . Bất luận là ở góc độ nào , cô ấy cũng đều mê người như vậy

Vũ Nghê chợt xoay người lại , trên mặt tươi cười như hoa , ngón tay trắng noãn giơ lên ngoắc ngoắc . "Tới đây "

______________________________________

Chương 242 : Trải nghiệm khắc cốt ghi tâm 

Lạc Ngạo Thực chê cười lắc đầu một cái , cảm giác chất chưa yêu thương không lời nào có thể miêu tả được . Shit , không ngờ cô ấy dám xem mình như là vật cưng .

Chậm rãi bước tới , đặt mông ngồi trên giường lớn . "Đến đây , anh mặc cho em xử trí . Là cấu véo , hay là đánh đấm anh , tùy ý em lựa chọn . . . . . ."

Vũ Nghê trợn trắng cả mắt , khẽ nhíu mũi . "Anh cho rằng em sẽ ngược đãi anh sao ?! Ơ hay , em là loại người đó hay sao ?!" Cô dựa vào vai anh , dịu dàng nói . "Thật ra thì em chỉ muốn cùng anh tâm sự . . . . . . Hay là chúng ta kể về mối tình khắc cốt ghi tâm đi , anh thấy thế nào ?! Nhất định phải thẳng thắn , không được nói dối . . . . . ."

"Ok , nhưng em phải hứa không được nổi giận "

"Đương nhiên !"

"Đề tài này do em nghĩ ra , như vậy đi , em là người bắt đầu trước !" Thông minh đẩy trách nhiệm cho người bên cạnh .

"Không được , anh phải là người nói trước !" Nếu cô kể xong , chắc gì anh sẽ thành thật

"À , để xem , khoảnh khắc không thể nào quên , chính là đêm đó em gài bẫy anh . . . . . . Lần đầu tiên anh cùng ân ái với em " Người thông minh lẽ nào không được nói láo , điều này không thể cho là lừa đảo .

Thật ra còn có một lần , chính là cái ngày anh cùng với Chu Lạc San thân mật , cảm giác ấy để lại cho anh ấn tượng sâu sắc , bởi vì người con gái đó vẫn còn trong trắng

Chỉ là không nghĩ tới , cô ấy dám bỏ trốn trước ngày kết hôn !

Vũ Nghê không tin chớp chớp mắt , nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn . "Không phải chứ ?! Lúc ấy rõ ràng anh rất giận em , còn khiến em mém chết đuối cơ mà A khoan đã , hình như anh hiểu lầm ý em , em nói khắc cốt ghi tâm , chính là cảm giác khó quên của đối phương mang lại cho anh . . . . . . là thể nghiệm như thể yêu thương chân thật !"

Anh chau mày , khẽ gật đầu một cái . "Thì đấy , lần đó quả thật em tạo cảm giác rất tuyệt cho anh . . . . . . Vả lại , khi anh và em ở cùng một chỗ , mỗi lần ân ái đều thế còn gì . . . . . ."

"Ơ hay . . . . . ." Đáp án này , không làm cho cô thật sự hài lòng

"Cảm giác chân thật nhất của em có thể nào là lần gài bẫy anh khi đó ?!" Ha ha , mặc dù lúc ấy mình vô cùng tức giận , căm thù không thể phá được âm mưu đen tối của cô ấy . Nhưng mà bây giờ hồi tưởng lại , có lẽ chuyện tình năm đó thú vị nhất mà mình từng trải .

Vũ Nghê trốn tránh ánh mắt mong đợi của Lạc Ngạo Thực , lần nữa dựa sát bờ vai rắn chắc , mi mắt cô cụp xuống , kiềm chế nhớ lại cái đêm của mười năm trước . "Thật ra . . . . . . mối tình khắc cốt ghi tâm của em chính là cái đêm đầu tiên mất đi sự trong trắng . . . . . ."

"Hửm đừng nói lung tung , lần đầu tiên có gì là tốt ?! Trừ đau ra , căn bản không để lại một chút hưng phấn !" Lạc Ngạo Thực trực tiếp ngắt lời . "Suy nghĩ thử xem , tốt nhất vẫn chính là lần đó với anh ?!" Thể nghiệm yêu đương chân thật , dĩ nhiên phải là cảm giác do anh mang tới , lẽ nào còn có người khác ?!

"Có thể để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho em , chính xác là lần đầu tiên . Khi mới bắt đầu , cảm giác như bị xé nát tâm can , có chút đau , nhưng mà anh ấy rất biết cách vỗ về em , chốc chốc lại khẽ hôn , ở bên tai luôn miệng nói với em , không đau , dần dần sẽ hết đau . . . . . ." Vũ Nghê chậm rãi hồi tưởng .

Lạc Ngạo Thực bất chợt xoay người , vội vàng lay động thân thể Vũ Nghê , hi vọng cô tỉnh táo lại . "Em nghĩ rằng đó là lời nói quan tâm ?! Nói cho em biết , hắn ta chỉ giả vờ lo lắng cho em thôi , chẳng qua là đang lừa gạt em . Đàn ông các anh nếu muốn dụ dỗ con gái trong trắng , chỉ cần một chút kỹ thuật , nói ‘không đau’ , chủ yếu là để gạt người . Thật buồn cười , hắn ta không phải là con gái , làm sao cảm nhận được nỗi đau của lần đầu tiên !"

"Ha ha . . . . . . Mặc kệ anh ấy có lừa dối em hay không , chỉ cần em cảm thấy được anh ta trân trọng em như bảo bối là được " Vũ Nghê đắm chìm trong ký ức

"Chỉ như vậy thôi mà em đã dám kết luận người ta xem em quan trọng ?! Chẳng lẽ anh không quý trọng , không quan tâm cảm nhận của em sao ?! Có nhớ hay không thời điểm chúng ta quan hệ lần đầu ?! Em nói em đau , không phải anh đợi em dần dần thích ứng còn gì , vì sao lại không nhớ rõ . . . . . ." Lạc Ngạo Thực bởi vì ‘ghen tỵ’ mà phát điên

Nhìn cặp mắt đang phóng hỏa kia , Vũ Nghê nhịn không được liền cười . "Ngạo Thực , em đâu có nói là anh không tốt ? Chỉ là , lần đầu tiên của người con gái rất quan trọng đây là suy luận khách quan !"

Nặng nề buông lỏng Vũ Nghê ra , Lạc Ngạo Thực quay mặt nhìn về nơi khác . "Chính là tên đàn ông dơ bẩn lúc trưa sao ?!"

Đôi mắt trong suốt bắt đầu e lệ . "Không , không phải anh ta , anh đừng hiểu lầm !"

"Chết tiệt , cuối cùng là thằng nào ?! Em kêu hắn ra đây cho anh , anh muốn nhìn kỹ mặt hắn ta "

"Ha ha . . . . . . Anh thật sự muốn thấy mặt anh ta sao ?!" Vũ Nghê bấu víu vào đầu vai của Lạc Ngạo Thực , ghé sát lỗ tai đối phương trêu đùa . Hừ , ai bảo lúc trưa không nghe em kể hết , đã liền cắt ngang câu

"Ừ , anh muốn nhìn rõ bộ mặt của hắn , để xem có gì khiến em lưu luyến ?!"

". . . . . . Anh ta rất tốt , em nghĩ là anh cũng quen . À không , không chỉ là quen mà còn rất thân thiết "

"Khốn kiếp , đừng nói với anh là Bùi Tạp Tư , sẽ giết cậu ta thật đấy !" Lạc Ngạo Thực đẩy tay Vũ Nghê ra , ánh mắt trở nên hung dữ .

Gương mặt cô đỏ bừng , cặp mắt trợn to . "Trời ạ , sao anh lại có thể nghĩ như vậy ?! Ngày đó khi kết hôn xong , em mới quen biết Bùi Tạp Tư mà !"

"Vậy thì là ai ?!" Bạn thân của anh rõ ràng chỉ có Bùi Tạp Tư , ngoài ra còn ai vào đây ?!

"Ngạo Thực , hãy nói cho em biết , cảm giác của anh đối với lần đầu tiên của Chu Lạc San , thật sự không có ấn tượng ?!" Cô xoay người , nhìn thẳng vào bản mặt anh . "Anh phải nói thật !"

Vũ Nghê đột xuất đề cập vấn đề kia , khiến Lạc Ngạo Thực khẽ nheo mắt , tựa hồ nhận ra điều khác lạ . "Tại sao lại hỏi như thế ?!" Trong đầu anh cố gắng hồi tưởng , nhưng chỉ hiện lên khung cảnh tối đen như mực , chuyện gì cũng không thể nhớ .

Shit , cô ấy nhắc tới thì mình mới nhớ , tình cảnh lúc ấy hoàn toàn hỗn loạn , chỉ biết là mình cùng với Chu Lạc San ở cùng một chỗ , hơn nữa còn bị bà Chu , bà Lạc bắt gặp bọn họ thân mật !

Chẳng lẽ , còn có ẩn tình nào khác ?!

"Anh nói trước đi "

"Ừhm , thật ra cô ấy mang lại cho anh cảm giác rất tuyệt , hơn nữa còn là gái trinh . Vì vậy khi nghe mẹ đề nghị kết hôn cùng với cô ấy , anh cũng đồng ý ngay . . . . . ."

Trong ánh mắt của cô chất chưa một tầng hơi nước , biểu tình có chút kích động . "Chỉ vì ‘lần đầu tiên’ nên anh quyết định cưới người ta rồi à ?! Không còn những yếu tố khác , không cần yêu thương hay sao ?!"

"Ha ha . . . . . . Yêu ?! Em đừng đùa chứ , anh làm sao có thể yêu được cô ấy ?!" Giọng điệu bắt đầu mỉa mai .

"Anh đợi em ở đây một lát . . . . . ." Vũ Nghê cười nhạt , sau đó đi vào trong phòng thay đồ

Lạc Ngạo Thực chăm chú quan sát biểu tình Vũ Nghê , trong lòng có chút nghi ngờ , trái tim hơi hơi kích động

Nếu không vì mục đích khác , cô ấy sẽ không nói lời vu vơ . Một người phụ nữ bình thường sẽ không cùng chồng mình bàn luận đến những chuyện này . . . . . .

_____________________________________

Chương 243 : Khuy áo bạch kim 

Một phút sau , Vũ Nghê từ trong phòng thay đồ đi ra

Trên người cô cũng không thay đổi bất cứ thứ gì

Lạc Ngạo Thực trầm mặc , âm thầm quan sát tìm kiếm đáp án trên mặt Vũ Nghê . Ánh mắt kia như thể muốn nói nhưng lại tỏ vẻ do dự , khiến anh phải chủ động mở miệng . "Có gì muốn nói cùng anh ?!"

"Ngày đó , anh còn nhớ mình mặc chiếc áo sơ mi nào không ?!"

Khẽ thở dài , lại gật đầu một cái . "Ha ha , trùng hợp là cái áo đó Quan Tĩnh tặng anh , lý nào anh lại không nhớ , bây giờ vẫn còn cất giữ . . . . . ."

"A . . . . . ." Vũ Nghê lấy làm ngạc nhiên . "Nó vẫn còn ở đây sao ?!"

". . . . . . Đương nhiên , tính tình Quan Tĩnh rất độc đoán , đi đến đâu cũng phải bắt anh mang theo . . . . . ." Người nào đó ảo não nói , ví như món đồ đó thật sự quan trọng .

"Có thể đưa em xem được không ?!" Thật tốt quá , không ngờ là nó vẫn còn !

"Không thành vấn đề !" Lần này , đổi lại là Lạc Ngạo Thực đi vào trong phòng thay đồ

Khi anh xuất hiện ở trước mặt cô , trên tay cầm một chiếc áo sơ mi màu trắng . Giơ áo lên lắc lư ở giữa không trung , nói sơ về lịch sử của nó . "Áo này là do Quan Tĩnh dành dụm tiền mua quà tặng anh . Không nghĩ tới lần đầu tiên mặc , đã bị rách đi!"

"Bị người ta cấu rách , có đúng không ?!" Vũ Nghê chậm rãi nói ra .

Những lời này càng khiến cho anh đặt dấu chấm hỏi , banh chiếc áo ra , sẽ thấy rõ dấu vết cào xé ở phía ‘trên lưng’ . "Nghê , nói cho anh biết . . . . . . Là em xé rách đúng không ?!" Cảm giác mãnh liệt ép anh đinh ninh người đó là cô !

"Ngoài vết xé này , trên ống tay áo còn rớt mất một khuy cài , chất liệu của nó làm bằng bạch kim , cũng là Quan Tĩnh tặng anh . Bởi vì sợ rớt mất , nên cô ấy đã thiết kế khâu vào bên phần cổ tay , nhưng mà kết quả vẫn thế . . . . . ."

Cô đi tới gần anh , xòe bàn tay ra , một khuy cài bạch kim tỏa sáng lấp lánh , màu sắc chói lóa hiện lên trước mặt của Lạc Ngạo Thực . "Nó luôn ở chỗ của em , đã mười năm rồi !"

". . . . . . Người con gái đêm hôm đó thì ra là em !" Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần , nhưng đáp án này khiến anh rung động . Nhìn thấy khuy cài quen thuộc , con ngươi đen láy di chuyển tầm nhìn lên mặt Vũ Nghê .

"Mẹ con bà ấy ép em thay thế kết quả là em và anh ở cùng một chỗ . . . . . ."

Lạc Ngạo Thực đem áo sơ mi ném sang một bên , nụ cười trên mặt kéo tới mang tai , đồng thời ánh mắt lóe lên hung dữ . "Chết tiệt , bọn họ dám gài bẫy anh , đã thế còn muốn lừa anh "

"Chu Lạc San "

"Cô ta căn bản không còn trong trắng  Nhưng mà đêm đó anh xác thực là chạm phải trinh nữ"  Lạc Ngạo Thực di chuyển cánh tay , lập tức ôm chặt Vũ Nghê . "Vì sao ?! Vì sao không nói cho anh biết sớm "

"Bảy năm trước khi chúng ta vừa mới kết hôn , nếu như kể hết chuyện tình , liệu anh có tin tưởng không ?! Anh chưa hề tin lời em , luôn miệng bảo em dối trá . Em muốn đợi . . . . . . Đợi đến khi nào quan hệ của chúng ta tốt hơn , hoặc giả khi anh yêu em . Kết quả . . . . . ." Sau này xảy ra chuyện kia , có nói hay không cũng không cần thiết . "Bây giờ anh đã yêu em , cho nên . . . . . . cho nên em mới can đảm nói ra !"

Cô vẫn giữ cho mình một chút kiêu ngạo , không muốn vì ‘lần đầu tiên’ khiến anh thích mình . Dùng tấm chân tình , để thu hút trái tim giá lạnh của anh .

Vô số nụ hôn ướt át liên tục ấn xuống trên trán của cô , rồi đến cắp mắt , chiếc mũi , cuối cùng nhấn chìm đôi môi đỏ mọng , động tác nóng bỏng kéo dài triền miên . . . . . .

Lạc Ngạo Thực khẽ chạm vào môi Vũ Nghê , chầm chậm cắn , mút , tiếp đến là luồn lách sâu hơn

Cô nhón chân lên , ngưỡng mặt phối hợp động tác cùng anh , chấp nhận niềm nở sung sướng

Nụ hôn kéo dài đến nỗi Vũ Nghê trở nên kích động , từ hài lòng chuyển thành thăng hoa hạnh phúc . Nhưng . . . . . . dần dần , cô lại cảm thấy lo lắng

Giãy giụa đẩy Lạc Ngạo Thực ra , nheo mắt tra xét vẻ mặt của đối phương . "Ngạo Thực , bởi vì lần đầu tiên của em là cho anh , nên anh vui vẻ vậy sao ?!" Không được , tuyệt đối không phải như vậy

"Đương nhiên !" Chẳng lẽ anh lại hy vọng người khác cướp đi ?!

Sắc mặt lo lắng của cô chuyển sang trắng bệch , đôi tay run rẩy cả người , trái tim bắt đầu hỗn loạn . "Anh rất coi trọng chuyện này ?! Anh thật sự quan tâm đến chuyện này , có đúng hay không ?!"

Lạc Ngạo Thức khó hiểu quan sát Vũ Nghê , khẽ nhéo chóp mũi nhỏ bé . "Em lại suy nghĩ lung tung gì đấy ?! Anh là người đàn ông đầu tiên , mà cũng là người lưu lại cho em ấn tượng , anh đương nhiên là vui vẻ rồi . Hơn nữa anh rất mừng vì những thứ đó đều thuộc về anh , tất nhiên anh phải hạnh phúc "

"Thật sự chỉ có vậy ?! Em cảm thấy được anh nói là ‘không quan tâm’ chỉ là lời nói dối , cố gắng để an ủi em !" Đau đớn hiện rõ trên mặt , ánh mắt càng thêm rối rắm

"Này , em bị ấm đầu đấy à , thời đại gì rồi mà còn nói chuyện trinh tiết ?! Rốt cuộc là em có phải xuất thân từ đại học không đấy ?!" Lạc Ngạo Thực trực tiếp đẩy Vũ Nghê ra , không còn động tác dịu dàng . "Quan niệm của em bị thụt lùi về những thế kỷ trước ?! Chết tiệt , em đừng có đem cái tư tưởng xưa và nay kết hợp lại thành hiện tại ."

"Nhưng trên phương diện này , không phải người đàn ông nào cũng ích kỷ như nhau ?! Nếu như yêu người đó , không phải lúc nào cũng hy vọng cô ấy luôn thuộc về mình hay sao ?!"

"Không tệ , em bây giờ lại còn bắt đầu hoài nghi về tình cảm anh dành cho em ?!" Lạc Ngạo Thực nhặt áo sơ mi lên , giả vờ không thèm để ý Vũ Nghê . "Được rồi , chuyện của em anh không cách nào trợ giúp , em muốn suy tư nghĩ bậy gì đó thì hãy ở đây khổ sở một mình . Anh còn có việc phải làm !"

". . . . . ." Cô im lặng nhìn bóng lưng thấp thoáng của anh , thật sự rất cảm ơn ông trời , đã ban cho cô một người chồng thế này . Anh ta có nhiều điểm tốt hầu như không người đàn ông nào có thể làm được .

Trước khi đi ra ngoài , tầm mắt bối rối phiền não kia khiến anh vô cùng khó chịu , lập tức xoay đầu lại . "Em cho rằng anh không quan tâm ?! Sai , anh từng thừa nhận mình là con người ích kỷ , vả lại cũng rất ngang ngược . Nếu như trong đầu em chất chứa hình bóng của thằng đàn ông khác , anh nhất định sẽ dạy dỗ em một bài học . Nhưng còn chuyện kia em rõ ràng bị hại , càng làm anh cảm thấy thương tiếc em hơn . Phó Vũ Nghê , em thật đần độn . Đừng dùng ánh mắt vừa đáng thương vửa đau lòng để nhìn anh , thật sự khiến anh không chịu đựng được !"

"Em hiểu rồi " Lạc Ngạo Thực , có phải anh hiểu lầm rồi chăng ?! Bộ dạng bây giờ của em là đang cám ơn ông trời , vì ông ấy đã ban cho em một người như anh . "Em là người phụ nữ của thế kỷ mới , cho dù có nhiều người đàn ông đang theo đuổi em , em cũng có đủ khả năng khiến anh yêu em !" Oan oan tự tin hô to .

"Shit , sớm nghĩ cũng đừng nên nghĩ , khốn kiếp , mặc cho em có bao nhiêu thằng đàn ông bên cạnh , đừng hòng có thể qua mặt được anh !" Lạc Ngạo Thực khẽ nheo cặp mắt , xoay người về phía Vũ Nghê quát lớn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro